Kính trước đã bị vỡ nên Kế Hàn Phong không cần phải tìm cách để đi vào. Do đã quan sát từ trước nên hắn khá dễ dàng tìm ra vị trí cậu bé.
Kiểm tra hơi thở và mạch đập, Kế Hàn Phong biết được Dị Quang Bảo vẫn còn sống. Sau đó hắn xem tới vết thương.
“Không quá nặng, chỉ là bị bất tỉnh thôi. Có lẽ chỉ cần điều trị tại nhà.” Kế Hàn Phong lẩm bẩm rồi vác Dị Quang Bảo ra ngoài.
“Nó không sao chứ?” Viên Thượng hỏi, anh ta sợ là kế hoạch của mình lại thất bại vì một biến cố ngoài dự kiến như vậy.
“Có sao chứ, không thấy đầu nó chảy máu à? Nhưng không nhiều sao lắm, yên tâm đi.” Kế Hàn Phong nói và đưa Dị Quang Bảo về xe của họ.
“Nếu không sao thì tốt.” Viên Thượng thở phào.
“Tôi bảo là có sao cơ mà.” Kế Hàn Phong nhắc lại.
“Được rồi, ít sao thì tốt.” Viên Thượng sửa lại cho vừa ý hắn “Giờ coi như đã hoàn thành việc bắt cóc, đem nó về thôi.”
Sau khi tất cả đã lên xe, Kế Hàn Phong nói “Công việc của tôi xong rồi nhé, còn cái trò thao túng tâm lý gì đó tôi không biết làm đâu.”
“Biết rồi, tôi sẽ lo hết, đồ vô dụng.” Viên Thượng đáp.
Tại nơi trú ẩn, Viên Thượng kiểm tra lại một lần nữa tình trạng của Dị Quang Bảo. Đúng là không có gì nguy hiểm, nhưng chừng đấy vẫn chưa yên tâm được. Vết thương là ở trên đầu, nếu nó ảnh hưởng đến khả năng tư duy của Dị Quang Bảo thì xem như họ bắt cóc một đứa vô dụng về chẳng để làm gì.
Băng bó xong, Viên Thượng ngồi kế bên canh chừng khi nào thằng bé tỉnh lại. Kế Hàn Phong thì sang phòng khác nghỉ ngơi, bảo rằng “Có gì thì gọi tôi nhé.”
Một lúc sau, Dị Quang Bảo tỉnh lại, mở mắt nhìn xung quanh.
“Đây là đâu? Chú là ai?” Dị Quang Bảo hỏi.
Viên Thượng đang tìm cách trả lời để lừa thằng bé thì nó hỏi thêm “Sao cháu lại bị thương thế này? Mà cháu là ai?”
“Cháu không nhớ mình là ai à?” Viên Thượng ngạc nhiên.
Dị Quang Bảo gật đầu.
“Cháu cứ nghỉ ngơi một lúc đã, sau đó chú sẽ giải thích với cháu sau.” Viên Thượng nói rồi ra khỏi phòng gọi Kế Hàn Phong.
“Cái gì? Mất trí nhớ à?” Kế Hàn Phong hỏi lại.
“Đúng vậy, thế là chúng ta không cần thao túng nó nữa. Chỉ cần bịa ra một câu chuyện để nó tin rằng nhiệm vụ của nó là thực hiện việc hồi sinh người chết thôi.” Viên Thượng nói.
“Thế câu chuyện như thế nào đây?” Kế Hàn Phong hỏi.
Sau khi bàn bạc, cả hai vào phòng gặp Dị Quang Bảo. Viên Thượng bắt đầu nói “Nghe này, chúng ta là một tổ chức nghiên cứu, dự án lớn nhất của chúng ta là hồi sinh người chết.”
“Hồi sinh… người chết ạ?” Dị Quang Bảo mở to mắt ngạc nhiên.
“Đúng vậy, để chú dẫn cháu đi gặp mẹ của cháu nhé.” Viên Thượng nói rồi dẫn Dị Quang Bảo xuống phòng thí nghiệm, nơi đang bảo quản xác của Trần Lệ Mẫn.
“Mẹ cháu đã trao niềm tin cho cháu là sẽ hồi sinh bà ấy.” Để chắc rằng Dị Quang Bảo sẽ có quyết tâm lớn vào việc nghiên cứu này, Viên Thượng nghĩ rằng nên cho thằng bé một mục đích. Dị Ninh, Dị Lương Tân và bản thân Viên Thượng đều lấy việc hồi sinh người yêu làm mục tiêu, nhưng thằng bé này còn quá nhỏ nên anh ta đổi thành hồi sinh mẹ. Để tăng tính thuyết phục, Viên Thượng dùng Trần Lệ Mẫn vào vai người mẹ vì xác của cô luôn được bảo quản.
“Đây là mẹ cháu ư? Cháu không nhớ được gì cả. Nhưng hình như đúng là cháu có thấy qua.” Dị Quang Bảo nói.
“Chuyện bình thường mà, không cần ráng nhớ lại.” Viên Thượng nói.
“Thế ba cháu là ai?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Ba cháu là một nhà khoa học, nhưng cũng đã qua đời rồi. Thế nên chú đảm nhiệm chăm sóc cháu, chú là bạn của họ.” Viên Thượng trả lời.
“Thế cháu tên gì ạ?”
“Trần Thanh Cốc.” Viên Thượng còn nhớ Trần Lệ Mẫn từng nói thích cái tên này, giờ cho Dị Quang Bảo đóng vai con của cô thì dùng cái tên này là phù hợp. “Có việc này chú cần lưu ý với cháu, đó là việc nghiên cứu này của chúng ta bị rất nhiều kẻ đám, nên tuyệt đối không được nói với người ngoài về nghiên cứu này.”
“Sao chúng ta lại bị phá đám chứ? Không phải hồi sinh người chết là mục đích tốt sao?” Dị Quang Bảo, hiện giờ đang là Trần Thanh Cốc, hỏi.
Viên Thượng cảm thấy thật tốt khi thằng bé thấy việc nghiên cứu này là tốt. Như vậy anh ta không cần phải nghĩ cách thuyết phục nó tham gia.
“Vì nhiều người không hiểu được mục đích của chúng ta là tốt, họ chỉ đơn giản là sợ hãi những điều mình chưa hiểu thôi.” Viên Thượng nói.
“Cụ thể là họ sợ gì ạ?” Dị Quang Bảo hỏi.
Thấy Viên Thượng chưa nghĩ ra được, Kế Hàn Phong liền nói giúp “Ví dụ nhé, một tên ác nhân nào đấy sống lại, hay là kiểu những thằng liều đầy rẫy khắp nơi vì không lo bị chết nữa. Tuy nhiên, nếu có sự quản lý tốt thì chẳng có vấn đề gì cả.”
“Cháu hiểu rồi, vậy hai chú tên gì, cháu vẫn chưa biết.” Dị Quang Bảo hỏi.
“Chú là Vương Thiện, còn kia là Trương Phong.” Viên Thượng đáp.
Sau đó Dị Quang Bảo nói vẫn còn hơi choáng nên trở lại phòng ngủ.
“Này, chắc là bây giờ bên phía Dị Quân đã phát hiện vụ tai nạn và biết con họ mất tích rồi nhỉ?” Kế Hàn Phong nói.
“Phải, chuyện này còn phải hỏi à?” Viên Thượng không hiểu sao Kế Hàn Phong đột ngột nhắc đến chuyện này nhưng sau đó liền tự hiểu ra “Phải rồi, nếu là bắt cóc thì cứ cưỡng chế nó ở trong nhà là được, nhưng với vở kịch này thì phải nghĩ ra câu chuyện nào đó để nó không ra ngoài.”
“Chắc không được đâu, giờ chỉ còn một cách thôi, đưa nó ra nước ngoài. Đến lúc trưởng thành và không nhận ra được nó là đứa trẻ mất tích nữa thì về nước tiếp tục nghiên cứu. Như vậy có thể cho nó ra ngoài sinh hoạt, cũng như tiếp thu được cả kiến thức nước ngoài.” Kế Hàn Phong nói.
“Ngươi bị ngu à? Tình hình này còn đòi xuất cảnh à?” Viên Thượng đáp.
“Cậu mới ngu đấy, tất nhiên là đi trái phép rồi. Nghe đây, tôi sẽ sắp xếp cho cậu và thằng nhóc đi. Còn tại sao phải làm vậy thì cậu tự tìm cách giải thích với nó đi.” Kế Hàn Phong nói.
“Tôi phải đi với nó à?”
“Cậu không đi chẳng lẽ tôi đi, cũng đâu thể để đứa trẻ bảy tuổi đi một mình.”
“Nhưng còn Trần Lệ Mẫn thì sao?”
“Tôi bảo quản giúp cho, lo cái gì?”
Thế là Viên Thượng đưa Dị Quang Bảo đi nước ngoài trong mười lăm năm.