Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Đại Bảo bị ốm

Diệp Thiến Nhi nghĩ bụng không biết Diệp Tĩnh Gia bị làm sao mà để con ốm nặng như thế mới phát hiện ra.

“Biết thế này đã không thể yên tâm để mẹ con trông con” Biết ngay là chị gái còn không lo nổi cho thân mình thì chăm con thế nào được. Đại Bảo còn bé như thế, để cho Diệp Tĩnh Gia chăm sóc có khác nào hủy hoại thằng bé.

“Dì đừng nói mẹ con” Cậu bé hậm hực quay đi.

Cậu không muốn có người nói xấu mẹ cậu.

“Con thử giở trò này với dì xem, cẩn thận dì ném con ra ngoài.” Diệp Thiến Nhi nhìn cậu bé nhõng nhẽo, như thể nhìn thấy Hoắc Minh Dương.

Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, tất cả là tại gã đáng chết đó, nếu không Diệp Tĩnh Gia cũng chẳng chịu nhiều khổ cực đến thế.

“Chị, chị đã về” Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô ta giật mình, quay đầu nhìn lại thì Diệp Tĩnh Gia đã đứng ngay phía sau.

“Em dọa cả con trai chị cơ đấy” Cô đi đến trước nặt Đại Bảo, sờ lên trán cậu, cậu bé đã hết sốt. “Cục cưng, mẹ đi làm, ở nhà dì có bắt nạt con không?” “Không ạ, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm” Đại Bảo vòng tay ôm cổ Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Thiến Nhi chép miệng chê bai: “Mẹ thì không phải một người mẹ tốt thế mà con nó không ghét bỏ mẹ” Nhưng trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ, cô ta mà có con thì tốt biết mấy.

“Em xem lại cái nết của em đi, không ra dáng con gái con đứa được à?” Cô lườm Diệp Thiến Nhị, lớn bằng ngần này mà vẫn hệt như đứa trẻ con bướng bỉnh nghịch ngợm.

Nghe Diệp Tĩnh Gia nói mình như vậy, hiển nhiên cô ta không hài lòng, nhưng cũng không biết nói gì khác, dù gì cô ta cũng biết tính cách nghĩ sao nói vậy của Diệp Tĩnh Gia Diệp. “Xem chị chiều thằng bé thế

nào kìa, chị cứ chiều như thế sẽ làm con hư đấy” Cô ta nổi giận với Diệp Tĩnh Gia, nói Đại Bảo không ngoan là Đại Bảo không vui ngay: “Sao dì bắt nạt mẹ rồi bắt nạt cả con nữa” Giọng nói non nớt đầy tủi hờn: “Thôi thôi được rồi, em đừng dọa con chị nữa, mấy hôm nữa khỏi ốm, chú Hoắc của con lấy vợ, sẽ cho con đi tung hoa, có nhiều đồ ăn ngon lắm +” nhé.

“Dạ, con đi, con muốn đi” Đại Bảo nghe thấy thế ngoan ngoãn vâng lời.

Vừa nghe thấy Diệp Tĩnh Gia nói chú Hoắc sẽ lấy vợ, phản xạ vô ý thức nghĩ ngay tới Hoắc Minh Dương: “Cái gì? Hoắc Minh Dương định lấy Tô Thanh Anh?” Con nhỏ đó làm bao nhiêu chuyện xấu xa thất đức mà cuối cùng vẫn được làm dâu nhà họ Hoắc.

Ông trời đúng là không có mắt.

Diệp Tĩnh Giai hơi tò mò, tại sao cô †a lại tưởng rằng Hoắc Minh Dương lấy vợ: “Không phải, là Hoắc Minh Vũ, cậu ấy sẽ cưới Đinh Thanh Uyển” “Ồ, thế thì được” Như thể thở phào nhẹ nhõm.

“Em sao thế hả? Người ta muốn kết hôn với Tô Thanh Anh không phải chuyện vui à? Sao em làm ra vẻ như thể không chịu nổi vậy?” Cô tươi cười, không biết cô nhóc này nghĩ gì trong đầu.

“Chị không biết đấy thôi, con nhỏ Tô Thanh Anh đó chẳng được vẻ gì ra hồn, chẳng qua là tốt số, nếu như lấy chồng cũng ăn may nữa thì bất công cho em quá” Cô ta trả lời không mấy Vui vẻ.

Tóm lại là những chuyện khác có thể không bận tâm nhưng bây giờ mà Tô Thanh Anh kết hôn với Hoắc Minh Dương thì cô ta tuyệt nhiên không đồng ý.

“Sao em có thành kiến với Tô Thanh Anh thế? Trước đây vẫn tốt lắm cơ mà?” Cô nhận thấy sự thay đổi của Diệp Thiến Nhi.

Chỉ tò mò vì có vẻ như cô ta và Tô Thanh Anh có mối thù sâu sắc.

“Em… em mắc căn bệnh đó, là do Tô Thanh Anh giới thiệu.” Cô ta ngượng ngùng nhìn Diệp Tĩnh Gia, chỉ sợ cô nổi giận.

“Sao em lại dại thế hả?” Cô nghiêm giọng nói.

Không sao ngờ được rằng ngay đến Diệp Thiến Nhi cũng bị Tô Thanh Anh hại. “Chắc chắn chị sẽ không tha cho cô ta” Diệp Tĩnh Gia dám chắc cô ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, chỉ hiềm một nỗi không tìm ra được bằng chứng, lòng thù hận cô ta chỉ có tăng thêm không hề giảm đi.

Cảm giác phẫn uất, căm ghét không biết bắt nguồn từ đâu trào dâng lên trong lòng.

Cô ta đã đảo lộn hết thảy mọi nhận thức của cô. “Em yên tâm, nhất định chị sẽ đòi lại công bằng cho em.

Thôi, chị không sao đâu, đã qua cả rồi, nếu không có cô ta thì không biết đến khi nào chị mới có thể quay đầu lại được” May nhờ có Tô Thanh Anh, nếu không cô không thể nào có lại được cuộc sống mới.

“Được rồi, không có việc gì thì em đừng nghĩ ngợi lung tung, đã có chị đây rồi” Diệp Tĩnh Gia an ủi Diệp Thiến Nhi, cô chỉ có một đứa em gái, không nỡ lòng nào thấy em mình chịu khổ.

Tuy không cùng chung huyết thống nhưng bao lâu nay đã thành tình thân ruột thịt.

“Thôi mà, em mong chị có thể gạt đi lòng thù hận, sống cho thật tốt” Hiếm khi Diệp Thiến Nhi lại biết an ủi Diệp Tĩnh Gia, điều này làm cô thấy hơi bất ngờ.

“Không phải là như thế, nếu chỉ là cá nhân chị thì thế nào cũng được, nhưng liên quan đến mẹ chị thì chị không thể tha thứ được” Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ trước phút Hà Thúy Mai lâm chung, cô không thể gặp được bà lần cuối.

Trong lòng không chỉ có đôi chút khó chịu.

“Được rồi chị ơi, dù có thế nào em cũng ủng hộ chị” Chỉ cần là lựa chọn của chị gái, cô ta sẽ không chối từ, chỉ cần chị gái thấy vui vẻ thì làm gì cũng được.

“Ừ, ngoan, cảm ơn em, nếu không có em thì… chị..” “Đừng nói nữa, chị xem con đang nhìn chị kìa” Diệp Thiến Nhi vội kéo Diệp Tĩnh Gia. Đại Bảo đang nhìn cô, dường như không hay biết mẹ đang khó chịu chuyện gì. “Mẹ ơi, đừng khóc nữa” “Được rồi, Đại Bảo, con muốn ăn gì, nói với mẹ, mẹ đi mua cho con” Cô vội cất giọng dịu dàng nói với Đại Bảo, dường như mọi điều bất mãn trong lòng đều đã được giải tỏa.

“Bác sĩ bảo chỉ được ăn cháo loãng, con đừng mơ mộng nữa” Diệp Thiến Nhi lên tiếng nhắc nhở, Diệp Tĩnh Gia ngại ngùng, cô làm mẹ mà còn không trách nhiệm bằng Lữ Hoàng Trung và Diệp Thiến Nhi.

“Mẹ xin lỗi cục cưng, để mẹ đi mua cháo hạt kê cho con nhé” “Cháo gà cơ” Cậu nhóc nghe thấy thế liền chau mày, sở thích của cậu và Hoắc Minh Dương giống hệt nhau.

Nhìn bộ dạng của con, Diệp Tĩnh Gia đành phải gật đầu đồng ý, cho dù con trai có muốn sao trên trời thì cô làm mẹ phải cho con hết những gì mình có thể.

“Chị làm mẹ nhàn thật đấy, nhìn chị thế này em không biết phải nói gì cho phải nữa” Cô ta thở dài, dường như mọi điều tốt hay không tốt đều dễ dàng hơn so với tưởng tượng.

Cô ta còn định nói nếu như không có Lữ Hoàng Trung chăm sóc thì không biết chị sẽ sống thế nào.

Nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Biết rằng có rất nhiều chuyện không cần thanh minh nhưng hiện giờ trong lòng vẫn tồn tại những điều không nói ra không được.

Cô không kịp chia sẻ với người khác những điều nên có, và cũng không có cơ hội, không có cách nào làm cho tất cả mọi người đều biết.

“Diệp Thiến Nhi, em xem có cần gì thì bảo chị, chị về nhà trước lấy đồ” Cô định về nấu gì đó cho Đại Bảo ăn, không muốn để con bị đói.

Diệp Thiến Nhi gật đầu, có rất nhiều điều chất chứa trong lòng nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại không nói ra.

Không biết nên nói như thế nào cho phải, dù sao có rất nhiều điều cô ta không nói rõ được. “Em biết rồi, không cần gì hết, chị xem chị thiếu thứ gì thì về lấy đi” Domoto sắp về, cô ta vẫn chưa biết nên làm thế nào, có trở về hay không đều là chuyện phải lo nghĩ. Cô ta không nỡ bỏ chị lại, cũng không yên tâm để Domoto trở về một mình.

Dĩ nhiên Diệp Tĩnh Gia không hề hay biết mối băn khoăn trong lòng Diệp Thiến Nhi.

Cô ta chưa định ra đi như thế.

Diệp Tĩnh Gia về đến nhà, Domoto đang thu dọn đồ đạc. “Diệp Thiến Nhi đâu?” Thấy Diệp Tĩnh Gia, Domoto liền hỏi.

“Thiến Nhi vẫn đang ở bệnh viện chăm cháu, cô đang làm gì thế?” Nhìn dáng vẻ của Domoto, biết hình như cô †a không được vui.

“Tôi đang chuẩn bị về nước, Diệp Thiến Nhi không định quay về, tôi sắp xếp lại hành lý cho cô ấy, nhân tiện thu dọn đồ đạc của tôi. Sau này chị hãy chăm sóc cho cô ấy” Không nỡ rời xe Diệp Thiến Nhi nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác.

Dù sao chăng nữa cũng có nhiều việc mà bản thân cô ta không thể giải quyết được.

Bất kể hiện giờ cô ta chọn lựa ra sao cũng không thể toàn vẹn.

Ở lại đây không có kết quả thì chỉ bằng ra đi sớm.

“Cô đưa Thiến Nhi về cùng đi” Ở đây nhiều rối ren, cô sợ làm Diệp Thiến Nhi lỡ dở, dù gì bao lâu nay Diệp Thiến Nhi cũng luôn ở bên Shizuka Domoto, hai người thân nhau như hình với bóng.

Cô biết Domoto không nỡ xa Diệp Thiến Nhi, nếu không sẽ không giúp Diệp Thiến Nhi sắp xếp hành lý gọn gàng sạch sẽ như thế.

“Không sao, cô ấy muốn ở lại chăm sóc Đại Bảo giúp chị” Lúc này, Diệp Tĩnh Gia mới nhớ ra hôm qua Đại Bảo bị ốm, không biết Lucky thế nào rồi.

“Vậy khi nào cô muốn con bé trở về bên cô thì tôi sẽ để nó về” Cô vội nói, chỉ sợ Shizuka Domoto đau lòng, cô ta là ân nhân cứu mạng Diệp Thiến Nhi.

“Không sao, chăm sóc chị cho tốt là được, tôi ổn, không cần chăm sóc” Cô ta nói thíi nói vậy, nhưng trong lòng lại cực kì khó chịu. Không màng đến chuyện khác, chỉ xét riêng mối quan hệ của Diệp Thiến Nhi với Shizuka Domoto, cô ta đã không muốn xa rời Diệp Thiến Nhi.

Nhưng lựa chọn của Diệp Thiến Nhi là ở lại chăm sóc chị gái.

“Ừ, thôi được, cô nhớ giữ gìn sức khỏe” Domoto gật đầu, lần này trở về, chưa biết được sẽ phải đối mặt với chuyện gì, có thể cô ta sắp kết hôn…

Có lẽ đã phần nào đoán được, chỉ là chưa xác nhận, không biết nên làm như thế nào.

Đầu đau như búa bổ, không gì có thể làm cô ta nguôi ngoai. “Giờ tôi đang rất khó chịu, chị ra ngoài trước đi” Shizuka Domoto đuổi Diệp Tĩnh Gia, không muốn cô ở lại, dù sao thì Diệp Tĩnh Gia cũng không thể nào làm cô ta vui lên được.

Cô đã cướp mất anh Hoàng Trung mà cô ta yêu quý nhất nhưng lại không đối xử tốt.

Đây là điều mà cô ta khó lý giải nhất.

Bây giờ đã sắp quay về, cô ta có thể bình tâm lại để dần dần quên đi, và tiếp thu những điều mới mẻ, để những thứ vốn không để mắt tới có thể hiện ra. Lữ Hoàng Trung cũng chỉ là một bài nhạc đệm trong cuộc đời cô ta, sau này sẽ chẳng thể nào khiến cõi lòng cô †a xao động được nữa.

“Không biết cô nghĩ thế nào nhưng cô đã quyết định rồi thì tôi cũng không nói gì thêm nữa” Diệp Tĩnh Gia bước ra, khép cửa lại. Trong lòng dâng lên niềm day dứt, cô chia cắt Diệp Thiến Nhi và Shizuka Domoto, hai người đã bên nhau năm năm, mối quan hệ thân thiết như vậy, thậm chí còn thân hơn cả cô và Diệp Thiến Nhi, vậy mà giờ phải chia xa.

Cảm giác như thể đều là lỗi do cô, bỗng thấy áy náy không thôi.

Thứ cần có không có được, chuyện cần đưa ra lựa chọn cũng không chọn lựa tốt.

Khiến cho người bị mắc kẹt là Diệp Thiến Nhi. Biết Diệp Thiến Nhi tủi hờn biết mấy, nói gì cũng vô nghĩa, lúc này mới sực nhớ ra biểu cảm phức tạp của Diệp Thiến Nhi khi nấy là có ý gì, vừa lưu luyến vừa lo âu.

Ôi, cô thở dài, cô không muốn việc của mình lại làm khó Diệp Thiến Nhi.

Dẫu sao Diệp Thiến Nhi cũng còn trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK