Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455:

 

Hoắc Cảnh Thanh: “..

 

“Nhưng em cũng không cần đau lòng vì sau này không được gặp thầy ấy đâu. Nhà em có quyền thế lớn như vậy, tùy tiện tìm một chút thì cũng có thể thấy được.” Cô gái kia nói, giọng nói đầy vẻ ghen tỵ.

 

“Cũng phải ha.” Hoắc Cảnh Thanh nghe cô gái kia nói như vậy thì cũng lấy lại được tinh thần, đến lúc đó cô sẽ nhờ chủ hai đi điều tra giúp hoặc không biết chừng Hoắc Cảnh Hiên cũng biết rất nhiều thông tin.

 

Đến lúc đó thì cô cũng không sợ Tiêu Văn Nam chạy mất.

 

Trong chốc lát, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất có tinh thần, nhưng chuyện đó chỉ kéo dài trong chốc lát.

 

Tiêu Văn Nam vừa giảng bài vừa thường xuyên thì về phía của cô. Nhưng một nửa thời gian cô ngồi suy nghĩ miên man, một nửa thời gian còn lại lại ngồi nói chuyện nên không hề phát hiện ra Tiêu Văn Nam đang nhìn mình.

 

Tiêu Văn Nam cũng không hề thấy tò mò trước sự xuất hiện của Hoặc Cảnh Thanh ở đây. Anh trai của cô là Hoắc Cảnh Hiện có tiết của anh, không trông chừng được cô nên nhất định cảm thấy không yên tâm và đem theo cô đến lớp học, ngồi cùng nghe giảng luôn.

 

Tiêu Văn Nam nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng nảy ra ý định muốn trêu đùa Hoắc Cảnh Thanh một chút. Anh đang giảng bài thì bỗng nhiên dừng lại và hỏi: “Mời bạn nữ ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Hiền đứng dậy trả lời câu hỏi.

 

Bạn nữ ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Hiện? Đó không phải chính là cô sao? Hoắc Cảnh Thanh ngơ ngác đứng dậy trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

 

Cô vừa đứng lên thì tất cả lớp cũng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt của những bạn học nam còn có một chút kỳ vọng chứ ánh mắt của những bạn nữ đúng thật là đang vui mừng trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị sẵn sàng để chứng kiến cô mất mặt.

 

“Em… em xin lỗi nhưng em bị cận thị. Em không nhìn rõ lắm. Hoặc Cảnh Thanh chưa hề học qua những kiến thức này nên chỉ biết bịa tạm ra một lý do.

 

Hoắc Cảnh Thanh nói xong thì ngẩng đầu lên, bây giờ cô mới phát hiện ra Tiêu Văn Nam đang nhìn mình rất nghiêm túc.

 

“Nếu như em không nhìn rõ thì có thể đi lên phía trên để nhìn rồi quay lại chỗ trả lời cũng được.” Hai tay Tiêu Văn Nam khoanh trước ngực, vẻ mặt chờ đợi Hoắc Cảnh Thanh bước lên trước. Hoắc Cảnh Thanh thật sự không biết gì, cuối cùng, cô quay đầu lại và nhìn Hoắc Cảnh Hiền bằng khuôn mặt ngây thơ vô tội.

 

Hoắc Cảnh Hiền cau mày, anh luôn thấy ông thầy Tiêu Văn Nam này luôn kiếm chuyện với em gái mình. Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh như vậy, anh nhanh chóng viết đáp án ra vo.

 

Hoắc Cảnh Thanh nhìn qua nhìn lại để nhớ đáp án kia cho thật kỹ rồi mới từ từ đi lên phía trên.

 

Tiêu Văn Nam thấy Hoắc Cảnh Thanh nhìn đáp án thì cũng không ngăn cản: “Cái này là gì? Em trả lời đi! Nói đáp án của em cho tôi nghe xem nào.”

 

Đáng ra Hoắc Cảnh Thanh vẫn còn nhớ đáp án của Hoắc Cảnh Hiền nhưng câu nói vừa rồi của Tiêu Văn Nam làm cho cô quên hết sạch những gì vừa xem. “Cái đó… đáp án của câu này là.” Hoặc Cảnh Thanh vừa cố gắng nhớ lại đáp án vừa nãy Hoắc Cảnh Hiện vừa viết vừa trả lời Tiêu Văn Nam.

 

“Em không biết đúng không? Thế thì thầy cũng không ép em trả lời nữa. Nếu như em nói sớm hơn thì có phải không mất mặt không?” Câu hỏi vừa rồi của Tiêu Văn Nam là câu hỏi dễ nhất trong số nội dung bọn họ được học nhưng Hoắc Cảnh Thanh thật sự không biết đó là thứ quỷ quái gì. Thế nên làm sao cô có thể trả lời được.

 

“Em chưa học qua những thứ này, thầy hung dữ như vậy làm gì?” Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy Tiêu Văn Nam như thế thì bực mình trút giận. Rất cuộc người đàn ông này có ý gì vậy, lúc nãy không phải vẫn còn đứng nói chuyện với cô bên hồ sao.

 

Vậy mà bây giờ lại nói chuyện với cô như thế.

 

“Chưa học qua… Thầy trông em có vẻ không giống một sinh viên đại học mà trông giống một học sinh cấp ba hơn. Nếu như em đã là học sinh cấp ba thì tại sao lại đến trường này?” Giọng nói của Tiêu Văn Nam càng lúc càng lạnh lùng.

 

Hoắc Cảnh Thanh nghiến răng, cô trừng mắt nhìn Tiêu Văn Nam. Người đàn ông này đúng là đồ vô liêm sỉ.

 

Lúc trước cô đã nói với Tiêu Văn Nam mình không phải là học sinh trường này, vậy mà bây giờ Tiêu Văn Nam còn nói cô vậy trước mặt bao nhiêu người.

 

“Đi xuống đi, nếu lần sau em muốn đến nghe giờ của tôi thì cũng được nhưng em phải học hành cho nghiêm túc.” Nói xong, Tiêu Văn Nam cũng không nhìn Hoắc Cảnh Thanh nữa mà chỉ vẫy vây tay với cô, ý bảo cô quay lại chỗ và ngồi xuống đi.

 

Những học sinh nữ bên dưới thấy Hoắc Cảnh Thanh xấu mặt như thế thì trong lòng cảm thấy rất vui, mấy người bọn họ còn cười ra mặt khi thấy cô gặp họa như thế nữa.

 

Hoắc Cảnh Thanh không để ý, cô về lại chỗ ngồi thì nghe thấy Hoắc Cảnh Hiên nói một câu: “Đồ ngốc.”

 

“Anh mới ngốc ấy, tất cả là tại anh.” Hoắc Cảnh Thanh thò tay xuống gầm bàn, cấu đùi Hoắc Cảnh Hiên một cái thật đau.

 

Một tiết học cũng chỉ có như vậy, chẳng bao lâu sau bọn họ đã hết giờ. Tiêu Văn Nam từ trước đến giờ không kéo dài giờ học, vừa có chuông hết giờ là anh nhanh chóng ra về trước.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK