Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 450:

 

Hoặc Cảnh Hiên liếc nhìn đám người, trong nháy mắt liền nhìn thấy Thẩm Vân đang đứng cùng Phương Mục.

 

Nhìn thấy Thẩm Vân, Hoắc Cảnh Hiện cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh cũng phản ứng lai.

 

“Anh, khi nào thì lớp học của anh bắt đầu?” Hoắc Cảnh Thanh lôi kéo Hoắc Cảnh Hiện đi dạo trong khuôn viên trường, dọc đường có rất nhiều người không ngừng nhìn họ.

 

“Hai giờ chiều.” Hoắc Cảnh Hiên nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói.

 

Hoắc Cảnh Thanh “ừm” một tiếng, coi như là đáp lại Hoắc Cảnh Hiền.

 

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng rất gay gắt, hai anh em Hoắc Cảnh Hiên và Hoắc Cảnh Thanh đi trên con đường rợp bóng cây, trở thành cảnh tượng đẹp nhất trong khuôn viên trường.

 

Bởi vì Hoắc Cảnh Hiện có việc nên cậu mang theo Hoắc Cảnh Thanh vào phòng học của mình rồi rời đi, trước khi đi Hoắc Cảnh Hiên dặn dò em gái: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng chạy lung tung, nếu lúc anh về mà không thấy em thì đừng có trách.”

 

Biết rằng những lời đe dọa của mình đối với Hoắc Cảnh Thanh không có tác dụng gì nhưng cậu không thể không nói vài câu. “Em biết rồi, em không chạy lung tung đâu mà lo. Hoặc Cảnh Thanh nói.

 

Hoặc Cảnh Hiên thật sự không yên tâm lắm, đôi mày nhưởng lên, tiện tay túm lấy một cậu trai gần đó.

 

“Có… Có chuyện gì sao?” Cậu trai kia lắp bắp kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, hình như mình không hề chọc tức vị thiếu gia này mà!

 

“Cậu giúp tôi trông nó, từ giờ đến lúc tôi quay lại đừng để nó đi đâu.” Nói xong không đợi cậu bạn trả lời đã rời đi.

 

Hoắc Cảnh Thanh làm mặt quỷ sau lưng anh mình, cứ thế đi ra ngoài không thèm nhìn cậu bạn kia. Nhưng khi cô vừa đi tới cửa, cậu bạn đó đã nhanh chân bước đến chặn cô lại.

 

Hoắc Cảnh Thanh kìm nén cơn tức giận, mỉm cười ngọt ngào: “Có chuyện gì sao?”

 

Trong lớp giờ chỉ còn vài người nhưng đều tụ lại sau lưng bọn họ xem kịch.

 

Chàng trai không dám thả lỏng với cô gái trước mặt.

 

“Ừm thì… Vừa rồi cậu Hoắc nói bạn không thể đi ra ngoài, bảo… bảo tôi không để bạn ra ngoài. Cậu bạn ngượng ngùng nói lí nhí.

 

Hoặc Cảnh Thanh mỉm cười nhìn người con trai trước mặt, thấy anh ta đeo một cặp kính, làn da ngăm đen nhưng trông rất khỏe mạnh, ăn mặc rất bình thường, trên tay còn cầm một cuốn sách. Có lẽ vì nói chuyện với Hoắc Cảnh Thanh nên mặt cậu bạn hơi đỏ.

 

“Được, vậy tôi sẽ không ra ngoài.” Hoắc Cảnh Thanh nói, cô thật sự không có đi ra ngoài, mà là đi tới chỗ trống ở hàng ghế đầu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

 

Nhìn thấy cô làm như vậy, cậu bạn cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống một chỗ cách Hoắc Cảnh Thanh không xa.

 

Thật sự là rất nhàm chán, Hoắc Cảnh Thanh một tay chống cằm, một tay gõ nhịp xuống mặt bàn.

 

Một lúc sau, Hoắc Cảnh Thanh đảo mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

 

Quay đầu nhìn cậu bạn, cậu bạn cũng chú ý tới ánh mắt của cô liền đỡ gọng kính ngẩng đầu lên.

 

“Tôi hơi khát, anh giúp tôi mua một chai nước được không?” Cô dò hỏi, chớp chớp mắt nhìn cậu.

 

Cậu bạn nhìn thấy cô mặt lại đỏ bừng. “Được … vậy bạn … đợi tôi, tôi sẽ mua về ngay.”

 

Cậu bạn nói xong liền chạy ra ngoài. Hoặc Cảnh Thanh ngồi thêm vài phút, sau khi chắc chắn rằng cậu bạn kia sẽ không quay lại mới chậm rãi đi ra khỏi phòng học.

 

Trường học rất lớn, Hoắc Cảnh Thanh có chút bối rối không biết phương hướng.

 

Vốn định hỏi những người xung quanh nhưng thấy hai người đó đều nhìn cô với ánh mắt thiếu thiện cảm nên Hoắc Cảnh Thanh cũng không hỏi nữa.

 

Thế là cô tự mình đi vòng quanh.

 

Đi được một lúc, Hoắc Cảnh Thanh không biết mình đang ở đâu, muốn gọi điện cho Hoắc Cảnh Hiện nhưng sở túi tìm không thấy điện thoại di động đầu, lúc này mới nhớ ra điện thoại di động của mình ở trong xe của Hoắc Cảnh Hiến mất rồi. Sau khi Hoắc Cảnh Thanh đi hết con đường dài rợp bóng cây, cô nhìn thấy cuối đường có một cái hồ nước nhỏ, ở giữa còn có một hòn non bộ.

 

Hiện tại đương mùa sen nở, sen trong hồ thực sự rất đẹp.

 

“Đẹp quá!” Hoắc Cảnh Thanh ngồi xuống ngắm hoa sen.

 

Bên bờ ao có mấy viên đá nhỏ, Hoắc Cảnh Thanh tiện tay nhặt một viên ném xuống mặt hồ.

 

Ném một hồi Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy có chút buồn chán nên nhặt một hòn đá nhỏ ném về phía sau non bộ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK