Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469:

 

Nhìn cô bạn cùng lớp, bạn học trong lớp nhìn cô khó tin, còn Tiêu Văn Nam thì đứng trên bục giảng, nghiền ngẫm nhìn cô, cô gãi đầu ngượng ngùng nói: “Xin lỗi thầy, em …em”

 

“Không sao đâu, em ngồi xuống đi” Tiêu Văn Nam nói, thấy anh không nhìn cô nữa, Hoắc Cảnh Thanh cảm kích nhìn anh rồi ngồi xuống.

 

Hoắc Cảnh Thanh nghĩ Tiêu Văn Nam sẽ phê bình cô và nói mấy lời khó nghe.

 

“Dù sao thì ai cũng có lúc gặp phải ác mộng đúng không?” Tiêu Văn Nam lơ đãng nói một câu.

 

Cả lớp phá lên cười.

 

Hoắc Cảnh Thanh mặt đỏ bừng, giống như quả táo chín, lòng biết ơn vừa rồi lập tức biến mất, trong lòng thầm nguyền rủa: “Anh đúng là đồ chết tiệt!”

 

Tiêu Văn Nam mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của cô.

 

Sau khi tan học, Hoắc Cảnh Thanh cúi đầu bơ phờ bước ra khỏi trường.

 

Đột nhiên, có ba người đứng trước mặt cô. Hoắc Cảnh Thanh nhìn lên và thấy đó là Vương Vũ và hai người bạn tốt của cô ta.

 

“Ây da, đây không phải là Hoắc Cảnh Thanh, tiểu thư ngốc của nhà họ Hoắc sao? Nhìn bơ phờ như vậy, chắc là tại trên lớp không trả lời câu hỏi của giáo viên! Hay là bị giáo viên mắng nên tâm trạng không tốt đây?” Vương Vũ nói với vẻ châm chọc.

 

Hoặc Cảnh Thanh nâng cằm lên, nhìn vào mắt cô ta, lạnh lùng nói: “Vương Vũ,cô nói vậy là có ý gì? Tôi tưởng cô thông minh lắm cơ mà, bây giờ cô nói tôi như vậy, trông dáng vẻ của thật ngu ngốc biết bao. Còn chuyện của chị họ của cô nữa, đừng có nghĩ rằng cô có thể gặp may mắn thêm lần nữa. “

 

Vương Vũ khi nghe thấy Hoắc Cảnh Thanh nói mình ngu ngốc, tức giận nói: “Hoắc Cảnh Thanh, cô cho rằng cô tốt lắm sao? Chẳng qua cô có gia thế tốt hơn, ngoài gia thế tốt thì cô có cái gì chứ? Đúng là cái đồ bùn loãng không thể trát tường.”

 

Hoắc Cảnh Thanh giễu cợt: “Dù cho gia thế nhà tôi như thế nào, chẳng phải cô ghen tị với gia thể của tôi tốt hơn cô, lớn lên cũng xinh đẹp hơn cô hay sao? Loại người như cô mới chính là bùn loãng không thể trát được tường”

 

Vương Vũ cười nói: “Xinh đẹp thì sao? Còn không phải là người chuyên đi câu dẫn người khác hay sao? Suốt ngày chỉ biết đi câu dẫn Từ Vũ Quang Quang. Còn anh trai Hoắc Cảnh Hiện của cô nữa, cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, đáng thương cho chị họ của tôi, bị 2 anh em nhà cô đùa giỡn.

 

Lời của Vương Vũ như là đang bênh vực cho kẻ yếu là Vương Nghiên, xem ra Vương Nghiên tẩy não cho cô ta cũng không ít Hai cô gái bên cạnh cô ta giống như lặp lại: “Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy.”

 

Lúc này, Hoắc Cảnh Thanh thật sự không biết phải nói gì với loại người ăn nói linh tinh như Vương Vũ, nếu chỉ nói cô thì không sao, nhưng cô †a lại cố tình lôi cả chị Thẩm và anh trai của cô mà nói, lại còn cả Vương Nghiên nữa. Cô lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, hung dữ nói.

 

“Rõ ràng là chị họ của cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh trai của tôi, anh trai của tôi còn chẳng thèm liếc đến cô ta một cái, hiện tại cô còn dám nói những lời như vậy. Còn chuyện của Từ Vũ Quang Quang nữa, là do anh ta mặt dày chạy theo tôi, chứ đâu có liên quan tới tôi.”

 

Từ Vũ Quang Quang là người mà Vương Vũ thích, thế nhưng cậu ta lại theo đuổi Hoắc Cảnh Thanh, điều này khiến cho Vương Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu .

 

“Cô … Vương Vũ vừa muốn phản bác, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt gắt gao của Hoắc Cảnh Thanh, cô ta đột nhiên ngậm miệng lại, hai người bạn bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đưa Vương Vũ rời đi.

 

Vương Vũ không nản lòng, quay đầu lại nói: “Hoắc Cảnh Thanh, cô không đắc ý được lâu đầu!” Hoặc Cảnh Thanh hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy tôi chờ.”

 

Nhìn thấy ba người đó đi, Hoắc Cảnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời đi, thế giới rốt cục yên tĩnh trở lại.

 

Bây giờ tan học rồi, cô phải về sớm, ước chừng giờ này Tiêu Văn Nam cũng đã về căn hộ rồi.

 

Sau khi Hoắc Cảnh Thanh rời đi, một bóng người từ sau tàng cây bước ra, hóa ra là Tiêu Văn Nam.

 

Sau khi tan học, anh định trực tiếp lái xe về nhà, nhưng nghĩ đến Hoắc Cảnh Thanh, Tiêu Văn Nam ở lại cho tới bây giờ.

 

Cứ nghĩ tới con mèo hoang nhỏ Hoắc Cảnh Thanh, mỗi lần được gặp cô, được nghe cô nói chuyện giống như cào nhẹ vào lòng anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được muốn cho cô nhiều sự ngọt ngào hơn, mong chờ biểu hiện của cô.

 

Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của cô như vậy, anh cảm thấy rất thoải mái. Đối với những loại người như vậy, cô nên làm như thế, phản kích lại 3 cô gái lúc nãy.

 

Ngược lại, anh cảm thấy cô như vậy thực ra rất tốt. Tuy rằng, cô không phải cô gái cần phải che chở quá mức, nhưng anh lại luôn muốn che chở cho cô, lấy tư cách là một người đàn ông che chở cho cô.

 

Nếu anh nói anh yêu cô, muốn ở bên cô thì liệu cô có đồng ý không?

 

Ngoài khuôn viên trường.

 

Vốn dĩ Hoắc Cảnh Thanh muốn bắt taxi đến nhà Tiêu Văn Nam, nhưng cô lại nhìn thấy từ đẳng xa là chiếc xe của anh trai cô.

 

Do dự mãi đi hay không đi, rốt cuộc Hoắc Cảnh Thanh tiến lên một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK