Mục lục
Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311 Hợp tác làm bậy

 

“Bộ dạng cô thế này không có ai thích đâu” Cô thấy mà khó chịu, nhưng lại không thể làm gì khác hơn, dù sao người này có quá nhiều ưu điểm lẫn khuyết điểm, đều không thể nói thẳng ra được.

“Không thì cô mau về đi, người của Hoắäc gia cũng không hoan nghênh cô.” Đinh Thanh Uyển dùng thân phận của mình để chèn ép Tô Thanh Anh, ở đây là Hoắc gia, không phải Tô gia, không phải là nơi để Tô Thanh Anh làm loạn.

Có một số chuyện cho dù cô không nói ra thì Tô Thanh Anh cũng nên tự hiểu mình, dù sao hai người họ cũng đang ở trên cùng một chiếc thuyền.

“Hai đứa đang nói gì thế, đứng ở ngoài cũng nghe hai đứa đang cãi nhau.’ Bà Hoắc đi vào, bà đi có một ngày mà hai người đã cãi nhau rôi, không biết có phải do không hợp không, có nên tách riêng ra không? “Không có, hôm nay mẹ về sớm thế?” Đinh Thanh Uyển vừa thấy bà Hoắc thì như chuột thấy mèo, không dám lỗ mãng.

Nhìn bộ dạng chân chó của cô ta, Tô Thanh Anh bội phục vô cùng, thì ra còn có người biết nịnh nọt như thế.

Cô không muốn hợp tác làm bậy với cô ta, nhưng bất hạnh là không còn cách nào khác: “Dì, con với Uyển Nhi chỉ đang đùa nhau thôi, chúng con nói chuyện rất hợp, thỉnh thoảng còn hay trò chuyện tán gẫu giết thời gian” Sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, thoạt nhìn rất tiêu tuy nhưng vẫn cố an ủi mẹ Hoắc, làm cho bà rất vui vẻ.

“Dì xin lỗi con, tại dì cả, dì không chăm sóc được cho con.

Mẹ Hoắc thở dài, nhìn thế nào cũng thấy Tô Thanh Anh tốt hơn Hà Vân Phi nhiều, nhưng tiếc là Hoắc Minh Dương lại không nghe lời, chuyện gì cũng muốn theo ý mình.

“Hai đứa thật là, đừng có cãi nhau mãi thế, có chuyện gì thì nói với dì là được, dì sai người làm cho. Tâm trạng bà Hoắc rất tốt nên không so đo với hai người, thấy Tô Thanh Anh không sao thì bà yên tâm rồi: “Phải rôi, Thanh Anh à, mẹ con có gọi cho con không?” Bà tò mò hỏi, dù sao thì bây giờ chuyện làm cho bà để ý là chuyện của Tô Thanh Anh, bà nhất định phải lấy lại thanh danh cho Hoắc gia.

“Mẹ con không nói gì cả, con chỉ lo cho Minh Dương thôi, dì, hôm nay dì đi làm có gặp Minh Dương không?” Hôm nay phóng viên chờ trước cửa Hoắc thị đều không nhận được tin tức của Hoắc Minh Dương, không biết bây giờ anh đang ở đâu, nghĩ đến việc anh và cô gái kia đang tay trong tay bên nhau, trong lòng cô ta cũng rất mất hứng.

“Cái này thì dì không biết, nhưng con yên tâm đi, nếu có tin gì dì nhất định sẽ nói với con đầu tiên” Trên mặt bà Hoäc treo một nụ cười tiêu chuẩn, vờ như không biết gì cả.

Hoắc Minh Dương đã đi rôi, không thể đòi lại công bảng cho cô ta được, chuyện này có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu. Nháy mắt ra hiệu với Đinh Thanh Uyển, hai đứa trò chuyện đi, ý bảo cô ta chăm sóc Tô Thanh Anh cho cẩn thận.

“Dì còn bận việc, trong công ty còn có một đống chuyện cần phải làm, làm bao lâu cũng không xong được, dì đi xem thử có việc gì có thể giải quyết không” Nói xong thì vội vã đi, không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, cả ngày đều phải lo lắng đến chuyện của Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh, bây giờ còn không tìm được con nữa.

Cho dù bà không vui thì bây giờ có muốn khóc cũng không khóc được.

“Tôi còn chưa nói gì, chuyện chính là cô xem tình hình bây giờ đi, rõ ràng là bà ta biết Hoắc Minh Dương đang ở đâu nhưng lại ngầm đồng ý để hai người họ đi cùng nhau” Cô ta mất hứng ném vỏ hạt dưa xuống đất, hiển nhiên là cô ta không còn cọng rơm cứu mạng nữa, bà Hoắc đang sắp nghiêng về phía Hoắc Minh Dương rồi.

Bây giờ cô ta lại không tìm được người, chỉ có thể ngồi chờ, rất bị động mà còn không có tiến triển gì, ngoại trừ dưỡng bệnh thì chẳng có gì làm nữa.

Cũng không thể nhận được sự thương tiếc từ Hoắc gia, muốn tự sát lần nữa lại thấy hơi khoa trương, lần trước đã làm cô ta ăn một đống khổ, không muốn thử thêm lần nữa đâu.

“Đừng phí công nữa, tôi thấy cô không thắng nổi Hà Vân Phi đâu” Đinh Thanh Uyển chẳng có gì phải phiền lòng, Hoắc Minh Dương có thế nào thì cũng không liên quan đến cô ta, đối với Hoắc Minh Vũ mà nói thì việc Hoắc Minh Dương mất tích lại là một chuyện tốt.

Nếu Hoắc Minh Dương mãi không trở lại thì Hoắc gia sau này là của Minh Vũ cả.

Trong lòng cô ta có một đống toan tính, rất nhiều thứ không thể nói rõ được, cách nói của Đinh Thanh Uyển không khiến Tô Thanh Anh phản cảm mà ngược lại còn bất mãn với Hà Vân Phi hơn.

“Cô nói xem bây giờ tôi phải làm thế nào đây?” Cô ta không nghĩ được cách nào, cho dù không vừa mắt Hà Vân Phi thì cũng không thể thay đổi được gì, nhất là khiến Hà Vân Phi trắng tay.

“Không biết, rõ ràng là Hoắc Minh Dương thích Hà Vân Phi hơn.” Cô ta ăn ngay nói thật, trong mắt cô ta, lựa chọn của Hoắc Minh Dương đã quá rõ ràng.

Nhưng mà có vẻ Tô Thanh Anh không chịu thua dễ dàng như thế được, cô ta ngồi trên giường, bộ dạng ngẩn ra như đang nghĩ đến chuyện gì đó, Đinh Thanh Uyển dù có kêu thế nào cũng không chịu phản ứng: “Cô đừng làm tôi sợ, nếu có chuyện gì thì nói với tôi” Cô ta hơi sợ hãi, sợ Tô Thanh Anh có chuyện gì sẽ bị đổ hết lên đầu cô ta: “Cô nói thật đi, có chuyện gì thế? Đừng có làm liên luy đến tôi” Có những chuyện cô ta không muốn nhúng tay, bởi vì chỉ cần dính một chút là không ổn ngay, Tô Thanh Anh động một cái là đòi chết đòi sống, đừng có mà xảy ra chuyện gì rồi đổ lên đầu cô ta.

Tô Thanh Anh mắt điếc tai ngơ với Đinh Thanh Uyển, cô ta không hứng thú với người phụ nữ này.

“Cô đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, tôi biết, có rất nhiều chuyện không xử lý dễ dàng như trong tưởng tượng thế được, nhất là một chuyện tình ba người, nhưng thái độ của Hoắc Minh Dương rõ ràng như thế rồi, không thì cô tạm buông tay đi, sau đó để anh †a cảm nhận được sự quan trọng của cô, như vậy mới có thể nâng cao giá trị của mình, khiến Hoắc Minh Dương biết quý trọng cô, cái này không phải chuyện tốt à?” Cô vội bày kế cho Tô Thanh Anh, sợ cô ta làm chuyện xấu gì đó, biểu cảm của cô ta giống như đang hận không thể nhai đầu Hà Vân Phi vậy.

“Nói thì dễ, làm thì khó, nếu không thì sao tôi còn phải lo chuyện của mình với Hoắc Minh Dương chứ?” Nếu như giống như Đinh Thanh Uyển nói thì cô ta sẽ không để mất Hoắc Minh Dương, bởi vì buông tay lâu cho nên người mới thừa cơ chạy mất.

“Cô nghe tôi nói à? Tôi biết Hoắc Minh Dương đang đi đâu, hôm qua mẹ nói anh ta đi Mauritius, mà còn sắp kết hôn nữa” Đinh Thanh Uyển vội nói thông tin mình vừa nghe được cho Tô Thanh Anh, đây là chuyện cô ta vô tình nghe được, hôm qua mẹ rất lo lắng, suýt nữa đã đi tìm Hoắc Minh Dương.

Với ai thì không cần phải nói rõ ra, cô ta còn đang nằm ở đây, tóm lại là không phải kết hôn với cô ta.

“Sao có thể như thế được?” Cô ta hoảng sợ, nằm mơ cũng không ngờ được mình ở bên Hoắc Minh Dương bốn năm trời mà không nhận được gì, sau khi đính hôn cũng không có kết quả gì, vất vả lắm mới kết hôn được mà ngay hôm sau đã bị người ta đá.

Bây giờ anh lại sắp kết hôn với một cô gái chỉ mới quen biết ba tháng.

“Tôi không biết, cũng không muốn biết gì cả.” Cô ta từ bỏ việc giãy gia, trong đầu trống rỗng, có một lỗ hổng không thể nào lấp đầy được.

Đinh Thanh Uyển thấy biểu cảm của Tô Thanh Anh, bỗng thấy vui trong lòng, còn muốn nói thêm mấy chuyện giật gân hơn chỉ vì muốn xem thái độ của cô ta: “Vậy cô hẳn là biết, rồi cô sẽ biết thôi. Hà Vân Phi tự nguyện đi theo Hoắc Minh Dương, hơn nữa cũng là cô ta chủ động muốn ở bên Hoắc Minh Dương, cho nên ngay hôm sau anh ta lập tức đá cô, ngạc nhiên không?” “Tôi cảnh cáo cô, đừng có mở miệng ngậm miệng là nói ‘bị đá” Cô trừngmắt nhìn Đinh Thanh Uyển, bây giờ kẻ thù lớn nhất không phải là cô ta, cô ta cùng lắm chỉ là một con cờ, kẻ thực sự khiến cô phải lo lắng chính là Hà Vân Phi.

Cô ta rõ ràng biết bao giờ mình và Hoắc Minh Dương đã kết hôn, mà vẫn cố tình đứng sau đạp một cái.

Bao nhiêu năm vất vả như thế lại bị huỷ trong tay cô ta.

Nghĩ đến đây thì cô tức giận nắm chặt tay, giết Hà Vân Phi cũng không giải hận được: “Cô còn tin gì mới nữa thì mau nói đi, sau này sẽ không thiếu phần thưởng cho cô đâu.” Đinh Thanh Uyển chưa nói gì, chỉ cười cười, nếu Tô Thanh Anh không vào Hoắc gia thì thanh danh của Tô gia cũng tan nát vì cô ta rồi, thế mà còn dám tự xem mình là công chúa ở đây, không biết tự lượng sức mình.

Mà ngoài miệng lại nói: “Được rồi, tôi biết, cảm ơn cô trước” “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.” Cô ta nói xong thì phất tay rời đi.

Cô chẳng có hứng thú gì với cô ta, cô ta sống hay chết cũng có liên quan gì tới cô đâu, Tô Thanh Anh đến Hoắc gia ở cũng sẽ có xung đột ích lợi với cô.

Đinh Thanh Uyển tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, chỉ có thể nói rằng Tô Thanh Anh nhìn thuận mắt hơn Hà Vân Phi chút.

Một luật sư có thể có được ngày hôm nay tuyệt đối không phải chưa từng trả giá điều gì, cô có thể tưởng tượng được sự hèn hạ ẩn giấu sau lưng Hà Vân Phi.

“Cô đi đâu chứ? Tôi ở đây chán biết bao nhiêu, không phải dì kêu cô ở lại đây giúp tôi sao?” Tâm tình cô không tốt, nhưng không muốn ở một mình, thỉnh thoảng sẽ tìm chuyện cho Đinh Thanh Uyển làm. Nghe

những lời cô ta nói, Đinh Thanh Uyển không thể không ở lại với cô ta, tâm tình tức giận muốn nổ tung, cũng không thể nói không được, chỉ hơi không thoải mái.

Cô mất kiên nhẫn ngồi tại chỗ lột vỏ quýt cho Tô Thanh Anh, Tô Thanh Anh vừa ăn một miếng đã đòi ăn táo.

Đinh Thanh Uyển không biết gọt táo, nghe cô ta nói thì hơi mất hứng nhưng vẫn kiềm lại sự khó chịu trong lòng.

Kiên nhẫn gọt táo cho cô ta: “Táo ngọt không?” Cô đưa táo đã gọt cho Tô Thanh Anh, cô ta lại chia một nửa cho Định Thanh Uyển: “Chị em thì đương nhiên phải biết chia sẻ. Cô ta ra vẻ rất đương nhiên, cười cười nhìn Đinh Thanh Uyển, giống như có điều gì đó toan tính.

Tô Thanh Anh muốn mượn sức Đinh Thanh Uyển, cô ta giỏi nhất là cho tát một cái rồi ban một trái táo, cũng không nghĩ gì nhiều mà bắt đầu vội làm chuyện của mình, rất nhiều chuyện ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn rồi.

Đinh Thanh Uyển cười lạnh nhưng vẫn nhận trái táo kia.

“Tôi biết cô đang lo điều gì, có lo cũng vô ích thôi, chuyến này về không chừng Hoắc Minh Dương đã kết hôn rồi” Không phải Đinh Thanh Uyển hù dọa Tô Thanh Anh mà là cô ta biết vài chuyện thật, tuy bà Hoắc đã nói Hoắc Minh Dương định kết hôn thẳng luôn.

Nếu anh ta đã quyết kết hôn thì nói không chừng lần sau khi trở về đã không còn độc thân nữa.

Đinh Thanh Uyển cũng không hù dọa Tô Thanh Anh mà nói thẳng với cô ta, làm cho cô ta chết tâm sớm, không thì hành động sớm lên. Nhưng Tô Thanh Anh hoàn toàn không có ý định làm gì, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là thái độ của Hoắc Minh Dương.

“Bây giờ tôi không liên lạc được với Minh Dương” Cô ta không tìm thấy Hoắc Minh Dương, đây là chuyện khó chịu nhất, nếu có thể tìm được Hoắc Minh Dương thì tốt rồi, quan trọng là không tìm thấy cho nên mất đi rất nhiều cơ hội.

Cô ta nhất định phải cản được Hoắc Minh Dương trước khi anh kết hôn.

Không thể để anh làm chuyện gì điên rồ được.

“Tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi biết bọn họ đi đâu, có người tra được giúp tôi” Cô ta rất tự tin, biết có một số việc không nằm ngoài phạm vi điều khiển của cô ta.

Nghe chuyện Đinh Thanh Uyển nói, cô ta lập tức hứng thú bật ngồi dậy.

“Cô làm gì đấy? Gấp thế sợ người †a không phát hiện à?” Tô Thanh Anh bất cẩn như thế, nếu để người Hoắc gia biết cô ta đang giả bệnh thì thất bại trong gang tấc mất: “Cô phải hiểu cảm giác của tôi lúc này, đang gấp muốn chết đây, bệnh gì cũng hết được.” Nếu Hoắc Minh Dương kết hôn thì cô ta có cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng.

“Được rồi, bây giờ tôi đi sắp xếp cho cô gặp được Hoắc Minh Dương, đừng vội.” Cô vội nói, thật ra trong lòng đang bất mãn vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK