• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai huynh đệ Hạ Tử Thiên và hai chủ tớ Hạ Lan Quân sau khi ăn sáng thì cùng nhau đi đến nhà Lưu Minh.

Hạ Tịnh Đình thấy Mộc Tuấn Phong thất thần thì đi ra sân phơi thảo dược cho Lưu Minh. Mộc Tuấn Phong sau khi suy nghĩ một lúc thì đi xuống giường, tuy vết thương còn rất đau nhưng cứ ngồi ngây ngốc trên giường cũng khiến hắn rất buồn chán, không bằng tìm tiểu cô nương đó trao đổi một chút để chuẩn bị cho tương lai. Nghĩ vậy nên Mộc Tuấn Phong bước xuống giường chậm chạp di chuyển ra sân.

Hạ Tịnh Đình đang phơi thảo dược thấy Mộc Tuấn Phong đi ra thì nàng bỏ thảo dược đang cầm trên tay xuống đi đến đỡ hắn. Mộc Tuấn Phong được Tịnh Đình dìu tới chỗ ghế tựa mà Lưu Minh hay ngồi để hắn ngồi ở đó. Sau đó nàng nhìn hắn một lượt rồi chạy vào phòng lấy thêm áo đem ra khoác lên cho hắn.

"Tuy là mùa hè nhưng gần tới thu rồi, trời cũng đang trở lạnh huynh cẩn thận vết thương đó." Tịnh Đình tiếp tục công việc của mình.

Mộc Tuấn Phong nhìn lại mới thấy mình chỉ mặc tiết y nên hắn đỏ mặt, nhanh chóng mặc thêm áo mà Tịnh Đình đưa cho. Hạ Tịnh Đình thấy vậy thì buồn cười, chỉ là trẻ con thôi có gì phải mắc cỡ chứ.

"Huynh che gì chứ, ngoài chỗ không nên thấy thì còn lại ta đã thấy hết rồi." Tịnh Đình đột nhiên đổi thái độ, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc Mộc Tuấn Phong. Nàng bỗng dưng cảm thấy đứa trẻ này rất dễ thương nên muốn trêu chọc một tí nhưng nàng lại quên mất đây là cổ đại không phải hiện đại, đứa trẻ trước mặt cũng không phải là mấy anh bạn của nàng.

Mộc Tuấn Phong nghe vậy thì đen mặt. Rốt cuộc đâycó phải nữ nhi không, nói ra chuyện mất mặt như vậy mà mặt không đổi sắc còn có vẻ vui nữa.

"Muội đã thấy rồi vậy phải chịu trách nhiệm với ta." Mộc Tuấn Phong nổi máu vô lại lên, hắn đột nhiên trở về là Mộc Tuấn Phong, Mộc thiếu gia phong lưu mà quên mất hắn bây giờ là một lần nữa sống lại, tiểu cô nương trước mặt là vị hôn thê tương lai chứ không phải những cô nương hắn hay trêu đùa lúc trước.

Lần này đến lượt Hạ Tịnh Đình á khẩu,nàng không ngờ tiểu tử này lại nói vậy còn kết hợp với khuôn mặt như oán phụ còn nàng là kẻ hái hoa xong thì vứt bỏ vậy.

"Được." Trong lúc vô tình Hạ Tịnh Đình nói ra một câu mà sau khi nói xong lại thấy vẻ mặt như thợ săn thấy con mồi sập bẫy của tiểu tử trước mặt, Hạ Tịnh Đình suýt thì đập đầu vô gối chết cho rồi.

"Một lời đã định, sau này muội không được gả cho người khác." Mộc Tuấn Phong hài lòng cười như hồ ly, có lẽ sau này cưới nàng ấy về cũng không tệ.

Vừa lúc này nhóm người Hạ Tử Thiên đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK