Từ sau khi gặp nhau ở bờ sông thì Nhược Vân cho người đi hỏi thăm được nhà của Hạ Tịnh Đình. Nhược Vân ngày ngày chạy đến tìm Tịnh Đình chơi cùng khiến cho Tịnh Đình mỗi lần gặp cô bé là toát cả mồ hôi, thật ra Nhược Vân rất ngoan nhưng bé cũng rất tò mò gặp gì cũng hỏi.
Nhược Vân từ nhỏ không có mẹ, cha lại ở xa, tuy được dì yêu thương chăm sóc nhưng đối với một đứa bé suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà đối diện với mấy người hầu như con rối thì cuộc sống muôn màu bên ngoài khiến đứa trẻ cảm thấy có hứng thú hơn, huống chi lúc trước ngoài biểu ca ra thì Nhược Vân không chơi chung với ai nên khi thấy Tịnh Đình tuổi cũng xấp xỉ mình thì Nhược Vân đương nhiên rất vui.
Hạ Tịnh Đình thì do lúc nãy ăn trứng gà nên bị nổi dị ứng chỉ dám ngồi trong đình nghỉ mát mà không thể ra ngoài chơi. Tịnh Đình cũng không phải thật sự muốn đi chơi, chỉ là Hạ Lan Như Nhi ngồi ở bên cạnh nàng khiến Tịnh Đình rất căng thẳng.
Tịnh Đình bị làm phiền bất đắc dĩ gật đầu nhưng nàng không đi một mình, Tử Huyên bị kéo đi cùng dù rất không muốn, Mộc Tuấn Phong đương nhiên cũng đi theo để trông chừng cô dâu nhỏ của hắn.
Hạ Lan Như Nhi ngồi trong đình nghỉ mát nhìn Nhược Vân đang lúi húi đào giun bên gốc cây cùng với Tử Huyên, Mộc Tuấn Phong khoanh tay dựa vào một cái cây cạnh đó nhìn hai đứa trẻ
"Đình Nhi, ta có thể gọi con như vậy không?" Hạ Lan Như Nhi bỗng nhiên hỏi.
"A, dạ được ạ." Hạ Tịnh Đình ngạc nhiên.
"Đình Nhi, cuộc sống của con có tốt không? Cha nương con là người thế nào?" Hạ Lan Như Nhi buột miệng hỏi Hạ Tịnh Đình.
Tịnh Đình không ngờ Hạ Lan Như Nhi sẽ hỏi trực tiếp như vậy nên tạm thời chưa xử lý được chỉ có thể nhìn Hạ Lan Như Nhi mà cười nói:" Rất tốt ạ! Cha tuy thường xuyên không ở nhà nhưng khi về đều mua quà cho mấy huynh muội. Nương luôn luôn chăm sóc cho Tịnh Đình rất tốt, các ca ca cũng rất yêu thương Tịnh Đình."
Hạ Lan Như Nhi nghe Hạ Tịnh Đình nói rồi nhìn thấy đứa nhỏ Tịnh Đình cười rất hạnh phúc thì trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Cả hai cứ ngồi nói chuyện như vậy quên cả thời gian, chủ yếu là Hạ Lan Như Nhi hỏi Tịnh Đình trả lời. Khi mặt trời xuống núi thì nhóm người của Tịnh Đình mới được Nhược Vân buông tha nhưng trước khi ra về họ lại nghe tiểu Nhược Vân hẹn mai gặp lại khiến ai cũng rùng mình.
Đêm xuống, Hạ Tịnh Đình nằm lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Hôm nay khi nói chuyện với Hạ Lan Như Nhi thì nàng mới nhận ra sâu trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, nhìn Hạ Lan Như Nhi tuy chỉ mới ba mươi nhưng trên tóc đã có vài sợi bạc khiến nàng rất lo lắng, tuy không biết vì sao năm xưa người đã bỏ rơi mình nhưng Tịnh Đình vẫn hy vọng một ngày nào đó nhận lại người mẹ này, nói như vậy không có nghĩa nàng không yêu thương người mẹ hiện tại chỉ là mẫu tử liền tâm khiến tận sâu trong lòng Hạ Tịnh Đình mong muốn nghe được lời giải thích của Hạ Lan Như Nhi.
Sáng hôm sau, Mộc Tâm Bình đang vươn vai đi qua lại trong nhà thì gặp Hạ Lan Nhã mỉm cười đi đến gần.
"Nhị tiểu thư xin chào."
"Hạ Lan công tử khách sáo rồi." Mộc Tâm Bình nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên bán hàng mà cười lại với Hạ Lan Nhã.
"Đại tiểu thư không sao chứ?" Hạ Lan Nhã mở quạt ra vừa phe phẩy quạt vừa hỏi.
"Tỷ tỷ ta không sao, đa tạ Hạ Lan công tử hôm đó đã ra tay tương trợ." Mộc Tâm Bình chấp tay cúi người cảm ơn Hạ Lan Nhã. Mộc Tâm Bình nhớ tới hôm đó thì nổi hết gai ốc nhưng nghĩ lại cũng may mắn khi Hạ Lan Nhã đã giúp bảo vệ đại tỷ. Nhớ tới đại tỷ của mình đột nhiên Mộc Tâm Bình thấy có gì đó không đúng lắm, hôm đó Hạ Lan Nhã đứng rất xa xe ngựa vậy tại sao lại phải đứng bên cạnh để bảo hộ cho xe, nghĩ tới đây Mộc Tâm Bình nhìn lại Hạ Lan Nhã vài lần rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Hành động này được Hạ Lan Nhã lý giải là tiểu cô nương nhà người ta đang e thẹn.