Khỏi nói, Trịnh Diệu Dương rõ ràng thích phụ nữ mặn mà và có vẻ thùy mị, đại khái là thể loại đàn bà chính hiệu. Đám gái gú ấy rặt mắt mọc trên đỉnh đầu, tưởng rằng quấn được Trịnh Diệu Dương thì sao trời cũng hái xuống chơi được, mẹ kiếp không còn coi ai ra gì!
Hai ngày sau đó, ta không gặp cậu ta.
Ngày 19 họp hội đồng quản trị Trụ Phong, lại thấy cậu ta, kể cũng bất ngờ, toàn bộ nhân viên cao cấp của Trụ Phong ngồi trong phòng đều còn rất trẻ, nhìn qua đã biết là một tập thể chất xám dồi dào, thừa gan làm loạn. Cách bọn họ xử sự với nhau hoàn toàn không có vẻ khích bác, đấu đá mà là tuyệt đối phối hợp bàn bạc. Quy mô Trụ Phong được chứng kiến hôm nay dù không lớn như ta tưởng, nhưng tổ chức quy củ, phân công rõ ràng, không hề có bóng dáng mấy lão già cổ hủ ngồi tranh giành quyền lợi.
Bolde, Trương Ký Vân phụ trách báo cáo tình hình những điểm kinh doanh giải trí, các thương vụ lớn đều phải trình lên báo cáo kế toán tổng hợp. Ngành kinh doanh của Trụ Phong rất đa dạng, Lệ Nguyệt Cung được coi là cơ sở trọng điểm dưới hình thức kết hợp nhà hàng và chung cư cao cấp, ngoài ra còn có bar Phong Vận và một số sòng bạc, đương nhiên bề ngoài tất cả đều hoạt động hợp pháp.
“Vị này là Trần Thạc, thành viên mới của chúng ta, hiện nay anh ấy đang là trợ lý hành chính của tôi.” Chính xác là Trịnh Diệu Dương đã giới thiệu ta như vậy, sau đó ánh mắt mắt cậu ta mới lia về phía ta: “Mong mọi người từ nay hợp tác tốt.”
Có sự bảo đảm của Trịnh Diệu Dương, không một ai dám mở miệng ý kiến về ta. Thành thật mà nói, ta cũng hơi thất vọng, cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ của Trụ Phong có vẻ chẳng hở ra một khe nào khai thác được, những vụ làm ăn quan trọng bí mật, bọn họ không hề đưa ra thảo luận trong cuộc họp, thỉnh thoảng có nhắc đến vài câu rồi lập tức xoay sang vấn đề khác, họp xong từng người phụ trách mảng nào đều trực tiếp lên bàn bạc riêng với Trịnh Diệu Dương.
“Trần Thạc. Anh soạn thư mời hợp tác với Ngân Thuẫn nhé.”
Không ngờ, tan cuộc họp còn bị điểm danh lại, “Được.” ta dừng bước, quay lại nhìn cậu ta.
Trịnh Diệu Dương cũng đang nhìn ta chằm chằm, thái độ hoàn toàn vì công việc: “Những mảng hợp tác với bọn họ, tôi nghĩ anh đã thấy trong tài liệu liên quan rồi. Tôi cũng cân nhắc qua, vụ này làm được.” Cậu ta bước tới trước mặt ta rồi dừng lại: “Cho anh ba ngày, ba hôm nữa trình cho tôi.”
Dự thảo hiệp nghị hợp tác quan trọng như vậy, cậu ta cư nhiên bảo ta soạn, ta càng phải cẩn trọng. Ngân Thuẫn là nhà sản xuất xe máy phân khối nhỏ lớn nhất tại Hồng Kông, Trịnh Diệu Dương muốn cùng bên đó ký mấy triệu đơn hàng, vận chuyển xe bằng tàu thủy sang Việt Nam, mỗi chiếc tiêu thụ được có thể thu được lợi nhuận gấp bảy lần chi phí chế tạo, trong đó chính phủ Việt Nam chiết khấu ba phần, khỏi phải nói vụ làm ăn này đích thị một vốn bốn lời; nhưng cũng không ít phiêu lưu, nếu trót lọt có thể lậu được thuế, ngược lại, vừa mất ăn vừa rước thêm cả mớ rắc rối, hải quan cũng tra ra ngay lập tức.
Ba ngày sau, ta hoàn thành bản hiệp nghị, nhưng Trịnh Diệu Dương đã không còn ở Hồng Kông, cậu ta đích thân sang Việt Nam điều đình, cho tới khi ta lại nhìn thấy cậu ta trong bể bơi ở Hải Cảnh đã là chuyện ba ngày sau nữa. Hôm đó vừa hay ta đứng từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống bể bơi, lúc ấy mới biết cậu ta đã về.
Ta bưng tách cà phê ngồi vắt chân bên bậu cửa sổ, nhàn nhã thưởng thức dáng bơi duyên dáng của Trịnh Diệu Dương. Dễ nhận ra, cậu ta rất điêu luyện món này, khoe nốt cả chiêu lãng tử hoàn hảo này ra không hiểu còn làm rung động bao nhiêu trái tim thiếu nữ nữa~ Ta nhạo thầm trong bụng.
Làn da cậu ta tuyền màu nâu sẫm khỏe khoắn, cơ bắp rõ ràng, cường tráng mà không hề thô kệch, toàn thân tản ra sức nóng cường liệt. Ta bất giác cảm thấy bị kích thích, đứng dậy thay quần bơi đi xuống lầu.
“Hey~ thi một vòng không?” Ta lớn tiếng gọi cậu ta.
Cậu ta bơi lại, trồi lên mặt nước ngẩng đầu nhìn ta, ôn hòa đáp: “Không công bằng, tôi mệt rồi.”
“Không dám hả?”
“Khích tướng không ăn thua đâu, mệt là mệt~”
Ta cười cười, cũng không quan trọng, một mình nhảy xuống bể bơi, bơi hết một vòng bốn trăm mét mới lên bờ, thấy Trịnh Diệu Dương đã bỏ đi. Ông quản gia xuất hiện bước tới chào ta: “Trần tiên sinh, bữa tối ăn ở đây hay ra ngoài ạ?”
“Hôm nay tôi không ra ngoài.”
“Vâng, vậy nửa tiếng nữa sẽ đưa lên phòng anh.”
“Cảm ơn.” Ta không có thói quen ngồi cùng bàn ăn với một đống người, nên thường phải phiền quản gia đưa riêng một phần ăn lên phòng. Đồ ăn bọn họ chuẩn bị cũng thật hoàn hảo, chắc vì tật xấu lớn nhất của Trịnh Diệu Dương là kĩ tính chuyện ăn uống, hôm trước ăn ở quán vỉa hè coi như là hy sinh lớn lao trong đời cậu ta.
Vừa cầm khăn lông lau qua loa đầu vừa đi lên gác, chợt nghe một tràng huýt sáo chớt nhả trầm bổng vang lên, quay lại đã đụng ngay một cô em xinh đẹp dưới chân cầu thang, người đẹp còn ra sức liếc mắt đưa tình với ta: “Mỹ nam khỏa thân, số đo hoàn hảo, chu choa~ thiệt là làm người ta ứa nước miếng.”
Trần Thạc ta còn chưa bị phụ nữ chòng ghẹo trắng trợn thế này bao giờ, nhịn không được bật cười: “Nữ hiệp nhìn rõ giùm, tôi còn mặc quần bơi a.”
Cô nàng không thèm lùi bước mà còn tiến tới, vươn một bàn tay trắng muốt áp lên ngực ta: “Dáng quần bơi này, chậc, bạo muốn đổ máu mũi, ai biết anh cởi đồ ra lại càng ưa mắt vậy. Trần Thạc, để tôi giới thiệu anh đi chụp hình bìa tạp chí nha, Hồng Kông vô số thiếu nữ cô đơn, đảm bảo bán đắt như tôm tươi. Nào nào, hy sinh nhan sắc ủng hộ tạp chí của tôi một cái nào~”
“Thật hay giỡn vậy, cô có tạp chí hả?” Ta cười cười đẩy bàn tay bắt đầu mó máy của cô ấy ra, “Giờ mà còn có loại tạp chí đen tối dữ vậy hả? Chụp hình đồ bơi lên trang bìa, ai cha~ hỏng hỏng~”
“Cái miệng chê càng dữ càng ưa coi nha, anh dám thề chưa bao giờ mua Playboy không? Bộ tưởng ai ai cũng như anh, ngồi không cũng có người đẹp hương xa* tíu tít bổ đến sao? Chị Phương này chỉ thiếu mỗi một cái đài truyền hình thôi nha, bất quá bán báo giấy thôi cũng phát tài lắm rồi, giờ ngay cạnh có một anh chàng siêu đẹp trai lại không hỏi, không lẽ anh bảo tôi ra đường lượm đại một thằng nhỏ cỡ Hoàng Mao Tử* về chụp hình bìa?”
“Càng nói càng lộn xộn nha, Tú Phương~ Thị hiếu đường phố này của cô đều từ mấy cuốn tạp chí ấy mà ra.” Ta chọc, “Nếu cô kéo được Trịnh Diệu Dương lên bìa tạp chí của cô, tôi xin được góp sức liền, chỉ sợ đánh cuộc kiểu này cô làm không nổi.”
Từ Tú Phương vừa nghe xong câu này lập tức xịu mặt tựa vào tay vịn cầu thang, chẳng ngờ vừa hay nhân vật chính đã xuất hiện. Trịnh Diệu Dương từ đâu bước tới, ta cũng không biết cậu ta có nghe được câu đùa cuối cùng của mình không. Bất quá bốn mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, ta sượt qua cậu ta bỏ đi.