Qua rất lâu, ta từ từ nhớ lại, ta trúng đạn. Nhưng vì sao vẫn còn sống? Tim chắc chắn đã bị xuyên thủng, máu chảy không ngừng, nhưng sao ta vẫn tỉnh lại? Có quá nhiều điều không đúng.
Kẹt kẹt! Cửa phòng bị đẩy mở, một vị bác sĩ mặc blouse trắng bước vào, thấy ta mở trừng mắt, ông ta vô cùng mừng rỡ tiến đến hỏi: “Cảm thấy thế nào? Giai đoạn nguy hiểm đã qua rồi nhưng giờ mới tỉnh lại.”
Khẽ gật đầu một chút, cơn mệt mỏi rã rời đã lan khắp người, ta chậm chạp nhắm mắt lại. Tối hôm đó, RandyMo tới, ta cũng chỉ có thể mở miệng nói hai câu: “Chúng… bắt được chưa?”
Anh ta biết ta đang hỏi gì: “Cảnh sát dốc hết lực lượng truy đuổi, chết một nửa, một nửa chạy thoát, một con tin chưa rõ tung tích.”
“Shit!”
“Tinh thần khá đấy, còn có sức chửi rủa.” Anh ta quăng một câu châm chọc, lại nói tiếp, “Bọn tín đồ liều mạng Trung Âu làm, có liên quan đến một tổ chức mafia, chủ yếu là hội trường hôm đó có tay trong, kế hoạch lên từ đầu, trà trộn vào hệ thống bảo vệ, một đám đại gia Âu châu tròng vòng vèo trang sức đến cho chúng nó xoay thỏa thê, bất quá tin tức đã được phong tỏa toàn bộ, ít nhất còn giữ mặt mũi cho tôi. DaMo cũng thế, tưởng mình cẩn thận lắm rồi, hừ, lần này ăn đủ, có điều còn chưa chết được. Cả cậu nữa, một phát đạn cũng xử không nổi cậu, kính nể thật.” Giọng điệu vẫn độc địa, nhưng lần đầu tiên ta không cảm nhận được ác ý từ anh ta.
Qua một lúc rất lâu ta mới nói: “Là cậu ấy… bắn trượt.”
RandyMo bước tới, đứng cạnh đầu giường quan sát ta, thờ ơ nói: “Cậu ta cho rằng đạn sẽ không bay ra, quá tự tin rồi.”
“Tôi nằm… bao lâu rồi?”
“Tốt nhất đừng nên biết, shock đấy.” Anh ta cười đến kỳ quái, “GT, sáng nay tôi lại nhận được thư từ luật sư GT, nghe nói cậu tỉnh rồi nên tới nhắc mấy câu, đứng dậy ra được khỏi chỗ này hẵng nghĩ tới chuyện đấu với tôi.” Anh ta thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Tên Trịnh kia, đi rồi.”
Lồng ngực ta đột ngột co rút, hít một hơi thật sâu: “Lúc nào?”
“Sau khi biết cậu đã qua thời kỳ nguy hiểm, cậu ta là một kẻ thông minh, các người đều muốn bảo toàn lẫn nhau, kết quả chỉ đổi lấy điều tồi tệ nhất.”
“Được rồi… anh đi đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
“Trâu bò nổi khùng rồi hả?” Trò cười nhạo của anh ta lần đầu lại có chút nhẹ nhàng, đến khi đi ra cửa rồi đột nhiên quay lại, ôn hòa nói thêm: “Hôm đó, câu ta hôn cậu trước mặt mọi người, hy vọng cậu có thể cho một lời giải thích hợp lý. Còn nữa, Lydia không biết chuyện cậu bị thương, tôi mong sau này nó cũng không phải biết.”
Trịnh Diệu Dương rốt cuộc đã có thể tự cho mình một lý do thật hay, để sớm kết thúc mối quan hệ nguy hiểm của chúng ta, mặc kệ ta viện ra bao nhiêu cớ cũng không thể thay đổi cục diện xấu hổ này, chúng ta không được chúc phúc, đó là sự thực. Huống chi cậu ấy là Trịnh Diệu Dương, cậu ấy có đế quốc của mình, cuộc đời của mình, còn Trần Thạc ta, là một con ngựa hoang không thể kiềm chế, hai gã đàn ông như chúng ta có bao nhiêu khả năng gắn gó bên nhau suốt đời, ta hoàn toàn không dám suy tưởng, mà cậu ấy chắc chắn cũng vậy.
Nếu cậu ấy đã thực sự liều lĩnh lao vào, vậy khoảnh khắc một phát đạn xuyên qua ngực ta, cậu ấy làm thế nào chịu đựng được nỗi đau đớn ấy? Ta làm thế nào có thể coi như không có chuyện gì để lại đối diện với cậu ấy? Ta nhớ rất rõ, động tác cương quyết khi cậu ấy giơ súng lên, một giây đó, ta gần như cảm giác được… sát khí của cậu ấy. Tin rằng chỉ có mình chúng ta mới cảm nhận được sự u ám lúc đó, cậu ấy vẫn muốn giết ta, mà ta cũng tin mình muốn phá hủy cậu ấy, kể từ khi chúng ta yêu nhau, không một giây phút nào cả hai không sống trong nỗi lo sợ cùng mâu thuẫn, mặc kệ nỗ lực bao nhiêu để quên đi tất thảy mọi thứ xung quanh, chúng ta vĩnh viễn không thể làm như câm điếc. Bởi vậy, trong tiềm thức hai ta đều muốn thoát khỏi đối phương, nhưng không ai chịu dấn trước một bước, vì rất khó, quả thực rất khó…
Ta và cậu ấy có lẽ vẫn bị cột chung một sợi dây số phận, còn vây quanh chúng ta chỉ có hung hiểm, nguy cơ, cho đến bây giờ lửa đã bùng cháy khắp thân, không một nơi nào không đầy thương tích, tro bụi.
Ta bắt đầu trở lại trạng thái thờ ơ với tất cả như trước kia, khi chưa quen biết Trịnh Diệu Dương. Có thể vẫn là một loại ăn ý, tròn hai tháng đôi bên không hề quấy rầy nhau, cũng coi như trước nay chưa từng có, ta đã tin rằng giữa chúng ta thực sự cứ như vậy kết thúc, giống như chưa từng quen biết nhau…
Thực sự đã thành tro bụi hết rồi sao?
Ta không thể nhớ đã tự hỏi bao nhiêu lần nữa.
Đến lúc ta có thể xuống giường đi lại, gần như đã khôi phục sức khỏe, ta bắt đầu tính toán, sẽ quay về căn hộ ngoại ô Pháp hoặc tìm một chỗ nào khác để đi. Đương nhiên, phải sau khi đàm phán xong xuôi với nhà Festo.
Khi ta đã cho rằng không nên gặp lại cậu ấy nữa, cậu ấy xuất hiện, ta còn chưa rời phòng bệnh.
“Trần Thạc.”
Bốn mắt nhìn nhau, lòng lần đầu chết lặng, thì ra vẫn còn chưa trở lại được như cũ, lỗ thủng sâu hoắm giữa trái tim, không thể đơn giản khép miệng.
“Trốn mất dạng hả?” Ta thờ ơ châm chọc, đứng dậy khỏi giường bước tới bên cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, “Không cần, Trịnh Diệu Dương, hoàn toàn không cần tới đây an ủi.”
Giọng cậu ấy vang lên hơi khàn khàn, phong độ vẫn không giảm sút một li: “Trần Thạc, lúc này đây tôi thừa nhận mình thua, tôi thua anh rồi.”
“Chỉ là một trò đánh cược vô ý thôi. Mà sao cậu phải chơi với thằng điên ấy vậy? Tôi có nhờ cậu cứu sao?” Ta nhàn nhạt hỏi.
“Nhưng tôi suýt nữa giết chết anh!” Cậu ấy khẽ gầm lên, “Trần Thạc, khi tôi thấy viên đạn xuyên qua ngực anh, tôi đã lập tức ý thức được, tất cả coi như hết rồi.”
Khi nghe cậu ấy nói xong một câu này, ta cũng không còn hiểu nữa, lúc đó Trịnh Diệu Dương đã sa vào tình thế ra sao, nếu ta biết… câu trả lời của ta có lẽ đã không kiên quyết đến mức ấy.
“Câu trả lời của cậu rất đặc sắc.” Ta quay lại nhìn cậu ấy, “Tôi cũng mệt mỏi rồi, không còn thừa sức lực đối đáp với cậu, cậu cũng hiểu được, một khi tôi đã đi vĩnh viễn sẽ không quay lại, điều ấy hẳn cậu rõ ràng. Còn phải xác nhận lại lần nữa hay không?” Ta bước lại phía cậu ấy, một tay giật cổ áo cậu ấy, hung hăng cướp lấy đôi môi cậu ấy…