“Hồi nào biết phục vụ người ta vậy?”
“Không cần hả?” Ta rụt tay lại, trực tiếp cầm một miếng đưa lên miệng cắn, vừa nhai nuốt vừa vung vẩy, “Không tệ đâu, tôi cũng chỉ biết làm mỗi cái này.”
Cậu ấy bật cười: “Anh không thấy cướp miếng ăn từ miệng người sắp chết đói là vô nhân đạo lắm hả?”
Ta ngồi phịch xuống cạnh Trịnh Diệu Dương, một tay quàng qua cổ, tay kia chìa miếng sandwich cắn dở đến miệng cậu ấy: “Trả nhân đạo cho cậu.”
Ánh mắt cậu ấy lúc này đã khôi phục vẻ tinh anh, sâu thẳm thường ngày, cả người còn ở trần xáp vào ta: “Bộ không còn món gì coi được hơn hả?”
“Không có.” Ta cũng xoay người lại, hôn phớt lên môi cậu ấy rồi nhanh chóng đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa tuyên bố: “Ăn lẹ đi, rồi đi hóng gió với tôi, tôi xuống ga-ra đây, lát xuống dưới ấy nhé.”
“Ngần này đủ ăn đâu.” Ông anh còn chưa hết càu nhàu.
“Cậu giờ đang ở Pháp a, đói không đến lượt cậu.” Ta vừa cười vừa bỏ ra ngoài.
Giả như hôm đó ta đồng ý cho Trịnh Diệu Dương hơn hai miếng sandwich, nói không chừng chúng ta đã không đến nhà hàng Star ở trung tâm Paris để ăn một bữa tối không ra gì, tóm lại sự tình trên đời đoán không được, một gã “người quen cũ” rắc rối cứ thế chình ình xuất hiện trước mặt chúng ta.
Anh ta thản nhiên tiến tới bàn bọn ta đang ngồi: “Xem ra tôi phải rút lại lời lần trước rồi, lúc đó nói chúng ta không có số thành người một nhà, còn bảo cậu không xứng bước vào nhà Festo, có vẻ không phải lắm. Chà, không ngờ tới Paris còn gặp được cậu… cùng anh bạn đây, hai người có vẻ ung dung thật.” RandyMo bày ra vẻ mặt cay độc không che giấu, đôi mắt xanh trong suốt như pha lê lúc này như lại có chút biểu cảm, bất quá bấy nhiêu “biểu cảm” đều đang bắn thẳng về phía ta, “Khui một chai Champagne thượng hạng đi, tôi mời.”
“Không cần, đây không phải New York, không phiền anh ra mặt chủ nhà.” Trịnh Diệu Dương lạnh lùng mở miệng, không khách khí cũng không thất lễ.
RandyMo không hề phản ứng, ánh mắt ngần ngừ nhìn ta và Trịnh Diệu Dương một lát, cuối cùng quay sang nói với ta: “Quên không chúc mừng cậu, sắp làm cha rồi đây, có điều tôi nghĩ… chắc cậu cũng không lấy gì làm mừng.”
Ta và Trịnh Diệu Dương lập tức liếc nhìn nhau, ta siết chặt dao nĩa trong tay, tận lực giữ bình tĩnh, thấp giọng hỏi lại: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Lydia đổi ý vào phút cuối.” Anh ta chống tay xuống bàn, tư thế đe dọa hướng về phía ta, “Cậu biết thế nghĩa là sao chứ?”
Ta phụ cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không buông tay, dù chính miệng Lydia đã nói “sinh mệnh sinh ra không vì tình yêu căn bản không có ý nghĩa”, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn tự theo ý mình.
“Các người định làm gì cô ấy?” Ta đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh ta.
Đám vệ sĩ nhà Festo lập tức sấn tới, nhưng RandyMo đã khoát tay ngăn lại.
“Cậu nghĩ tôi sẽ làm khó em gái mình? Đứa bé là con nó, một mình nó thôi, nó không để bất cứ ai quan tâm, bất cứ ai cũng không! Đó là cách nó xử với cậu!” Anh ta đột ngột tóm lấy cổ áo ta, chưa từng thấy RandyMo thô lỗ đến vậy, “Khi cậu quyết định bỏ Lydia, tức là cậu đã bỏ tất cả những gì thuộc về nó, kể cả đứa bé.”
Đúng vậy, luôn luôn như vậy, kể từ khi sinh ra ta đã luôn cô độc, cho tới tận hôm nay, ta không muốn dính dáng đến ai khác, cũng không muốn ràng buộc ai, một đứa trẻ, một sinh mệnh quý giá đến vậy… hoàn toàn không phải thứ ta đáng được nhận.
RandyMo thô bạo đẩy ta ra, không nói thêm câu nào, quay lưng bỏ đi cùng đám vệ sĩ.
Lúc này ta đã gần như mụ mị, tinh thần suy sụp, chỉ đứng đờ người tại chỗ, cho đến khi một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai ta, từ từ trấn định lại trái tim đang đập loạn trong lồng ngực ta, ta mới chậm chạp ngồi xuống ghế.
“Anh định thế nào, Trần Thạc?” Cậu ấy hỏi thẳng, giữa chúng ta cũng không cần quanh co làm gì.
“Tôi không thể vờ như không biết.”
“Tôi phải nhắc anh, hiện giờ, nhà Festo không thiếu bất cứ thứ gì anh có thể cho.”
Ta biết Trịnh Diệu Dương nói đúng, nhưng ta vẫn muốn nổi giân, gần như kích động: “Vậy cậu nói xem, kẻ thừa thãi như tôi phải làm gì nữa mới được? Đã không phải người trong cuộc, cậu có quyền gì nói những lời khốn nạn ấy hả?!”
“Trần Thạc, mẹ kiếp anh đúng là không biết điều!” Cậu ấy cũng bốc hỏa, “Anh nghĩ tôi thích quản chuyện thiên hạ lắm hả? Hiện giờ, việc của anh cũng là của tôi! Vì là anh, tôi mới hỏi đến, nếu anh nghĩ tôi ngáng chân anh, vậy tự đi mà quyết!”
Ta hít sâu một hơi: “Mong rằng tôi sớm biết mình có thể làm gì.”
Luôn luôn vì quan điểm bất đồng mà rạn nứt, giờ ta không muốn mọi chuyện lại như vậy nữa, ta đã định thay đổi với tất cả những chuyện liên quan đến Trịnh Diệu Dương, không thể cứ mãi cố chấp như trước.
“Anh sẽ biết, anh luôn luôn biết rõ mình phải làm gì.” Cậu ấy cũng cố kiềm chế.
Ta thở dài: “Thực sự, tôi không hề rõ ràng, nếu rõ được, có rất nhiều việc ngay từ đầu tôi chắc chắn sẽ không làm.”
“Kể cả quen biết tôi?”
“Không, việc này thì không.” Quen biết cậu ấy, ta chưa từng muốn thay đổi điều đó, để mất Trịnh Diệu Dương cũng bằng như đánh mất chính mình, cho đến giờ ta có thể khẳng định như vậy.