“Nghĩ chuyện kết hôn hay nghĩ có muốn đứa con này không?” RandyMo gay gắt ép hỏi, “Benjamin, đừng tưởng cậu còn thời gian suy xét dông dài, nhà Festo chúng tôi sẽ không đợi đến lúc bụng Lydia to tướng lên mới la lối đòi cha đứa nhỏ thừa nhận đâu, chuyện đó không được phép xảy ra trong gia tộc Festo, cậu hiểu chưa?”
Ta đáp: “Được, tôi cưới cô ấy.”
RandyMo nhướng mày: “Bao giờ?”
“Tùy các người.”
Anh ta nhếch môi châm biếm: “Một tên da màu lại muốn bày trò chinh phục con gái rồi sấn tới chen chân vào nhà Festo, không có chuyện xa xỉ ấy đâu, có điều này tôi nói trước, kết hôn xong, cậu vẫn không có tư cách đụng tới bất cứ thứ gì ở đây hết. Đương nhiên, nếu Lydia không ngại dâng cho cậu phần của nó, chúng tôi cũng không có ý kiến.”
“Tôi thực ra cũng không hợp nổi mấy thứ ấy, dù sao màu mè khoe mẽ cũng không phải bản chất của tôi.”
RandyMo tàn bạo gằn giọng: “Cậu trẻ cẩn thận cái mồm một chút, cậu nên nhìn lại xem mình đang ở đâu, đang nói chuyện với ai.”
“Tôi hoàn toàn rõ ràng.” Ta trừng mắt lại, “Hoàn toàn.”
“Tốt tốt tốt, một cậu em rể vô giáo dục kiểu này thật khiến tôi không dám hầu chuyện.” Anh ta ra vẻ ngán ngẩm lắc đầu, “Muốn gặp Lydia không? Có thể phục vụ cậu ngay đây, Sting, đưa cậu ta đi gặp vị hôn thê đi.”
Đến khi nhìn thấy Lydia xinh đẹp, cô ấy đang ngồi bên bậu cửa sổ ngắm trăng, ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, cô ấy liền quay lại, đôi mắt lập tức rưng rưng.
“Benjamin, anh tới rồi?” Lydia chậm rãi bước về phía ta, ta không nhìn ra cơ thể cô ấy đã có chỗ nào thay đổi, có điều cô ấy đang mặc một chiếc váy xòe rộng, điểm khác biệt duy nhất là mái tóc nâu dài đã cắt ngắn. Cô ấy và Tú Phương hoàn toàn là hai kiểu phụ nữ khác nhau.
“Em khỏe không?” Ta ôm lấy cơ thể tràn đầy sức sống với những đường cong hoàn mỹ của Lydia, hôn phớt lên má cô ấy.
“Em không muốn hỏi vì sao anh bỏ đi mà không nói một lời, em cũng không muốn biết vì sao giờ anh lại chủ động tới gặp em… dù sao, giờ anh đã trở về, chỉ cần như vậy thôi.”, không thể nói cô ấy đang khóc hay cười nữa, “Em biết anh không thích gia đình em, nhưng anh đã về rồi…”
“Ừ, anh đã về…” Ta không biết đang nói cho cô ấy… hay đang nói cho chính mình nghe.
Nhà Festo cũng không giữ ta lại làm khách, họ đã đạt được mục đích, ta cũng thoải mái về nhà, nhưng tình hình này, ra cửa tự khắc có người bám gót.
Một đêm mất ngủ, cảm giác thực khó chịu. Mười giờ sáng chuông điện thoại réo inh ỏi, cũng không hiểu vì sao vừa nghe tiếng chuông bụng dạ đã muốn cồn cào: “A lô!”
“Trần Thạc, ơn trời a, anh ở nhà. Tôi cứ nghĩ anh mà về đến New York, đảm bảo du hí thâu đêm, ai ngờ đâu ngoan ngoãn vậy~”, thêm một tràng cười khanh khách.
“Tú Phương?!”
“Diệu Dương cho tôi số a, anh khỏe không?” Trịnh Diệu Dương cũng được lắm, còn nghĩ ra bày trò cho Tú Phương gọi.
“Vẫn ổn, cô sao?”
“Mấy bữa mặt mọc mụn tùm lum, đại khái vì nhớ anh quá đi~”
Có rầu rĩ đến mấy cũng không nhịn được bật cười: “Có việc gì không?”
“Không việc gì, tôi thì có gì được~ Không thích người ta gọi hả?”
“Tôi không nói vậy đâu.” Trầm tĩnh lại, ta ngồi xuống giường.
“Bên này đang là chín giờ tối, tôi vừa đi dự tiệc với Diệu Dương về, bữa nay giày gót cao quá sức, suýt chút nữa muốn té… Ha ha ha~”, như thể tất cả đã lại bình thường.
“Tú Phương..”
“Ừa? Có chuyện gì à?” Kỳ thực cô ấy cũng rất nhạy cảm.
Suy nghĩ một lát, ta đáp: “Tú Phương, tôi sắp kết hôn.”
“What?! Ôi trời ơi!! Trời ơi trời ơi~~” Cô ấy hét toáng lên, “Diệu Dương! Bác Di Phúc, Diệu Dương đâu rồi? Ảnh lên lầu rồi à? Ầy bỏ đi bỏ đi~”, lại quay lại ống nghe cười, “Trần Thạc! Còn đó không còn đó không?”
“Xúc động vừa vừa thôi cô nương.”
“Tình nhân trong mộng của người ta lại bớt một người rồi, này không phải xúc động mà là bị kích động chết người ấy!!”, giọng nói của cô ấy tràn ngập sức sống, “Đừng nhiệt tình xài nghề kín miệng thế nha, người ta bị anh làm chết khiếp! Vừa tuần trước hỏi anh có bạn gái không, còn làm bộ ngu ngơ, giờ đã bảo kết hôn~ Anh hay lắm a. Ngày mấy thế?”
“Còn chưa quyết định. Sớm thôi.”
“Na na, nghe có vẻ ỉu xìu quá a, chẳng giống một anh chàng sắp cưới vợ hạnh phúc gì cả? Hay là cô dâu mấy bữa nữa không xinh đẹp bằng tôi, thành ra hơi hụt hẫng?” cô ấy tiếp tục nói giỡn.
“Đúng a, hụt hẫng đến đêm ngủ mất ngon a.”
“Có muốn tôi bay qua dự hôn lễ của anh không?”
Ta bật cười: “Không cần phiền phức. Gửi một cái nhẫn kim cương 10 carats qua đây là được.”
“Đã biết ngay anh là đồ đàn ông hư đốn~”, đột nhiên nghe thấy cô ấy gọi với ra, “Diệu Dương! Qua đây qua đây, là Trần Thạc, ảnh sắp kết hôn này, anh nghe không?! Kết hôn nha! Em phải sang làm phù dâu cho ảnh mới được~”
Định cúp máy nhưng không kịp nữa: “A lô, Trần Thạc?”
Tim đập cuống đến muốn vọt khỏi lồng ngực, như thể vừa làm ra chuyện đáng xấu hổ, ta thầm rủa mình một câu.
“Anh nói gì? Nói lại lần nữa xem.”, thấy ta không đáp, cậu ấy nói tiếp, “Anh đang làm cái quỷ gì hả?! Có chuyện rồi phải không?”, thực là đủ hiểu thấu ta.
“Chẳng có gì hay ho để nói cả.”
“Đối phương là ai?” Giọng điệu rất bình tĩnh.
“Festo.”
“Gia tộc đứng đầu công nghiệp ô tô Mỹ?” Ta không cần nói nhiều, giới doanh nhân ít ai không biết bọn họ, còn Trịnh Diệu Dương lúc ấy đã bắt đầu phát hỏa, “Sao anh không đổi mẹ nó số đi!?!”, dập máy cái ‘cạch’.
Nửa tiếng sau, điện thoại lại reo, lúc này ta chắc chắn bên cạnh Trịnh Diệu Dương không có Tú Phương.
“Bọn họ bức hôn hả?”
“Tôi không định trốn trách nhiệm.”, ta cười khổ, “Tôi đồng ý với họ vì Lydia có thai với tôi.” Ta vẫn nghĩ làm tổn thương một cô gái như vậy là hèn hạ, mấy tháng trước mới biết về gia đình Lydia, ta đã lập tức tránh né cô ấy bằng mọi cách, nhưng đối với sự vồn vã nhiệt tình của cô ấy ta vẫn chưa hề nghiêm túc cự tuyệt, thành ra mới dẫn đến chuyện này. Ta thừa nhận ta không yêu cô ấy đến mức có thể vứt bỏ lòng tự trọng của mình, hiểu biết về gia đình cô ấy đã hoàn toàn giết chết cảm giác của ta với Lydia.
“Nợ tình ái mắc toi! Ai không chọc, đi chọc vào đàn bà nhà Festo!”, đồ phong lưu vô địch, nợ tình đầy túi cậu ta rốt cuộc cũng có cơ hội dạy bảo người khác, “Nhà ấy là loại mẹ gì anh không cần tôi dạy chứ hả?! Giờ anh mà nhúng chân vào, bọn họ không làm thịt anh tôi không làm người!”
“Trịnh Diệu Dương, cậu gọi một cú điện thoại vượt đại dương qua đây để chửi bới cho đã miệng hả?! Mẹ kiếp đồ ấm đầu! Chuyện của tôi tự tôi giải quyết, không phạm đến cậu!”, càng nói càng bực bội.
Cậu ấy nổi sùng: “Phải! Phạm cái rắm tôi ấy! Còn chưa phải đồ mạt hạng, tôi việc gì phải quản chuyện chó má của anh! Tôi cho anh biết, còn kiểu này nữa, có ngày anh thê thảm!”
Lần này là ta quăng điện thoại trước, coi như đã biết thế nào là người đang thịnh nộ sẽ ăn nói bừa bãi, ta thở hổn hển, không hiểu đang giận cậu ấy hay giận chính mình.
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa nhà ta đột nhiên kêu, ta nghĩ có thể là nhà Festo phái người tới tận đây lôi ta đi xem chuẩn bị lễ cưới. Thế nhưng vừa mở cửa ra, ta đã hoàn toàn giật mình đơ người.