Anh ta ra quyền đấm một cú nặng ký lên bao cát, ta để ý thấy RandyMo không đeo bao tay, bộ dạng đằng đằng sát khí, mắt lại thờ ơ liếc sang ta, nói: “Không ngờ còn dây dưa với nhà Festo hả?”, mở miệng một câu đã không khách khí.
Cũng chỉ cười nhạt đáp lại: “ Tôi nghĩ không nên gọi loại quan hệ hiện giờ là “dây dưa”, có lẽ có từ hợp hơn đấy, ví dụ như… “số phận” chẳng hạn. Anh không vừa mắt tôi, tôi cũng chẳng ưa nhà Festo, ấy vậy mà tôi năm lần bảy lượt bị anh điệu tới~”
“Giờ mà cậu vẫn nghĩ tôi không có quyền nhúng tay vào chuyện giữa cậu và Lydia? Nhầm rồi, Ben!” Anh ta xô mạnh bao cát, chậm rãi bước lại phía ta, cái trán đẫm mồ hôi ngầm toát ra khí thế uy hiếp, “Cậu đã vô tình rơi vào cuộc chiến trong gia tộc Festo, cậu, và cả đứa nhỏ sắp ra đời kia, đều là kẻ tuyệt đối không được hoan nghênh với dòng họ này, nhưng còn Lydia! Nó là em gái duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó, dùng toàn bộ khả năng, tôi sẽ làm như vậy đấy.”
“Nếu tôi đã đánh giá thấp tình huống hiện giờ, vậy phiền anh nói rõ ra ngay đi, tôi nghĩ lúc này tôi có quyền được biết.” Chính ta cũng ý thức được sự tình hiện tại đã không còn đơn giản nữa.
“Cậu tôi, DaMo Festo, muốn Lydia kết hôn với con trai trùm tàu thủy SangFei, gia tộc này có thể hưng thịnh nhiều đời, chính là nhờ những cuộc kết hôn như vậy, đó thậm chí đã trở thành nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi thành viên trong gia tộc, đáng buồn quá hả? Không không, đây là một loại chiến thắng. Có điều hiện giờ, Lydia cố ý giữ lại con của cậu, cậu biết điều đó nghĩa là sao không?” Ánh mắt giận dữ của anh ta hầu như muốn xuyên thủng ta.
“Hủy diệt.” Ta buông ra hai chữ.
RandyMo cười nhạt: “Cậu rất thông minh, cậu vẫn là một gã thông minh, tóc đen mắt đen, bí hiểm khó lường, quật cường, cứng cỏi, ngạo mạn, chà, nhờ những điều ấy mà Lydia si mê cậu đây, nhưng ngẫm lại, nó nhận được cái gì hả? Chỉ có bài xích, ghét bỏ, trở thành vật hy sinh chờ bị hãm hại! Tôi không muốn nó gặp nguy hiểm, càng không muốn nó vì thứ ngoại lai như cậu mà bị tổn thương, cậu hiểu rõ ý tôi đấy chứ?”
“Anh muốn tôi làm gì?” Ta trừng mắt nhìn anh ta, cũng không định vòng vo nữa.
“Tôi biết không thể thuyết phục Lydia bỏ đứa bé, nhưng vẫn còn cách khác.”
Ta cương quyết nói: “Nếu các người không muốn đứa bé, tôi có thể đưa nó đi.”
“Cậu đưa đi? Tôi làm sao tin được cậu?” Anh ta thô bạo túm áo ta, “Cậu là kẻ phiền phức vô cùng, tôi làm sao tin được cậu!? Cậu có lập trường gì đủ cho tôi tin cậu… sau khi cậu làm Lydia tổn thương như vậy?”, mà anh ta cũng thừa hiểu, Lydia sẽ không giao đứa bé cho bất cứ ai.
“Tôi đang cố hết sức đền bù những khuyết điểm trước kia! Tôi không hy vọng phải thấy Lydia bị uy hiếp. Là anh quá xem thường tôi, RandyMo.” Ta gằn từng chữ.
“Bọn họ sẽ không để cậu đem đứa bé đi.”
“Bọn họ? À, biết đâu.” Ta chỉ có thể dùng chính cách của RandyMo để đối đãi với anh ta, “Để Trịnh Diệu Dương tới cùng tôi đối đầu lần này, đương nhiên không phải với anh, cũng không phải muốn phá hoại danh dự nhà Festo, tôi chỉ muốn an toàn đưa đứa bé theo, nếu Lydia đồng ý.”
“Cậu chấp nhận kết hôn với nó?” RandyMo lẳng lặng nhìn ta chăm chú.
“Chuyện qua rồi, tôi thừa nhận mình nợ cô ấy rất nhiều.”
“Hừ, cuối cùng vẫn là một thằng nhãi ích kỷ. Có điều…”, anh ta ngừng lại một chút, “Cậu cũng là một kẻ may mắn, Lydia muốn… cậu có thể đưa đứa bé ra nước ngoài.”
“Vậy là vừa rồi anh thử tôi?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không tin bất cứ kẻ nào từng phản bội, chưa bao giờ tin.” Anh ta có chút trầm ngâm nhìn ta, “Trịnh Diệu Dương kia là gì của cậu? Lần trước hắn mượn thế lực của tập đoàn Thành Nghiệp, lần này lại không ngại đối đầu với nhà Festo này, tôi thật có chút khâm phục sự liều mạng của hắn ta. Có điều tốt nhất cậu nên nhắc hắn, đừng tưởng mình là vạn năng, trước DaMo Festo, hắn còn non lắm. Mà này… hắn ta rốt cuộc sắm vai gì nhỉ?”
“Cậu ấy là ai quan trọng vậy à? Các người không phải vẫn tự xưng có mạng lưới điều tra hiệu quả nhất thế giới sao? Không chừng chỉ đưa ra cái tên cậu ấy đã có đầy đủ thông tin rồi, cần gì chờ tôi nói nữa.”, có chút chế giễu.
“Tốt, sẽ có người tìm hiểu, sớm muộn thôi.” Anh ta cười nhạt, “Cậu bao lần kéo hắn xuống nước, có người vẫn vui vẻ hợp tác, tôi cũng thật tò mò.”
Ta nhíu mày: “Người khác không cần hiểu, tôi cũng không định giải thích đâu.”
“Phải chăng cậu mê hoặc hắn, cũng giống như cách cậu mê hoặc Lydia?” Anh ta đột nhiên tiến tới gần ta hơn, một tay bóp chặt cằm ta, ta kinh hãi vô cùng, giận dữ đẩy mạnh ra.
Khẽ gầm lên: “Anh có ý gì hả?!”
Phản ứng của anh ta lại cực kỳ bình tĩnh: “Cậu nổi giận rồi sao, ra cậu không ưa có người chọc vào vụ này, nhưng không lẽ chưa có ai nói với cậu, Benjamin Trần có gương mặt rất biết mê hoặc người khác sao? Tôi tiết lộ cho cậu điều này, DaMo hứng thú với vụ ấy lắm, cậu có thể thử xem.”
Ta sấn một bước lại gần, vung nắm đấm thụi thẳng vào bụng anh ta, lực tuyệt đối không nhẹ, khiến anh ta loạng choạng lùi sát về phía tường, ta vẫn lạnh lùng nhìn RandyMo, anh ta giơ tay chậm rãi quệt vệt máu bên mép, khẽ cười nhạt: “Chỉ là lời đề nghị nhỏ thôi mà, cần gì phải nổi khùng lên vậy?”
“Nếu không muốn ăn thêm một đấm nữa thì câm miệng chó của anh lại!”
“Tôi thấy cậu đã quên mình đang trên đất của ai rồi, đương nhiên, tôi cũng phải nhắc nhở cậu.” Anh ta lại bước về phía ta, “Hiện giờ cậu mới cần phải hợp tác với tôi, chứ không phải hùng hổ như vừa rồi. Còn nữa, nếu muốn một chọi một, hôm khác đến đây làm mấy hiệp.”, anh ta sờ khóe miệng lần nữa, “Ra tay quả nhiên không vừa.”