Mục lục
Xung Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì không được…” Trương Ký Vân rõ ràng cũng không tin Trịnh Diệu Dương vì “sơ ý” mà bị đánh gãy chân, “Nhưng đại ca và chị Phương đều nói thế, hỏi gì được nữa.”

Bị một bọn lưu manh hạng bét đập cho tàn phế, giỏi lắm Trịnh Diệu Dương, muốn làm ra trò gì đây?!

Ta đi qua đi lại trong phòng làm việc, bụng dạ không yên chút nào, trực giác cho ta biết chuyện này không hề đơn giản. Tú Phương cũng ở đó? Hai người bọn họ đều là hạng sừng sỏ không dễ chọc, sao có chuyện đứng ngây người chịu bị đánh? Này rõ ràng không hợp lý, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, nhất định là vậy, bằng không thứ “sơ suất vụn vặt” này không thể nào xảy ra với Trịnh Diệu Dương.

Tầm xế chiều, thực sự chịu không nổi, ta lái xe đến bệnh viện xem tình hình, tìm đúng phòng rồi cũng không gõ cửa mà cứ thế bước vào, thực kỳ lạ, phòng chăm sóc đặc biệt rộng thênh thang chỉ có một mình Trịnh Diệu Dương đang ngồi trên giường xem cuốn tạp chí chết tiệt kia, tịnh không thấy một ai khác.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn ta, qua vài giây không lộ ra phản ứng gì, rồi lại cúi xuống nhìn tờ bìa tạp chí, ánh mắt lúc ngước lên lần nữa đã không khác gì đang xem tinh tinh. Rốt cuộc, buông một câu bình luận: “Trang bìa coi được lắm.”

Què một chân vậy đấy, ta nhăn mày, bực bội sấn tới giật cuốn tạp chí trên tay cậu ấy: “Cậu rốt cuộc bị làm sao hả? Không bày chuyện không yên được phải không? Tôi ngờ đầu óc cậu cũng bị đập nát bấy rồi lắm.”

Trịnh Diệu Dương không buồn để ý đến sự nghiêm túc của ta: “Sao tiếng người cũng không biết luôn hử? Sừng sộ hỏi tội bệnh nhân là vô đạo đức lắm a, anh có biết phép tắc thăm hỏi không đó?”

“Bất quá gãy khúc xương, phải vào tận phòng chăm sóc đặc biệt sao?” Ta châm chọc cậu ấy, “Mà nữa, mọi người đâu?”

“Ý anh hỏi hộ lý hay bọn mạt hạng ở bãi đậu xe?”

“Tôi không nghĩ bọn nhãi đó có vai gì ở đây hết, vấn đề là ở cậu.” Ta chỉ cậu ấy, có chút bất mãn với thái độ của cậu ấy lúc này, “Trương Ký Vân đâu?”

“Không chỉ Trương Ký Vân, mấy người Trụ Phong đều bị tôi lùa đi hết rồi.”

“Cả Tú Phương?” Chắc chắn cậu ấy nhận ra sự gấp gáp trong mắt ta khi hỏi câu này.

“Nào, qua đây ngồi.”, cậu ấy vỗ vỗ phần giường bên cạnh, ý bảo ta tới ngồi xuống, giọng nói như có lẫn sự trấn an, “Lại đây a~”

Có lẽ ta cũng muốn biết câu trả lời nhanh một chút, hoặc chỉ vì thần kinh đã mẫn cảm quá độ, ta máy móc đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, đợi đến khi bình tĩnh lại mới chậm chạp mở miệng: “Nói đi, cậu làm ra chuyện gì rồi?”

“Tôi nói với cô ấy: chúng ta không thể kết hôn.” Một tia thương cảm thoáng lóe lên trong mắt cậu ấy, có điều cậu ấy vẫn luôn là kẻ giỏi che đậy cảm xúc của mình, “Loại chuyện này mở miệng cách nào cũng chẳng ra gì, Trần Thạc, tôi thực không biết phải làm sao mới được.”

Thì ra sự tình đích thực là Trịnh Diệu Dương đang nói chuyện chia tay với Tú Phương, mà đám côn đồ xuất hiện lúc đó bất quá chỉ là dàn nhạc đệm ngoài ý muốn, bởi vậy Tú Phương mới không chống cự, Trịnh Diệu Dương cũng tự hứng đòn coi như trút giận giùm cô ấy… thực là một đôi nam nữ si tình, đột nhiên ta có chút khâm phục bọn họ, quả không khác gì diễn hài kịch. Ta không ngờ Trịnh Diệu Dương lại có lúc thiếu suy nghĩ như vậy, để bị đập gãy một chân thì bù đắp được gì đâu, vậy mà cũng nghĩ ra được.

Ta thở dài: “Cậu cũng thừa nhận mình quá trớn rồi? Cậu biết áy náy rồi sao? Nên vậy… còn cả tôi nữa…”

“Giờ không phải vì anh, là vì tôi và cả Tú Phương, anh hiểu không?”

Ta xoa hai mi mắt, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng: “Cậu nợ Tú Phương một lời giải thích.”

“Trần Thạc, anh thực sự cho rằng cô ấy không biết chuyện chúng ta? Tôi không nghĩ vậy đâu, anh biết mà, Tú Phương luôn là một người phụ nữ thông minh.”

Nghe những lời không khác gì dội bom của Trịnh Diệu Dương, ta kìm không được khẽ run run trong lòng: “Không… không lẽ cô ấy đoán được, tôi không biết… A! Thực là lộn xộn!”

“Bởi vậy… anh mới đồng ý làm loại chuyện chán ngắt trái thói này?” Đôi mắt cậu ấy hướng chằm chằm vào cuốn tạp chí vừa bị ta quăng qua một bên. Ta không mở miệng, cậu ấy nhỏm người nhích sang, một tay nhẹ nhàng xoa trên lưng ta, tay kia chậm rãi lần tới trước ngực, luồn vào trong cổ áo ta.

Giật mình nhớ ra đây là phòng bệnh! Chúng ta còn đang nói chuyện nghiêm túc, lại muốn làm trò! Ta túm cánh tay đang rờ rẫm trên ngực mình lại, khẽ gắt: “Đừng mỗi chút mỗi động dục, cậu nhớ lấy tình hình giùm tôi!”

“Anh đến khơi gợi, tôi kìm sao được. Hồi nào lại thành ra giỏi kiềm chế thế này?”

“Trịnh Diệu Dương, có muốn tôi cho cậu què nốt chân kia không?!” Ta nổi giận.

“Anh muốn không, tiện lúc nào cứ lấy~”

Dứt câu, cậu ấy bất ngờ kéo ngã ta, cả người theo quán tính đổ nghiêng xuống, ta chỉ kịp chống một cánh tay, nửa người đã úp sấp trên hông cậu ấy, nụ hôn cháy bỏng của cậu nhanh chóng trùm lên môi ta, triền miên liếm mút, như thể muốn đoạt đi toàn bộ năng lượng trong cơ thể ta. Ta cũng có chút kích động, kịch liệt đáp lại cậu ấy, rất nhanh, thứ hành vi vượt tầm khống chế này đã khơi dậy dục tình trong cả hai ta…

Đột nhiên “Xoảng!” một tiếng…

Ta còn tưởng đó là tiếng sợi dây cung chết tiệt nào đó trong não đứt phựt, nhưng không phải, bất quá vẫn là sai lầm ta thường xuyên phạm phải: chỉ cần ở cùng Trịnh Diệu Dương, ta lập tức sẽ quên việc này… không khóa cửa.

Có lẽ Trương Ký Vân đã muốn chạy đi, nếu hai chân cậu ta còn nhúc nhích được. Ta tin chắc đó cũng là lựa chọn sáng suốt nhất của cậu ta, nhưng cho đến giờ, cậu ta vẫn đang trợn trừng hai mắt, khiếp sợ tột độ nhìn chúng ta, không hề có dấu hiệu di chuyển nửa bước, bộ dạng đã có chút bối rối. Ta rốt cuộc cũng biết thứ tình huống nào có thể khiến cái mặt nạ giả lả ngờ nghệch của cậu ta rớt xuống, có điều để được đáp án này… giá có hơi cao.

“Các người… đang làm gì thế này?” Thấy chúng ta cùng thở dốc ngẩng lên nhìn lại, cậu ta rốt cuộc mở được miệng trước.

Trịnh Diệu Dương lúc này rõ ràng có tư cách lên tiếng hơn ta: “Trương Ký Vân, chuyện này cậu không có quyền hỏi đến.”

“Các người không phải thực là đang… là cái đó chứ?” Cậu ta dường như đang tận lực tự thuyết phục mình, cố trấn an bản thân, giọng điệu đã bắt đầu trở lại cợt nhả như trước, “Ầy, coi như tôi chưa nói gì nha, đại ca, tôi không có nghĩ gì đâu, tôi gì cũng chưa thấy a~”

Trịnh Diệu Dương thản nhiên cướp lời: “Không cần miễn cưỡng như vậy, nếu cậu muốn, có thể đi tuyên truyền, tôi không ngại cậu làm vậy, bởi vì… mắt cậu thấy gì đều là sự thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK