“Thật?” Cậu ấy đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ đầy từ tính, “Anh sẽ có ngay đây…”
Cậu ấy kiên nhẫn khơi ngòi nổ, hai bàn tay đều xoa tới trước ngực ta, rồi chậm rãi vuốt ve nơi cơ bụng, cái lưỡi lướt một đường từ gáy xuống đầu vai, nhẩn nha đẩy vạt áo tuột theo, bàn tay vẫn không ngừng dát lửa trên từng phân da thịt. Lửa dục trong cơ thể ta cũng nhanh chóng bị nhen nhúm, đôi môi cậu ấy một lần nữa lướt lại sau vành tai ta, ta nghe được cả hơi thở bắt đầu trầm đục của cậu ấy, đòi hỏi kịch liệt đến vô chừng mực, bàn tay trái vừa tháo được thắt lưng của ta, tay phải đã lập tức trườn vào trong quần lót, “Ách…” Ta ngửa đầu mê đắm vì kiểu công kích này, đường nhìn dần dần mờ mịt, bên dưới nhanh chóng cương cứng, lý trí phút chốc lụi thành tro tàn. Cậu ấy nói không sai, ta rất nhanh sẽ có hứng thú làm tình.
Cậu ấy tùy tiện giật mở khóa quần mình, chộp lấy một tay ta kéo vào, ngón tay ta vừa chạm đến nơi cứng rắn của cậu ấy, dường như lập tức được đáp lại, dương v*t nóng rực nảy lên trong lòng bàn tay ta, chúng ta ra sức dùng tay thỏa mãn nhau, trong cơn mê cuồng thậm chí như nghe được tiếng tim đập kịch liệt đây đó. Hơi thở ấm nóng của cậu ấy phả bên tai ta, càng khuấy động dục tình đã khó nén trong ta dâng trào, cuồn cuộn như đê vỡ, chúng ta cùng thỏa mãn rên rỉ xuất ra.
Cậu ấy dường như còn chưa biết đủ, lại không ngừng dán sát lại, cơ thể bừng bừng vừa tỏa ra hơi nóng vừa cuốn lấy nhiệt lượng trong ta, dương cụ như không an phận giãy thoát khỏi bàn tay ta. Liền tiếp theo, Trịnh Diệu Dương dùng sức lôi ta vào phòng, mọi lần đều như dã thú động dục giải quyết ngay tại chỗ, hôm nay lại quyết tâm dời đến “chiến trường chính quy”.
Lại nằm đè lên ta, chúng ta nhận rõ mồn một sự thèm muốn của chính mình trong mắt đối phương, để rồi cả hai quấn riết lấy nhau như phát cuồng, không còn gì cố kỵ, không còn gì quan trọng, càng không có trình tự sau trước, chỉ còn sóng tình cường liệt bất kham dồn dập đánh tan những tia lý trí cuối cùng, cậu ấy ra sức cắn mút môi lưỡi ta, kích động say sưa như lần đầu tiên được chơi một trò chơi đặc sắc, mặc kệ xung động đến mức nào cũng không thể hôn đến mụ mị đầu óc hơn thế này, khoái cảm quen thuộc nhấn chìm mọi tế bào trong thân thể, cảm giác thúc giục cường liệt càng khiến chúng ta không còn kiêng dè gì hết.
Ta đã không còn ức chế được chính mình đắm chìm trong trò chơi bạt mạng không có điểm dừng này. Cậu ấy cựa mình trượt xuống liếm cắn đầu ngực ta, ta khẽ run lên, trong khi ngón tay cậu ấy đã không ngừng lần mò dai dẳng dưới nơi mẫn cảm nhất, khi thì giữa khe đùi lúc lại lần ra phía trước khiêu khích, không từ một thủ đoạn tệ hại nào.
“A.. thích a…” Ta bật ra từ đáy lòng, cậu ấy được cổ vũ, đột nhiên cả người trượt xuống nhào vào giữa chân ta, dùng miệng thay bàn tay, ta gượng ngồi dậy theo phản xạ, hưng phấn nhìn cậu ấy, ngập ngừng vươn tay nắm lấy mái tóc đen dày của cậu ấy… đầu lưỡi cậu ấy linh hoạt tiến công, dường như muốn hút ra cả hồn phách ta, ta bức bối không ngừng rướn người về phía trước, sao cho chính mình càng thâm nhập sâu hơn trong khoang miệng cậu ấy, thứ cảm giác mãnh liệt này đang từng bước từng bước thôi thúc ta lên tận đỉnh điểm.
“A.. ưm… cậu giỏi lắm, a!!” Ta cuồng dại thét lên… chờ đến lúc rút ra, đã trễ một chút, quá nửa bắn trong miệng cậu ấy, cậu ấy nhè ra, hoàn toàn thản nhiên, lại vừa cười vừa nhoài lên nằm sấp trên người ta, bên dưới nhẫn nhịn nãy giờ bắt đầu không ngừng chà sát trên bụng ta, trắng trợn tỏ rõ ý đồ: “Giờ đến lượt tôi thoải mái ha?”
Cậu ấy cúi xuống nồng nhiệt hôn ta, ngón trỏ lần vào trong miệng ta thấm ướt nước bọt, cho đến khi nhận thấy dị vật tiến vào trong mình ta cũng đã chuẩn bị tâm lý… nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn rõ ràng đến mức kích tỉnh não bộ, phản xạ bài xích khiến ta vô thức rụt người tránh né, đành mượn cớ thò tay lấy bao trong tủ đầu giường, chìa ra trước mặt cậu ấy.
“Anh muốn tôi đeo cái này?”, vẻ mặt cậu ấy hòa trộn vô số loại biểu cảm.
“Thường thức cơ bản, không lẽ cậu làm với người khác cũng không dùng?”
“Lúc anh thượng tôi sao không thấy nhớ ra ba cái thường thức này?”, cậu ấy giật phắt bao, quăng đi, “Đừng có giảng đạo với tôi trên giường, Trần Thạc.” cười tà tà, rồi đột ngột thúc tới, đã có chút bức thiết khó nhịn, khi ta còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã bắt đầu điên cuồng khởi động thân mình, “Ưm…” cậu ấy bật ra một tiếng ngâm dài ngây ngất. Ta hổn hển thở gấp, dựa theo kinh nghiệm những lần trước mà gắng gượng thả lỏng thân thể, gần như ngay sau một cú đẩy mạnh mẽ, ta buột miệng thét lên, cảm giác đau đớn tê liệt hòa trộn cùng khoái cảm kỳ dị khi bị giày vò từng bước nhấn chìm ta, cậu ấy cúi sát xuống chiếm giữ đôi môi ta, thân dưới cũng không ngừng thâm nhập…
Giọng cậu ấy mơn man bên tai ta: “Trần Thạc, anh nhích một chút, nào! A… Tuyệt..” Ta nương theo sự đòi hỏi của cậu ấy, từ từ tìm ra tư thế kết hợp hoàn hảo và những điểm khoái cảm tột đỉnh, này thực sự là sự hưởng thụ.
Cậu ấy cũng kìm không được thét lên: “A! Mẹ nó anh quá tuyệt vời, a… gọi tên tôi, gọi tôi…”
“Diệu Dương, ha…! Mạnh quá… cậu chậm…”
Những tiếng rên loạn đứt quãng càng kích thích lẫn nhau, cậu ấy gần như phát cuồng hỏi dồn ta: “Thích tôi làm đúng không? Thích đúng không, ha…”, đã hầu như tê dại dưới dòng điện không ngừng rần rật toàn thân, ta căn bản không còn nghe rõ cậu ấy nói gì nữa.
Thẳng đến khi chạm đỉnh cao trào, chúng ta siết chặt lấy nhau cùng bắn ra, “A!!”, cùng lúc thét lớn, dịch đục dây dính đầy mình.
Cậu ấy vật xuống nệm, nhìn ta: “Ưa chơi anh kinh khủng, cảm giác tuyệt vời.”
“Cậu hôm nay… mạnh quá sức.” Ta gượng điều hòa nhịp thở, nằm rã rời.
“Thế không được hả? Anh không phải mặt này vẫn phải thật bạo sao? Cơ mà cũng được, lần sau tôi sẽ chú ý.” Cậu ấy cười khẽ, lại nhoài sang, cúi xuống nhẹ nhàng điểm điểm môi trên người ta.
“Nào, dậy đi.” Ta đẩy cậu ấy ra, chống tay đứng dậy, “Tôi tắm trước.”
Cậu ấy ngả người trên giường, chăm chăm nhìn ta bằng ánh mắt ẩn ý đậm dục tình, bộ dạng thỏa mãn như một con mèo hoang vừa trộm được miếng ngon. Đột nhiên, trong lòng ta dấy lên một cảm giác kỳ dị, như thể trong thoáng chốc chúng ta đã cùng quăng bỏ mọi phòng vệ, rốt cuộc ta đang làm gì đây?? Kích tình cuồn cuộn khiến ta không khỏi hoảng hốt, thực sự đã không còn biết sự tình sẽ đi đến đâu nữa.
Bực bội kỳ cọ thân thể, cho đến khi cửa phòng tắm bị một tên trần như nhộng đẩy mở, ta mới hoàn hồn: “Đưa bao cho thì không chịu dùng, mẹ nó hại đầy mông người ta toàn là…”
Cậu ấy tiến đến, ngón tay lanh lẹ thâm nhập vào trong ta, miệng cúi xuống nhay cắn vành tai ta, vừa nhẩn nha nói: “Để tôi rửa cho anh.”
“Trịnh Diệu Dương, muốn ăn đập hả?!”, thật có chút dở khóc dở cười.
“Cứ đập a, chỉ cần anh còn sức, tôi sẵn sàng tiếp~” Vừa nói, cậu ấy đã đột ngột tiến tới, lần này đã không đến mức đau đớn như ban nãy, lại thêm dư tình chưa tan nhanh chóng châm ngòi, bùng nổ tận mọi ngóc ngách thân thể, không hề có một động tác phản đối… chúng ta lập tức mê đắm. Cứ thế lại làm một trận nữa trong phòng tắm, dường như cả hai ta đều sẵn sàng thiêu cháy toàn bộ thể lực, chỉ cốt sao thuần phục được đối phương… Đương nhiên, không ai trong chúng ta thành công.
…
Sáng hôm sau, ta mới thay bộ đồ thể thao, bật máy tính ngồi coi tin tức thì Trịnh Diệu Dương cũng từ trong phòng ngủ đi ra, trên người đã mặc được một bộ quần áo của ta, mớ tóc đen rối bù lỉa chỉa, cũng thực khó được thấy bộ dạng nhàn nhã tại gia của cậu ấy.
Ta thở hắt một hơi, bất ngờ mở miệng: “Chuyện lần này xong, chúng ta cũng tan đi.”, hai mắt vẫn không nhìn cậu ấy.
Bước chân cậu ấy thoáng khựng lại, bực bội cao giọng: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Ý này, cậu nghe không hiểu hả? Còn tiếp tục thế này, đối với cậu chẳng hay hớm gì.”
“Anh từ hồi nào biết suy nghĩ giùm tôi vậy?”, giọng điệu lạnh băng, “Nào giờ đâu biết anh có lòng tốt ghê gớm.”
Ta xoay người lại nhìn cậu ấy: “Cậu đừng nghĩ không gì mình không làm được, thế giới này không thuộc về bất cứ kẻ nào, nó thuộc về quyền lực.”
“Anh định ám chỉ gì với tôi hả?”
“Không phải ám chỉ, là nói rõ ràng với cậu, giữa chúng ta không phải trò đùa.”
“Anh khùng nó vừa thôi! Vài tiếng trước vừa trên giường làm tình với tôi, mẹ nó anh trở mặt giỏi lắm!” Cậu ấy có vẻ đã giận điên người.
“Lên giường vài lần tính cái mẹ gì hả, nào hôn thê, nào cả mớ tình nhân, cậu không trở mặt với họ chắc?!”
“Anh muốn tính hả?! Tôi tính với anh! Trần đại thiếu gia đến con rơi cũng có đến nơi rồi, so với anh mấy thứ râu ria nhãi nhép của tôi đã là gì! Tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách ấy!” Cậu ấy thoắt cái đã sấn tới trước mặt, chỉ thẳng vào ta, “Đừng được nước lấn tới quá thể, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”
Ta đứng phắt dậy, vung chân đá văng cái ghế.