Mấy ngày mưa to và sương mù liên tiếp qua đi, bầu trời trở lại trong xanh. Mặc dù vậy trong không khí vẫn còn mang theo hơi ẩm.
Ăn điểm tâm xong, Thương Phượng Vũ một thân một mình đi tới bên hồ trong hậu hoa viên, vung áo ngồi trên tảng đá.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt hồ rực rỡ, gió mát thổi qua khiến sóng lao xao mặt hồ khiến ánh sáng tỏa thành từng vòng. Mắt nhìn cảnh đẹp phương xa, sự u sầu bao phủ. Nàng chưa nghĩ ra được gì liền có cảm giác buồn ngủ. Khi nàng nhận thấy có gì đó không ổn, muốn hét lên thì đã quá trễ. Trước mặt nàng tối sầm, tê liệt té xuống đất, ngay sau đó linh hồn thoát ra bay lơ lửng trên thân thể.
Chuyện này thường xảy ra mấy năm nay, nàng đã quen cho nên không có phản ứng gì quá lớn. Nhưng lần này lại khác, nàng không muốn cứ ngu ngơ đứng cạnh thân thể không còn chút phản ứng nào chờ người tới cứu nữa.
Ý nghĩ vừa hiện ra, linh hồn nàng bắt đầu chậm rãi bay lên. Chuyện này khiến nàng kinh ngạc một chút, rồi thử lại lần nữa. Cứ thử đi thử lại vài lần như vậy, nàng khẳng định rằng mình có thể bay.
Bốn bề vắng lặng, linh hồn trong suốt nên người khác không thể thấy được. Ôm ý nghĩ này, nàng bay về hướng thư phòng của Thương Thiên Vũ.
Trong thư phòng, Thương Thiên Vũ uể oải dựa vào ghế lật xem một tập tranh. Trong đôi mắt thâm thúy như mực mang theo sự chân tình chưa ai từng thấy.
Thương Phượng Vũ bay tới bên cạnh ông, tò mò nhìn bức họa trong tay ông. Vừa liếc mắt một cái thì nàng liền kinh ngạc.
Theo từng bức tranh được lật ra, lòng Thương Phượng Vũ càng treo cao. Cho đến khi ông lật tới tờ cuối cùng, nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Thì ra lời ông nói đều là thật. Mấy năm vừa qua ông vẫn phái người thầm bảo vệ mình và Bạch Mặc, còn họa lại cuộc sống của mình thành một tập tranh.
Lúc này, nhìn ông mỉm cười dùng ngón tay họa lại bức tranh của mình khi trưởng thành, Thương Phượng Vũ không thể diễn tả thành lời cảm xúc trong lòng lúc này. Có chua xót, có đau lòng, có thương cảm, có xúc động muốn rơi lệ.
Mình đi bảy năm. Trong bảy năm đó, có phải ngày nào nam nhân này cũng nhìn vào bức họa mà nhớ nhung?
Vẫn cho là ông cũng là một người muốn ám sát mình nhưng khi thấy vẻ mặt quyến luyến của ông thì Thương Phượng Vũ trở nên nghi ngờ với suy đoán của mình.
‘Rầm rầm’, cửa thư phòng bị một lực mạnh chấn vỡ, Thương Phượng Ngôn sải bước đi vào.
Thương Thiên Vũ khép tập tranh lại, đặt vào ngăn kéo, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Vũ Nhi ngất xỉu bên hồ, bây giờ bất tỉnh nhân sự.” Thương Phượng Ngôn siết chặt nắm đấm, nói. Lời hắn vừa dứt, Thương Thiên Vũ liền biến mất.
Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng bay trên cao: máu mủ tình thâm, hổ dữ còn không ăn thịt con. Chắc là ông rất thương yêu mình. Nếu không sao lại gấp gáp như vậy?
Sương mù như tấm lụa mỏng che đi tầm mắt, tất cả đều chỉ là suy đoán.
Phượng Vũ các, là nơi ở mới của Thương Phượng Vũ do Thương Thiên Vũ xây cho nàng, vừa hoàn thành được hai tháng. Nàng mới chuyển vào chưa được một tuần.
Bóng trúc lung lay trong viện, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, có ba tòa lầu. Một lầu là nơi ở của chủ nhân, một lầu để tắm rửa, một lầu là thư phòng và nơi tiếp khách.
“Không sao đâu. Nó chỉ bị mê man thôi.” Thương Thiên Vũ thu hồi tay đang đặt trên cổ tay nàng, lạnh nhạt nói.
“Khi nào thì tỉnh?” Thương Phượng Ngôn không nhìn ông mà nhìn Thương Phượng Vũ đang nằm trên giường, hỏi.
“Chắc cũng không lâu.”
Quái lạ, sao mình còn chưa trở lại thân thể? Có chuyện gì vậy? Thương Phượng Vũ vẫn lơ lửng trên không trung.
“Minh Nguyệt, ngươi ở lại canh chừng.” Thương Thiên Vũ phân phó, đứng dậy đi ra ngoài, Thương Phượng Ngôn theo sát phía sau.
Trong rừng trúc, Thương Thiên Vũ dừng chân, quay lại nhìn Thương Phượng Ngôn: “Nàng đâu?”
“Ở tiền sảnh.” Thương Phượng Ngôn trả lời một cách hờ hững.
“Đúng là hận ta.” Thương Thiên Vũ không chất vấn mà ấm giọng khẳng định.
Thương Phượng Ngôn không nói gì nhưng ánh mắt tối sầm lại.
“Phượng Ngôn, Vũ Nhi và con đều là máu mủ của ta. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao ta có thể để cho các con mạo hiểm?” Thấy Thương Phượng Ngôn cười nhạt, Thương Thiên Vũ nói tiếp: “Thiên hạ này là của Thương gia, nhưng sắp phải đổi chủ. Thân là con cháu Thương gia, là huyết mạch hoàng gia, chẳng lẽ các con không làm gì?” Câu sau cùng mang theo sự chất vấn.
Thương Phượng Ngôn im lặng. Có điều những lời của Thương Thiên Vũ đã khiến lòng hắn nổi lên từng trận sóng ngầm. Thiên hạ đổi chủ là sao? Thương thị sẽ có chuyện gì sao? Sao hắn lại không biết chuyện này?
Thiên hạ hôm nay được đặt tên là Thương gia, nhưng kỳ thực đang ở thế chân vạc.
Ngạch Thiên Dương nắm trong tay bộ binh, Phó Vãn Ca nắm giữ nền kinh tế, Thương gia thì quản lý những gì còn sót lại từ khi khai quốc.
Cuộc tranh đấu này kể từ khi Thương Phượng Ngôn sinh ra đã hai mươi năm mà vẫn chưa có kết quả gì. Nhưng hắn biết, trước mắt Thương gia nắm mấy phần thắng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu những gì Ngạch Mẫn Nhi từng nói, ‘Nếu con muốn bảo vệ mình và Vũ Nhi thì nhất định phải có quyền thế.’
Đi theo họ, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nếu Thương Phượng Vũ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nàng thật sự ngu ngốc rồi.
Vì quyền lực mà làm đến mức này, vì mưu kế mà tính toán hết thảy mọi đường đi nước bước. Nhà như vậy, người thân như vậy, từng cử chỉ hành động như vậy khiến nàng thấy buồn cười. Thần trí nàng chưa bao giờ tỉnh táo như vậy: Thương Phượng Vũ, hãy để kiếp nạn này trở thành cái kén thật dày của ngươi đi. Làm vậy có thể giảm bớt thương tổn và đau đớn, có thể để bi thương bên ngoài mà dùng đôi mắt lạnh nhìn thế giới này, nhìn cái nhà này, nhìn những nam nhân này...
Tâm từ từ đóng băng lại... Ý thức cũng từ từ trôi đi...
_________________