Chỉ chớp mắt một cái đã qua hai tháng.
Trong hai tháng này, trong cung đã xảy ra rất nhiều việc nhưng chuyện có thể khiến người ta bàn tán xôn xao thì chỉ có hai. Một là Thương Vũ đế tuyên bố với bên ngoài sẽ không tuyển phi nữa, khiến không ít thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình ghen chết. Hai là truyền ra tin tân hậu Mộc Thanh Liên có thai, có hậu duệ thần tịch. Trong nhất thời, trên dưới trong triều, các nơi trên đại lục, tất cả chìm đắm trong không khí ấm áp tường hòa.
Thanh Vũ uyển, từ khi Mộc Thanh Vũ quyết định việc dựng dục cốt nhục này thì liền bảo Phó Linh phong tỏa Thanh Vũ uyển bằng kết giới. Hai tháng, sáu mươi ngày đêm đằng đẵng, hắn chưa bao giờ bước ra khỏi đây một bước, tất cả đều do Phó Linh sắp xếp. Bởi vì dựng dục cốt nhục nên hắn lui hết tu vi, chỉ như người bình thường, không, còn không bằng một người phàm. Tối thiểu người phàm có linh cảm, có thể cảm nhận được nguy hiểm. Còn hắn thì không có lục cảm, như một phế nhân. Đây cũng chính là cái giá phải trả khi sen tịnh đế nghịch thiên dùng bản thể để dựng dục, cũng là sự thực tàn khốc bất đắc dĩ.
Phó Linh không chỉ một lần hỏi tại sao Mộc Thanh Vũ lại hành hạ mình như vậy nhưng lần nào hắn cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười xinh đẹp, sau đó nói với Phó Linh: Bởi vì hắn yêu nàng, yêu tuy đau đớn nhưng không hối hận.
Nghe vậy, Phó Linh khẽ nấc, rơi lệ, lại hỏi tại sao nhất định hắn phỉa dùng bản thể để dựng dụng mà không dùng máu để hộ pháp, giữ lại tu vi và đạo hạnh.
Mộc Thanh Vũ trả lời là nếu không thể yêu nhau gần nhau với nàng, chỉ cầu có một giọt máu có thể kéo dài tình yêu của mình với nàng, khiến nàng nhớ từng có một người yêu mình như vậy. Yêu tuy đau nhưng hắn không hối hận.
Trong lòng không cam lòng và phẫn hận quá nặng, mình chờ đợi mấy ngàn năm vậy mà chỉ luân hồi nơi phàm trầm mười lần, hắn lại có chết cũng không nguyện quên Minh Thương Vũ. Phó Linh nảy sinh một ý nghĩ.
Mà từ khi nhìn thấy một màn ái muội ngày đó, lại thấy Mộc Thanh Vũ không cần ai mà chỉ giữ Phó Linh bên cạnh, Minh Thương Vũ bị tầng tầng lụa mỏng che mắt, tâm mông muội, không nhìn thấy sự thực, hoàn toàn tuyệt vọng với hắn. Từ đó về sau, không bước vào Thanh Vũ uyển một bước, cả ngày ân ái triền miên với Mộc Thanh Liên, tất cả tất cả đều hài hòa và yên tĩnh như vậy.
Nhưng tất cả sự hài hòa và yên tĩnh này lại bị một câu nói trong lúc vô tình của Mộc Thanh Liên phá vỡ.
"Thanh Liên, thân thể chàng bất tiện, hay để ta đi mời phụ hậu cho?" Trong Phượng Vũ uyển, Minh Thương Vũ nhẹ giọng nhẹ lời, dịu dnafg nói chuyện với Mộc Thanh Liên, tất cả chỉ vì hắn nói muốn gặp Mộc Thanh Vũ.
"Cũng được. Ta ở đây chờ nàng." Mộc Thanh Liên cười cười.
"Ừ, chàng chờ ở đây, ta đi rồi về ngay." Ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, Minh Thương Vũ xoay người rời khỏi phòng.
Thấy nàng rời đi, Mộc Thanh Liên ngừng cười, cúi đầu nỉ non: "Vũ Nhi, hãy để ta ích kỷ một lần. Một tháng, ta chỉ cần một tháng." Còn một tháng, một tháng có thể làm được gì? Sẽ xảy ra chuyện gì? Mộc Thanh Liên không biết nhưng hắn chỉ muốn ở bên cạnh Minh Thương Vũ từng giây từng phút, một khắc cũng không rời. Cho dù hắn biết rõ Minh Thương Vũ không yêu mình nhưng vẫn si ngốc tham luyến dịu dàng của nàng, quan tâm của nàng, lời nói nhẹ nhàng ấm áp của nàng, thẹn thùng quyến rũ của nàng.
Cho nên, trong hai tháng quá, Minh Thương Vũ không đề cập tới mọi thứ liên quan tới Mộc Thanh Vũ, đối xử với hắn dịu dàng có thêm, mà hắn cũng hoàn toàn ngăn lại toàn bộ tin tức về Mộc Thanh VŨ, cẩn thận bảo vệ chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Vốn tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc sẽ kéo dài mãi cho tới khi hắn rời khỏi cuộc đời này, nhưng tất cả chỉ vì không để Minh Thương Vũ cau mày nhìn về phía Thanh Vũ uyển mà hắn quăng mũ cởi giáp, nguyện dồn hết tất cả. Lấy cớ muốn gặp Mộc Thanh Vũ, thực ra là muốn tìm bước đột phá trong quan hệ giằng co của họ.
Minh Thương Vũ ra khỏi Phượng Vũ uyển, đi lòng vòng, vốn có thể đi thẳng tới Thanh Vũ uyển nhưng nàng không đi mà là vòng qua vòng lại, kéo dài lộ trình ra hơn trăm trượng.
Dừng chân trước cửa Thanh Vũ uyển, mắt nhìn cảnh vật quen thuộc bên trong, đáy mắt Minh Thương Vũ thoasg qua chút dao động không thể nhận ra, vừa như lưu luyến, vừa như cảm thấn, cuối cùng thay đổi, trở thành một bầu trời xanh trong không một gợn mây.
Bước từng bước, dáng người tao nhã, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy tuy tao nhã nhưng bước chân mang hteo chút chần chừ.
Đi qua con đường nhỏ lát đá xanh, qua từng trúc xanh, Minh Thương Vũ tới cửa phòng Mộc Thanh Vũ. Cửa phòng khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nói loáng thoáng bên trong. Nàng bước lên một bước, đứng im ở đó, có thể nghe rõ rất cả trong phòng.
"Thanh Vũ, mau ăn thứ này đi. Đây là thứ ta đặc biệt ủ cho chàng." Giọng nhu mì dễ nghe, chỉ thấy một bóng lưng nhưng Minh Thương Vũ biết, người nói chuyện là Phó Linh.
"Linh Nhi, thân thể ta tốt lắm, muội không cần phải ngày nào cũng chuẩn bị thuốc bồi bổ thân thể cho ta đâu." Mộc Thanh Vũ ngồi trước bàn, cúi đầu, không biết đang làm gì. Minh Thương Vũ không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy một bên mặt. Nghe giọng nói trong trẻo dịu dnafg của hắn, Minh Thương Vũ nâng tay che ngực, thở dốc một cách khó khăn.
"Ta làm những thứ này không phải cho chàng ăn mà là để bồi bổ cho tiểu bảo bối của chúng ta. Chàng hãy mau ăn đi." Dứt lời, người Phó Linh nghiêng về phía trước, kề một viên thuốc lên miệng Mộc Thanh Vũ.
"Nhanh lên, nếu không sẽ không bao giờ để ý tới chàng nữa." Giọng nũng nịu chứa đe dọa.
"Ha ha, muội đó, thật hết cách với muội." Dứt lời, Mộc Thanh Vũ duỗi lưỡi, cuốn viên thuốc Phó Linh đặt bên môi vào miệng.
Phó Linh cười vui vẻ, tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc tràn ra, từng tiếng đập vào lòng Minh Thương Vũ, khiến nàng cảm thấy đau đớn tới khó thở.
"Phụ hậu thật có nhã hứng." Đây là làm sao vậy? Không phỉa nói không quan tâm tới à? Sao lời nói ra lại sắc bén chua xót như thế? Minh Thương Vũ, mau tỉnh táo lại, đừng để hắn thao túng lòng ngươi, đừng đau lòng nữa, ngươi còn có Thanh Liên, còn ó một đứa nhỏ sắp chào đời, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên. Thầm động viên tinh thần cho mình, Minh Thương Vũ đẩy cửa bước vào.
Ý cười trên mặt chưa tan, chợt thấy kiều nhan của Minh Thương Vũ, sắc mặt Mộc Thanh Vũ thay đổi, thoắt một cái trên khuôn mặt như ngọc trắng bệch.
"Đi ra ngoài." Nhìn cũng không thèm nhìn Phó Linh, Minh Thương Vũ lạnh giọng nói.
Vươn tay giữ chặt tay Phó Linh, Mộc Thanh Vũ nghe thấy giọng run rảy của mình. "Linh Nhi, ở lại." Trong lòng hoảng loạn bất lực, đau không nói nổi.
"Phụ hậu, nàng ta là tân sủng của người à?" Nhếch môi cười, khinh miệt đảo mắt qua ngón tay nắm chặt nhau của họ, Minh Thương Vũ hờ hững nói, khong chú ý tới vẻ mặt và giọng điệu đau lòng bất lực của Mộc Thanh Vũ chút nào.
Sao lại dùng ánh mắt khinh thường chán ghét như vậy nhìn ta? Chẳng lẽ tình yêu của ta khiến nàng ghê tởm như vậy sao? Vũ Nhi, Vũ Nhi, đừng nhìn ta như thế, đừng nhìn ta như thế, ta chỉ muốn yêu nàng, chỉ muốn yêu nàng thôi. Thân thể không thể kiềm chế được mà run lên, Mộc Thanh Vũ càng nắm chặt tay Phó Linh hơn.
"Tân sủng gì? Vũ Nhi đang nói gì vậy?" Cười dịu dàng như bình thường, trong lòng đau như dao cứa, máu tuôn từng đợt, cũng đã đau đến chết lặng.
Nhưng trong mắt Minh Thương Vũ thì hắn lại là giấu đầu hở đuôi.
"Ha ha ha, phụ hậu, phụ hậu của ta, thì ra, nhi thần thật không từng hiểu được người." Châm biếm một câu, ý xem thường trong mắt càng sâu. Lửa giận cuồn cuộn, lý trí đã bị ghen tỵ thiêu đốt hầu như không còn, toàn thân đang kêu gào "Minh Thương Vũ, hủy diệt hắn! Hủy diệt hắn! Khiến tất cả tan thành mây khói đi! Diệt hắn thì ngươi sẽ không còn đau đớn nữa, sẽ không ai có thể tổn thương lòng ngươi nữa!"
Thâm tình đến chết cũng không đổi đầy mắt, trong giọng nói mang theo cầu xin, "Bệ hạ, xin người đừng nói Thanh Vũ như thế. Chàng không sai mà người sai là thần. Thần muốn yêu chàng, muốn ở bên chàng, dù cho với thân phận gì đi nữa." Từ lúc Minh Thương Vũ tới gần Thanh Vũ uyển thì Phó Linh đã biết, thầm bỏ kết giới, nói lời ái muội với Mộc Thanh Vũ. Chỉ có một ý nghĩ, nếu không thể yêu thì cùng hủy diệt, hủy diệt!! Hủy diệt!! Dù chết cũng muốn dẫn hắn theo cùng.
"Dâm loạn hậu cung, trẫm nên định tội các ngươi thế nào đây, hả?" Giận dữ tới mức bình tĩnh, hận đến mức không gợn sóng.
"Vũ Nhi, nàng, nàng..." Mộc Thanh Vũ đứng bật dậy từ trên ghế, đầu váng mắt hoa, được hai tay Phó Linh đỡ lấy.
Theo hành động đứng lên của hắn, bụng hắn lộ ra, thấy Phó Linh lấy tay ôm lấy eo hắn, đồng tử Minh Thương Vũ sâu như biển, thâm thúy thấm sâu vào hồn người, lạnh lùng nhìn hắn, dường như hắn chỉ là một vật chết không có bất cứ giá trị gì. Ngọn lửa trong lòng càng cháy mạnh hơn, thiêu sạch linh hồn nàng khiến nàng đau đớn, hủy diệt! Hủy diệt! Hủy diệt!!!
Trong sự giúp đỡ của Phó Linh, Mộc Thanh Vũ cố gắng đứng thẳng, "Linh Nhi, muội ra ngoài trước đi." Một đêm hoan ái, một đêm tỏ tình, hôm sau liền thay đổi thành bộ dáng này mà lại còn ân ái triền miên với Mộc Thanh Liên, hai tháng cũng không từng đặt chân tới nơi này. Vừa tới thì liền đối xử với mình như thế, chẳng lẽ tình yêu của mình dành cho nàng đê tiện đến vậy sao? Đê tiện tới mức nàng có thể tùy ý coi thường, chà đạp lên?
"Nhưng, Thanh Vũ, thân thể của chàng." Dứt lời, ánh mắt Phó Linh đầy lo lắng, nhìn về phía bụng hắn, vẻ mặt không yên tâm.
"Linh Nhi, không sao đâu, muội ra ngoài trước đi." Hai tay chống trên bàn, Mộc Thanh Vũ khẽ nói.
"Được, có việc gì thì gọi ta." Xoay người rời đi, lúc đi ngang qua người Minh Thương Vũ còn cố ý dùng thầm âm nói với nàng một câu, "Là ta yêu chàng trước, mặc kệ chuyện của chàng, xin người hãy nhìn những gì trong quá khứ mà bỏ qua cho chàng đi. Đứa bé vô tội. Nếu người có thể thả chàng, cho dù có xử ta lăng trì, đánh hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh ta cũng không oán hận một câu." Dứt lời, Phó Linh từ từ ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong nhất thời, bên trong ngoài tiếng hít thở nhỏ đến mức khó nghe thấy ra chỉ còn bầu không khí nặng nề khiến người ta khó thở.
Mộc Thanh Vũ vịn tay vào mép bàn, nhìn Minh Thương Vũ chằm chằm, sóng mắt lưu chuyển ngàn hồi, đáy mắt toàn là bóng dnasg của nàng. Không tiếng động hỏi: Vì sao? Vì sao? Vì sao lại phải tổn thương trái tim của ta như vậy? Vì sao lại coi thường tấm lòng ta như thế? Rốt cuộc ta đã làm sai gì? Minh Thương Vũ, rốt cuộc là vì sao? Vì sao? Nàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi...
Không thể nói lời yêu, vì sao chàng còn dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết bi thương như thế mà nhìn ta? Mộc Thanh Vũ, chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn của chàng sao? Nếu đúng thế thì chàng thắng, chàng thắng rồi...
Mũi cay cay, trước mắt dần trở nên mơ hồ, Minh Thương Vũ xoay người, đưa lưng về phía Mộc Thanh Vũ, "Màng theo nàng ta mai danh ẩn tích, rời khỏi đây, đừng trở về nữa." Không nỡ hủy diệt chàng, ta đây sẽ tự hủy mình...! Xoay người cất bước.
"Vũ Nhi, chờ chút." Ý của nàng là sao? Gì mà mang theo Phó Linh mai danh ẩn tích, rời khỏi đây? Rốt cuộc là nàng đang nghĩ gì? KHông được, mình nhất định phỉa làm cho rõ, nhất định phải làm cho rõ.
Vừa bước ra hai bước, nghe hắn giữ lại, Minh Thương Vũ dừng chân. Bàn tay dưới tay áo nắm lại thật chặt, cất bước, dứt khoát rời đi.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Mộc Thanh Vũ đuổi theo nhưng thân thể vụng về sao có thể đuổi theo một bóng dáng linh hoạt được.
"Linh Nhi, dẫn ta đuổi theo nàng."
Nghe hắn gọi, bóng dáng Phó Linh hiện ra, vận yêu lực, mang hắn đuổi theo Minh Thương Vũ.
Vực Đoạn Hồn, trên một ngọn núi thần phía sau hoàng cung, cao vút tận mây, truyền thuyết kể rằng đây là nơi thần tiên hạ xuống, cũng là pháp trường trừng phạt người có nghiệp chướng nặng nề.
Bởi vì, nói là dốc núi nhưng lại là vực sâu không đáy, không có biên giới, người ngã từ vách núi xuống sẽ phải hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh. Người tiên yêu ma, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng nó lại bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở, có nhiều chim quý thú lại, là nơi du ngoạn, tu luyện rất tuyệt.
"Vũ Nhi...Vũ Nhi..." Một đường đuổi sát tới đỉnh núi, nhìn thấy bóng dáng đứng bên bờ vực của Minh Thương Vũ, đầu Mộc Thanh Vũ "ầm" một tiếng, khí huyết đảo lộn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Các ngươi đuổi tới đây làm gì? Là do ta nói không đủ rõ à?" Không hề xoay người, Minh Thương Vũ lạnh lùng nói. Gió thổi qua vách đá nhưng nàng lại chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy.
"Vũ Nhi, ta không hiểu, vì sao lại muốn đuổi ta đi?" Là không hiểu thật. Tất cả chuyện cũ lướt qua trong đầu, Mộc Thanh Vũ không nghĩ ra mình đã làm sai ở đâu.
Xoay người, đáy mắt không gợn sóng mà nhìn dáng vẻ nghi ngờ không hiểu của hắn, ngọn lửa phải đè nén một cách khổ sở trong lòng Minh Thương Vũ bùng lên, "Nếu có thể, ta thà rằng chưa bao giờ đi tới thế giới này, cũng không cần phải đối mặt với vẻ mặt khiến người ta buồn nôn này của chàng." Đôi môi anh đào khẽ mở, nói rõ ràng từng chữ khiến người ta như sa vào lửa địa ngục.
Chuyện tới nước này mà hắn còn muốn lừa mình, vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao hắn có thể yêu Minh Cửu Phượng, có thể dựng dục cốt nhục cho Phó Linh nhưng lại không nguyện dành cho mình chút tình yêu? Còn vẫn một mực lừa gạt mình? Chẳng lẽ tình yêu cấm kỵ, không theo luân lý không thể tồn tại thật sao? Nếu không thể tồn tại thì vì sao còn để hắn xuất hiện trước mắt mình? Còn khiến mình yêu hắn? Trời ơi, đây là vận mệnh ư?
Đồng tử co rụt lại, tất cả kiên trì và hy vọng của Mộc Thanh Vũ tan nát trong lời này. Khí huyết dâng lên trong ngực, "phụt" một cái, một ngụm máu đỏ tươi đẹp đẽ phun ra từ trong miệng hắn. Tay trái ôm ngực, tay phải nắm lấy vai Minh Thương Vũ, hắn khàn giọng nói: "Vũ Nhi, ý của nàng là sao? Gì mà thà rằng không tới thế gới này để đối mặt với vẻ mặt buồn nôn của ta? Rốt cuộc là ta đã làm sai cái gì?"
Cho tới bây giờ mà chàng còn giả vờ, Mộc Thanh Vũ, Mộc Thanh Vũ, Mộc Thanh Vũ...! "Mộc Thanh Vũ, phụ hậu tốt của ta, đến bây giờ mà người còn không hiểu? Nhi thần còn trẻ nên không biết, chẳng lẽ người cũng không biết tình yêu cấm kỵ đáng hổ thẹn đến thế nào sao?" Đột nhiên gạt bàn tay của hắn trên người mình ra, mắt Minh Thương Vũ mang theo chế giễu, nhìn hắn.
"Nàng còn trẻ nên không biết? Ta không hiểu cấm kỵ đáng hổ thẹn thế nào? Đêm đó, nàng đã quên ư?" Gió mát thổi qua, tóc đen bay loạn, trong mắt Mộc Thanh Vũ chứa rất nhiều cảm xúc, lộn xộn quấn quýt, ghìm chặt lấy lòng Minh Thương Vũ khiến nàng đau đớn không chịu nổi.
Lại gần hắn một bước, mắt nhìn hắn sáng quắc, Minh Thương Vũ nói: "Không quên, sao dám quên, sự tiêu hồn của người, sự đau đớn của ta, sao có thể quên?" Còn nói ra đêm đó, chẳng lẽ chàng đang ám chỉ ta chớ quên chàng là một nam nhân của ta? Không muốn ta tùy ý xử trí chàng sao?
Đôi mắt ngày xưa nhìn mình dịu dàng ẩn tình ngoài chán ghét vẫn là chán ghét, lùi lại từng bước một, lùi tới dựa vào ba chữ vực Đoạn Hồn khắc trên tảng đá, Mộc Thanh VŨ dường như mất tất cả khí lực, khép mắt lại.
"Nàng quả thật chán ghét ta như thế, thà rằng không tới cõi đời này cũng không nguyện gặp lại ta?"
"Đúng..." Minh Thương Vũ trả lời kiên quyết không thể nghi ngờ. Nếu mình chưa bao giờ tồn tại trên đời này thì tất cả sẽ không xảy ra.
"Rõ ràng ta không cầu gì cả, chỉ muốn để lại hồi ức tốt đẹp, để lại chút nhớ nhung, nhưng hôm nay...! Thật không cam lòng, thật không cam lòng..." Thì thào tự nói, giọng trong veo vừa dứt, Mộc Thanh Vũ mở mắt ra, nhìn sâu vào Minh Thương Vũ như muốn ấn nàng vào linh hồn mình vậy.
Nghe Mộc Thanh Vũ nói như vậy, nhìn vẻ mặt buồn bac của hắn, trong lòng Minh Thương Vũ đau xót, hơi thấy bất an, xoay người, không nhìn hắn nữa.
Thấy phản ứng này của nàng, một chút hy vọng còn sót lại của Mộc Thanh Vũ bị đánh tan, cất bước, người đi về phía vách đá, "Ta làm những thứ này có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa gì? Minh Thương Vũ, nàng tổn thương ta như vậy nhưng ta không có cách nào hận nàng, phải làm sao đây? Làm sao đây?"
Vừa như tự hỏi, vừa như thì thầm, "Không bằng trở về, không bằng trở về....! ~" Giang hai tay ra, ngửa người ra sau, dốc núi đen như mực, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng bay xuống vực sâu không đáy.
Thấy bóng dáng màu trắng biến mất, trước mặt Minh Thương Vũ bỗng tối sầm, người không còn chút ý thức.
Trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống, Phó Linh vốn có thể cứu hắn nhưng nàng không làm thế mà chỉ trơ mắt nhìn hắn đau lòng nhảy xuống vách núi, thờ ơ, chỉ có một chấp niệm điên cuồng, hủy diệt rồi! Cuối cùng thì cũng hủy diệt rồi...! Nhưng vì sao lòng mình lại đau như thế?
Phong cảnh vẫn như cũ, trên vách đá đã không có bóng người.
_________________