Không biết Bạch Mặc có chuyện gì mà lại đi ra ngoài, để lại một mình Thương Phượng Vũ ở nhà. Trong lúc nhàm chán, nàng đi dạo một mình trong rừng trúc của tiểu các, ngồi trên lan can ưu nhã thanh lịch nhìn bầu trời đêm. Trên môi nàng nở nụ cười không màng danh lợi, vẻ mặt hết sức ung dung.
Gió đêm nhẹ nhàng thôi khiến lá trúc xào xạc. Trong rừng vang lên tiếng chim hót khiến Thương Phượng Vũ kinh ngạc. Nàng quay đầu thì thấy trên cầu thang trước mặt có một người đang đứng. Bạch y tung bay theo gió, tóc đón gió bay lên, mắt như ánh sao, mặt như bạch ngọc, nhìn như tiên tử. Nhưng chính người như đẹp như tiên này khuôn mặt đang tràn đầy tình cảm nhìn mình. Nửa ngày không gặp, giờ lại thấy hắn với dáng vẻ như vậy đứng trước mặt mình khiến Thương Phượng Vũ ngẩn ra. Hơi thở chứa chan tình cảm phát ra từ người hắn càng khiến tinh thần nàng hoảng hốt.
Nàng hồi hồn, vui sướng chạy xuống cầu thang, tới trước mặt hắn: “Đại ca, huynh tới lúc nào vậy? Sao không cho người báo cho muội một tiếng?” Kỳ lạ! Mình bị sao vậy? Sao lúc mình nhìn thấy tình ý dâng lên trong mắt huynh ấy thì trong lòng lại dâng lên một tình cảm khó nói nên lời, không hề thấy ác cảm?
“Vũ Nhi, huynh rất nhớ muội, rất nhớ muội, rất nhớ muội.” Nói xong, Thương Phượng Ngôn giang tay ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng thì thầm, như người say.
“Đại ca, huynh....” Chuyện xảy ra ban ngày vẫn còn nguyên trong đầu, lúc này lại thấy hắn có bộ dáng như vậy khiến lòng Thương Phượng Vũ càng ngày càng loạn.
“Đừng gọi ta là đại ta. Trước kia muội không gọi ta như thế, đừng, đừng.” Hai phần vô lại, hai phần bá đạo, hai phần tình cảm dây dưa mập mờ, còn bốn phần là yêu say đắm đến si mê.
“Huynh uống rượu à?” Khi tập trung tinh thần thì mới phát hiện ra trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Nàng nghĩ thầm: chẳng trách hắn luống cuống như vậy, thì ra là vì uống rượu.
“Không có.” Thương Phượng Ngôn quả quyết phủ nhận, thân thể lung lay trượt xuống. Nếu không có Thương Phượng Vũ đỡ, chỉ sợ hắn đã sớm ngã nhào xuống đất.
Đã như vậy mà còn nói không uống, chỉ có người say mới thế thôi. Thôi, mình so đo với một con quỷ say rượu làm gì? Mai rồi nói. Nghĩ vậy, nàng thay đổi giọng điệu xa cách, nhẹ giọng gọi: “Phượng Ngôn ca ca, muội đỡ huynh về.”
“Ha ha, Vũ Nhi, cuối cùng thì muội cũng gọi Phượng Ngôn ca ca rồi, ha ha, ha ha.” Thương Phượng Ngôn tựa như say mà không phải say, tựa như tỉnh mà lại không phải tỉnh, khóe môi hơi nhếch lên, đuôi lông mày mang theo sự vui mừng.
Chỉ gọi Phượng Ngôn ca ca mà hắn cười vui vẻ như một chú cún con vậy? Thật là, chả trách người ta nói nam nhân là động vật khó hiểu. Bây giờ nhìn lại thì thấy thật không sai. Trong lòng nghĩ vậy nhưng Thương Phượng Vũ cũng không tỏ vẻ khác thường mà chỉ mềm giọng nói: “Phượng Ngôn ca ca, đêm đã khuya, muội đỡ huynh về nghỉ được không?”
“Không cần. Ta muốn ôm muội.” Thương Phượng Ngôn không hề cảm kích mà nói lời say cự tuyệt lời khuyên của nàng.
“Phượng Ngôn ca ca, sao huynh ôm muội như vậy được? Muội rất mệt.” Nam nhân này đã lớn vậy mà còn làm nũng như một đứa trẻ, thật khiến cho người ta....
“Vậy muội ôm huynh...” Hắn đã líu cả lưỡi lại.
“Huynh...Vậy có khác gì đâu?” Khóe miệng nàng co quắp. Nàng trả lời đầy bất đắc dĩ.
“Không giống nhau. Bây giờ là ta ôm muội, lát nữa muội ôm ta, sao có thể giống nhau?” Men say trong người Thương Phượng Ngôn mông lung, mắt híp lại, bĩu môi trả lời. Chóp mũi hắn kề vào cổ nàng, khẽ cạ cạ.
“Huynh...” Cảm giác ngưa ngứa ở cổ khiến cho giọng nói của nàng khẽ run lên, trong mắt lóe lên sự bối rối. Nàng đưa tay đẩy hắn ra thì bị hắn giữ chặt eo, kéo gần thêm vào ngực hắn.
“Vũ Nhi...Vũ Nhi...Vũ Nhi...” Thương Phượng Ngôn kề sát đầu vào tai nàng, thì thầm say sưa. Cuối cùng, hắn vươn lưỡi khẽ liếm vành tai nàng giống như đã quên hết tất cả, không còn nhận ra gì nữa.
“Buông tay.” Thương Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự tức giận. Nhưng nàng kinh hãi hơn là giận dữ. Thế này là sao?
“Không muốn. Ta thích thế này.” Không nhìn đến vẻ mặt tức giận của nàng, Thương Phượng Ngôn há miệng ngậm lấy vành tai nàng, khẽ cắn mút thỏa thích.
Gió đêm nhẹ thổi rất mát mẻ, lạnh nhưng không hiểu sao Thương Phượng Vũ lại thấy nóng. Nàng lắc đầu thật mạnh, hai tay đẩy Thương Phượng Ngôn ra đến khi giữa họ có một khoảng cách mới dừng lại. Nàng ngửa đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng quắc, “Muội nói một lần nữa, buông tay.” Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng nhưng chứa khí thế không được nghi ngờ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh, ánh sao lóe sáng trong mắt, lạnh lùng khiến cho người ta kinh hãi. Men say của Thương Phượng Ngôn giảm đi một phần, đáy mắt mang theo chua xót, “Vũ Nhi, chẳng lẽ muội thật không hiểu sao? Không hiểu lòng của ta sao?”
“Đại ca, rượu có thể cứu người nhưng cũng là một loại độc dược vô hình đả thương người. Huynh phải quý trọng thân thể mình. Đêm đã khuya, Vũ Nhi mệt rồi, về trước đây.” Nói xong, Thương Phượng Vũ đẩy hai tay của hắn ra, khoan thai rời đi.
Dưới ánh trăng sáng tỏ chỉ còn lại một mình Thương Phượng Ngôn đầy khổ sở nhìn theo bóng lưng của nàng. Hắn thầm hô lên trong lòng, linh hồn đã rời đi theo nàng.
Bước chậm rãi đến khúc quanh trong rừng trúc, Thương Phượng Vũ vô lực dựa vào cây trúc, cả người chìm trong bóng tối. Không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, cũng không ai có thể đoán được giờ phút này nàng đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, nàng đứng dậy đi về Phượng Vũ các. Không còn bóng tối mới thấy được nét mặt của nàng: đôi lông mày nhẹ chau, trên cánh môi có vệt máu...
Qua hai ngày một đêm, nhờ nhân hòa nên Thương Phượng Vũ đã có chút đầu mối về những gì mình không biết trong quá khứ. Thì ra là tất cả mọi chuyện trong mười năm này đều xuất phát từ cái đêm mười năm trước.
Một khúc vãn ca, nguyệt quang ẩn: Thương Phượng Ngôn lấy tình yêu lừa gạt hồn của một nữ nhân yêu hắn vì danh lợi. Nàng ấy vì hắn mà cam nguyện để hồn mình quy thiên, không hề hối hận. Tất cả cũng chỉ vì mình, tất cả chỉ vì Thương Phượng Ngôn muốn mình được hạnh phúc. Vì những thứ này hắn không tiếc khiến hai tay mình nhiễm máu của người vô tội, cũng không tránh né âm mưu quyền lợi của hoàng gia, che khuất tâm hồn tinh khiết của hắn. Tất cả chỉ vì mình, vì mình...
Nàng vừa đi vừa cười tự giễu, lẩm bẩm: “Thương Phượng Vũ, ngươi có thấy không? Lúc ngươi tiêu dao thì có một người đang phải tính toán. Hắn chỉ biết yên lặng che chở ngươi. Cho tới bây giờ, trừ hắn bảo vệ ngươi ra, ngươi còn hại chết một đứa bé chưa ra đời. Ha ha, ha ha, Thương Phượng Vũ, ngươi thật có bản lãnh, có thể khiến ca ca ruột của mình đâm sâu rễ tình với ngươi, có một ngoại công sẵn sàng trả giá tất cả vì ngươi, có một Bạch Mặc vì ngươi mà biến thành ma, có một phụ thân chỉ vì một câu nói của ngươi mà kích động đến mức ấy. Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ, ngươi có thấy không? Ngươi có hiểu không? Tất cả đều vì ngươi, tất cả đều vì ngươi..” Lời vừa dứt thì nước mắt như trân châu rơi xuống, chứa đầy bi thương... Áy náy tràn đầy trong lòng...
Nửa đêm Bạch Mặc mới trở về. Khi hắn bước vào Phượng Vũ các thì thấy trong viện có một người – chính là Thương Phượng Ngôn vừa mới say rượu la lối om sòm. Hắn đứng chắp tay trong lầu các trước mặt, si ngốc nhìn về phía phòng của Thương Phượng Vũ. Bạch Mặc đã đến gần mà hắn không phát hiện ra. Có thể thấy được hắn đã mất hồn đến thế nào.
“Đã trễ thế này ngươi còn ở đây làm gì?” Bạch Mặc đứng bên cạnh hắn, nhìn về phòng của Thương Phượng Vũ, hỏi. Tuy tâm đã sáng tỏ như gương nhưng vẫn cố ý muốn hỏi.
“Kệ ta.” Thương Phượng Ngôn không quay đầu lại, vẫn nhìn về hướng đó, nhàn nhạt đáp lời.
Bạch Mặc cười ‘ha ha’, nói: “Kệ ngươi. Vậy ngươi cứ đứng canh ở đây đi, ta đi nghỉ đây.” Bạch Mặc xẹt qua bên cạnh hắn, chuẩn bị lên lầu.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi làm gì với Vũ Nhi. Bạch Mặc, tự giải quyết cho tốt đi.” Mắt thấy hắn sắp bước lên lầu, Thương Phượng Ngôn căng thẳng trong lòng, lạnh giọng nói.
“Vậy thì sao? Ta có làm gì cũng là để bảo vệ nàng. Ngươi quản làm gì?” Bạch Mặc quay đầu lại cười lạnh, trả lời một cách mỉa mai.
“Bảo vệ nó? Hừ.” Thương Phượng Ngôn cũng cười nhạt, nói tiếp: “Hạ chú Tỏa Hồn là để bảo vệ nó? Trơ mắt nhìn nó mất hồn mười năm cũng là để bảo vệ nó? Ha ha ha.” Hắn cười to xong thì nói, “Bảo vệ nó thật tốt. Bạch Mặc, ngươi bảo vệ nó như thế sao?” Từng chữ như châu ngọc, ép hỏi, khí lạnh như tuyết tản ra quanh người, mắt như lưỡi đao bắt về phía Bạch Mặc.
“Không sai. Ta đang bảo vệ nàng.” Bạch Mặc không giải thích gì mà chỉ nói.
“Nếu không phải sợ Vũ Nhi đau lòng sao ta có thể để ngươi càn rỡ như thế.” Mặt Thương Phượng Ngôn tràn ngập không cam lòng, trong giọng nói mang theo đố kỵ. Hắn đố kỵ Bạch Mặc có thể quang minh chính đại ở chung với Thương Phượng Vũ, làm bạn với nàng mà mình chỉ có thể đứng trong bóng tối, yên lặng quan sát từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng. Rồi để mặc cho lửa tình yêu cấm kỵ thiêu đốt tâm hồn.
“Chỉ bằng ngươi mà có thể cho hay không à? Thương Phượng Ngôn, ngươi đừng tự coi trọng mình quá mức.” Không biết từ khi nào Bạch Mặc đã biến thành thế này. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới Thương Phượng Vũ thì hắn không thể tỉnh táo mà giải quyết. Nhất là khi đối mặt với Thương Phượng Ngôn đã bén rễ tình yêu với nàng. Hơn nữa thực lực của nam nhân này không thể xem thường được. Lúc này, tại đây, dù có thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể dùng thái độ quân tử để nở nụ cười với nam nhân này.
“Có quan trọng hay không tự ngươi hiểu rõ. Ta không phải nói gì nhiều. Nhưng nếu ngươi lại làm tổn thương nàng thì ta nhất định không tha cho ngươi. Không tin ngươi có thể thử xem.” Trong mắt Thương Phượng Ngôn bắn ra sát ý ngập trời đủ để hủy diệt Bạch Mặc nhưng hắn không làm vậy mà chỉ cảnh cáo.
“Không cần ngươi nhắc nhở, nhất định ta sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.” Bạch Mặc không để uy hiếp của hắn trong mắt, lạnh nhạt trả lời, quay người đi lên lầu, không nói thêm câu nào nữa.
Thương Phượng Ngôn nhìn hắn lên lầu, sau đó nghe thấy tiếng nói. Cuộc nói chuyện của hai người truyền vào tai hắn không sót một chữ khiến lòng Thương Phượng Ngôn lạnh đi. Khí lạnh quanh người hắn càng lạnh hơn, tưởng chừng có thể đóng băng được.
Đêm đã khuya, nhìn thấy trên lầu đã tắt đèn, Thương Phượng Ngôn xoay người rời đi. Gió đêm thổi nhẹ nhàng như muốn xua tan đi nỗi buồn trong lòng hắn.