Thương Phượng Ngôn đứng trong đình bát giác ở hoa viên, suy nghĩ về chuyện lúc nhỏ.
Thương Phượng Vũ bi bô tập nói, lần đầu tiên biết đi và cả lần đầu tiên mở miệng gọi mình là ca ca.
Từng cảnh hiện lên trong đầu hắn, nụ cười lan ra khóe mắt. Nhưng khi hắn nhớ đến lúc Ngạch Mẫn chết thì sắc mặt thay đổi, chứa thống khổ và ý hận.
“Khụ khụ” tiếng ho nhẹ vang lên, đánh thức Thương Phượng Ngôn đang chìm trong hồi ức.
“Ngươi đến đây làm gì?” thấy người tới là Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn ôn hòa hỏi.
Phải nói sao đây? Bạch Mặc chần chừ, trên mặt hiện lên sự bối rối. Nhưng bối rối biến mất rất nhanh khi trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng hắn và một tiểu oa nhi bái đường thành thân. Hắn rùng mình một cái. Bằng bất cứ giá nào, muốn ra sao thì ra, mình không muốn cưới tiểu oa nhi này.
Trong lòng đã quyết định nên hắn cũng buông lòng. Hắn ôm quyền, khẽ khom người: “Xin ngươi nhất định phải giúp ta. Ta không muốn cưới tiểu oa nhi đó.” Vừa nói xong, Bạch Mặc sửng sốt, vội vàng đổi lời: “Không phải vậy, không phải vậy. Ý ta là ngươi có thể nói giúp cho ta trước mặt phụ thân ngươi không?Giễu cợt lời nói đùa phải thành thân của huynh ấy?” hắn thận trọng mà nhìn sắc mặt Thương Phượng Ngôn. Thấy Thương Phượng Ngôn không nổi giận, tim của hắn mới trở lại bình thường, khôi phục vẻ mặt ôn hòa cao nhã ngày thường.
Hắn thầm than trong lòng rằng hai người này một thì mặt cười chỉnh người, một thì mặt lạnh với ta. Người nào cũng đáng sợ như nhau.Lúc nào thì mình mới có thể thoát khỏi số kiếp bị khi dễ này đây…Trong lòng thì ngửa mặt lên trời kêu to nhưng ngoài mặt thì híp mắt mỉm cười.
Nghe Bạch Mặc nói đến “tiểu oa nhi” thì lông mày Thương Phượng Ngôn khẽ nhíu lại, đáy mắt hiện lên giận dữ nhưng hắn thu hồi rất nhanh: “Xin lỗi, quyết định của phụ thân ta không thể thay đổi cũng không có quyền lên tiếng.”
Nụ cười trên mặt Bạch Mặc cứng lại nhưng hắn chưa từ bỏ ý định: “Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn muội muội ngươi yêu thương nhất gả cho một người lãnh đạo già nua?” Để thoát khỏi danh xưng phu quân của một tiểu oa nhi sáu tuổi, Bạch Mặc bắt đầu tự hạ thấp mình.
Khóe môi Thương Phượng Ngôn khẽ nhếch lên. Hắn nhìn Bạch Mặc: “Hào hoa phong nhã, không tệ.”
“Ta rất lăng nhăng. Ở Hoa Dạ các ta có rất nhiều tình nhân.”Tiếp tục tự hạ mình.
“Giết là được.”
“Ta có thể tìm thêm.”
“Không sợ bị phụ thân ta chỉnh thì ngươi cứ đi.”
Vô cùng tức giận: “Ta, phụ thân ta không đồng ý. Ta phải đi ngay bây giờ.”
“Tùy ngươi. Nếu ngươi có thể ra khỏi đại lục Viêm Hoa thì coi như ngươi có bản lãnh.”
“Đáng ghét, đáng ghét. Có chết ta cũng không cưới muội muội của ngươi. Phụ tử các ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi.” Xoay người, mặt đỏ lên vì tức giận, rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn khẽ nâng lông mày. Sau đó hắn nhẹ nhàng cười. Nụ cười này như hoa anh túc, khiến người ta mất hồn.
Ban đêm, trăng tròn treo trên trời. Bầu trời đêm giăng đầy sao.
“Phụ thân, hôm nay là Bách Hoa Tiết, người đưa Vũ Nhi đi xem một chút có được không?”Thương Phượng Vũ nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi lên.
Bàn tay thon dài nâng bình nước, rót cho Thương Phượng Vũ một ly trà ấm, sau đó để lại chỗ cũ: “Vũ Nhi, con đi tìm đại ca đi. Phụ thân còn có vài chuyện phải làm,được không?” trên mặt Thương Thiên Vũ là nụ cười dịu dàng.
“Vâng, vậy Vũ Nhi đi tìm ca ca.”
“Đi đi, đi đường cẩn thận, coi chừng té.”
“Biết mà phụ thân, Vũ Nhi đi nha.”
Thương Thiên Vũ phất tay, trong mắt hiện lên nụ cười ngây thơ đáng yêu của Thương Phượng Vũ.
Thương Phượng Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đi tới bên cạnh ghế của Thương Thiên Vũ, nhón chân lên, chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hôn “chụt” một cái trên má phải rồi đến má trái của hắn.
Sau đó chạy ra ngoài, hồn nhiên không biết hành động của mình đã đánh sâu vào lòng Thương Thiên Vũ.
Đến chỗ không có người, Thương Phượng Vũ cười, cởi bỏ nụ cười ngây thơ, không che giấu tâm tư mà cười lên: phụ thân, ba, từ hôm nay người chính là ba của con.
Thương Phượng Vũ chưa từng được biết đến phụ thân là gì động lòng.Động lòng vì nam nhân tên Thương Thiên Vũ này.Không vì nguyên nhân gì cả mà chỉ bởi vì hắn đối tốt với mình, thương yêu mình, che chở mình.
Đây là tình thương của cha mà kiếp trước Thương Phượng Vũ mong ước.