Phó Linh thề, cam đoan mình sẽ bảo vệ nàng tốt, sẽ không để nàng gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Nghe được lời cam đoan, Mộc Thanh Vũ và Ngạch Tử Mộc, Thương Viêm đi vào bên trong.
Bởi vì vốn là Minh Cửu Phượng cố ý dính khí yêu tà nên căn bản không thương tổn nàng ta chút nào. Nhưng nói cho cùng thì chung quy nàng cũng là tiên, sao bọn hắn có thể nhìn thấu tu vi và thần thông được?
Bọn họ vừa vào trong thìbắt đầu ai vào việc nấy, dùng thần thông phong ấn khí yêu tà trong phượng thể Minh Cửu Phượng. Phong ấn xong thì ma khí không thể phát ra ngoài, lấy Mộc Thanh Vũ làm chủ, bọn họ lại bắt đầu loại trè khí này đi.
Minh Cửu Phượng cẩn thận kiềm chế khí yêu tà, thầm giúp đỡ Mộc Than Vũ loại ra ngoài. Nhưng cho dù như thế thì Mộc Thanh Vũ cũng phải dùng gần một canh giờ mới loại bỏ được tất cả tà khí này. Lúc đại công cáo thành thì hắn đã mệt đến mức không tiếp thu được yêu lực, ngã xuống ngay tại chỗ. Minh Cửu Phượng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của hắn mà đau lòng. Nhưng nàng vẫn không ra tay cứu giúp. Bởi vì bên cạnh còn có Ngạch Tử Mộc và Thương Viêm, căn bản không tồn tại bất cứ sự nguy hiểm nào.
Phó Linh đứng bên ngoài nhìn như không gợn sóng nhưng thực ra trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ. Lúc trước nàng hạ ấn ký yêu tà kia với mục đích là muốn để hồn tiên của Minh Cửu Phượng nhập ma, do đó mà hồn phi phách tán, không còn trường sinh. Nhưng ấn ký đó không hề bùng lên ngay lập tức, thời kỳ ẩn náu là một tháng. Khí yêu ma tràn đầy trong uyển lúc này là từ đâu mà tới? Sao lại bùng lên sớm như vậy? Khó hiểu, nghi ngờ, đủ loại nghi vấn tràn vào lòng nàng khiến tâm nàng loạn lên.
Từ lúc Mộc Thanh Vũ vào trong, Minh Thương Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, cảm nhận sự thay đổi của toàn bộ hơi thở trong viện. Nàng chỉ sợ mình sẽ bỏ qua một chút thay đổi nào đó. Lúc nàng thấy tấm lưới tà khí bến mất trên bầu trời Thanh Vũ uyển thì Ngạch Tử Mộc dìu Mộc Thanh Vũ bình yên vô sự đi ra. Lúc này tinh thần căng thẳng của nàng mới thả lỏng, cười với hắn, ngay sau đó lâm vào bóng đêm vô biên.
Thấy Minh Thương Vũ cười với mình, Mộc Thanh Vũ cảm thấy yêu lực bị mất như bỗng trở về bình thường, trên người cũng có hơi sức. Ngay khi hắn định đẩy Ngạch Tử Mộc, bước lên ôm nàng thì thấy thân thể của nàng nhoáng lên một cái, ngửa ra sau. Trong điện quang hỏa thạch, hắn lách mình xuất hiện bên cạnh nàng, vững vàng tiếp được nàng, ôm vào lòng.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi." Một chuyện nho nhỏ đã khiến hắn mất bình tĩnh, không còn chủ kiến.
Thấy thế, Ngạch Tử Mộc bước lên hai bước, bấm tay, nhanh chóng động vài cái trên người Minh Thương Vũ. Làm xong, hắn nói khẽ một câu: "Hậu chủ, đừng lo lắng, thái tử điện hạ chỉ vì quá lo lắng mà ngất đi thôi, lát nữa là ổn."
Nghe câu trả lời này, Mộc Thanh Vũ ôm lấy Minh Thương Vũ, từ từ đi vào trong. Giọng nói của hắn vang lên sau lưng mọi người, "Các ngươi chuyển bệ hạ sang phòng bên cạnh, chăm sóc thật tốt. Lát nữa nàng dậy thì nói cho ta biết."
"Vâng ạ." Ngạch Tử Mộc và Phó Linh cùng lên tiếng.
Không thể không nói năng suất làm việc của ba người bọn họ không tệ. Chỉ một lát, toàn bộ mọi thứ bên trong đã rực rỡ hẳn lên, ngay cả cam lộ bổ thân và thuốc tốt bọn họ cũng chuẩn bị thêm một phần. Sau một lúc lạch cà lạch cạch bận rộn thì bên trong yên lặng lại.
Nhìn thật sâu vào Minh Thương Vũ đang mê man trên giường, Mộc Thanh Vũ vươn tay xoa lên khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng. Ngón tay thon dài trắng nõn trượt xuống, đầu ngón tay phác họa khuôn mặt của nàng, cuối cùng dừng trên đôi môi anh đào. Hắn cúi người, cúi đầu, ngậm lấy cánh môi nàng một cách quấn quýt si mê, trằn trọc, mút liếm nhiều lần, dường như hôn thế nào cũng không đủ.
Một chút thần cách Minh Cửu Phượng phân lên người hắn lạnh lùng nhìn Minh Thương Vũ trên giường, "Ta muốn nhìn xem rốt cuộc trái tim ngươi có thể tiếp nhận được bao nhiêu đả kích!" Lời dứt, ảnh ẩn, bên trong chỉ còn lại hai người Mộc Thanh Vũ và Minh Thương Vũ.
Lúc tinh thần yếu ớt của Minh Thương Vũ vừa tỉnh khỏi một giấc chiêm bao thì đã lên đèn, vầng trăng sáng tỏ cũng đã treo trên trời đêm. Ánh trăng mờ mờ trong trẻo chiếu qua lớp lụa mỏng vào trong phòng, soi rọi lên người Mộc Thanh Vũ đang dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt như bạch ngọc, tuấn mỹ tuyệt luân, kết hợp với ánh trăng mờ đúng là sinh ra một loại kinh diễm khiến người ta ngạt thở, lại có mỹ cảm quyến rũ không thể dời mắt.
Từ từ đứng dậy, Minh Thương Vũ kéo cái chăn gấm lên, phủ lên người hắn.
Một động tác rất nhỏ của nàng khiến Mộc Thanh Vũ bừng tỉnh. Hắn mở mắt, đáy mắt mang theo hơi nước mông lung, "Vũ Nhi, con tỉnh rồi." Hai tay khép chặt, ôm chặt nàng vào lòng. Đôi mắt phượng vừa mở ra lại nheo lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
Minh Thương Vũ lẳng lặng dựa vào trước ngực hắn, không nói gì. Nhưng trong lòng nàng rối trăm chuyển ngàn hồi, sự lo lắng tràn đầy, không biết nói từ đâu. Thấy hắn không để ý tới an nguy mà đi cứu người nọ, nàng vô lực ngăn cản, cũng không có lập trường mà đi ngăn cản. Chỉ có thể nhìn lòng mình, linh hồn mình tràn đầy chua xót đau đớn.
"Vũ Nhi?" Mộc Thanh Vũ lại gọi.
Nghe hắn nhẹ giọng gọi, Minh Thương Vũ ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, vẫn không nhúc nhích, nhìn ánh mắt hắn, "Phụ hậu là của một mình con, dù ai cũng không thể chạm vào, không thể động tới." Những lời này nàng đã từng nói nhưng qua vài việc xảy ra mấy ngày nay, lúc thấy hắn dịu dàng với Minh Cửu Phượng, lúc này nàng lại nhắc lại, cũng không còn bá đạo và tự tin như trước. Thấp thỏm lo âu chiếm phần lớn, lại mang theo ý muốn chứng thực.
Cúi đầu hôn lên mi tâm của nàng, Mộc Thanh Vũ dịu dàng nói: "Vũ Nhi ngốc, ta không là của con thì là của ai? Đừng suy nghĩ bậy bạ, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa con." Thấy nàng bất an, mình ngoài đau lòng sao còn cảm thấy vui sướng?
"Thật ạ?" Minh Thương Vũ lên tiếng xác định.
"Đương nhiên là thật." Vẻ mặt Mộc Thanh Vũ kiên định, trả lời.
"Vậy sao người lại để mẫu hoàng chuyển vào căn phòng của hai chúng ta?" Vấn đề này là một tảng đá lớn trong lòng Minh Thương Vũ, lại như vật nhọn chẹn ở cổ khiến nàng lúc nào cũng đau đớn, khắc khắc không thể yên.
"Đó là giao ước giữa ta và nàng ấy." Mộc Thanh Vũ cũng không định giấu diếm nàng.
"Giao ước gì?" Minh Thương Vũ vội vàng hỏi.
"Nàng giúp ta cứu Thanh Liên, ta theo nàng mười năm như phu thê bình thường. Cho đến khi kiếp này của nàng hết, trở về thiên đình." Dứt lời, Mộc Thanh Vũ càng ôm nàng chặt hơn. Cuối cùng, khóe môi hắn nhếch lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ ôn hòa dấy lên một nụ cười sáng rực.
"Theo bà ta mười năm như phu thê bình thường?" Minh Thương Vũ rất rõ hàm nghĩa và định nghĩa của từ phu thê này. Lần này nghe hắn nói ra, nàng không kìm được lửa trong lòng, khuôn mặt hơi trầm xuống.
"Đúng vậy." Mộc Thanh Vũ không cảm thấy có gì bất thường.
"Đúng?" Minh Thương Vũ lui ra khỏi lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt là ngọn lửa đang bập bùng.
"Vũ Nhi, con sao vậy?" Không biết vì sao nàng lại đột nhiên nổi giận, nụ cười trên mặt Mộc Thanh Vũ lui đi, khó hiểu dâng lên.
"Phu thê, phu thê bình thường, người có biết nó đại diện cho cái gì không?" Từ trước tới giờ vẫn biết hắn đơn thuần, hắn chân thật, hắn trong trắng như tuyết nhưng khi nghe thấy giao ước của hắn và người nọ, Minh Thương Vũ hận không thể hung hăng mà mắng hắn một trận. Nói không tôn kính một chút thì nàng không muốn kêu hai từ phụ hậu này nữa.
Nghe nàng nói, Mộc Thanh Vũ cười hiểu ý, "Đương nhiên ta biết. Con yên tâm là được. Nhất định ta sẽ làm rất khá." Hắn cho rằng nàng đang lo mình không làm tốt chuyện này, cũng không để ý tới cách nói chuyện của nàng. Trong tiềm thức hắn nghĩ rằng chỉ cần ở cùng nàng thì nói gì làm gì cũng không quan trọng.
"Chạm vào một chút xem." Minh Thương Vũ giãy khỏi lòng hắn, đứng trên giường nhìn hắn. "Người thì biết gì chứ? Người muốn làm tốt cái gì?" Giọng cao lên, tức giận hiện lên trong mắt.
"Vũ Nhi, mười năm thôi, sẽ qua rất nhanh. Tới lúc đó ta có thể bồi con thật tốt rồi." Mộc Thanh Vũ không biết mình sai ở đâu, cười nhẹ với nàng.
"Người..." Minh Thương Vũ chán nản.
"Sao vậy?" Mộc Thanh Vũ cười hỏi.
"Người chờ chút, con cho người xem một thứ." Nàng lướt qua hắn, nhảy xuống giường, chạy về phía bàn.
Mộc Thanh Vũ không đứng lên, chỉ nhìn động tác của nàng đầy khó hiểu.
Trong chớp mắt, Minh Thương Vũ quay về giường, trong tay có thêm một vật, là một cuốn sách vẽ một đôi nam nữ xích lõa. "Cho người này. Người về mà đọc thứ trong đó cho kỹ." Tưởng tượng tớicó thể sau này hắn sẽ làm như trong bức họa với người kia, Minh Thương Vũ không cách nào bình tĩnh nổi. Bỏ qua sự thông minh đáng yêu ngày xưa, bản sắc lộ rõ.
Nhận cuốn sách nàng đưa, Mộc Thanh Vũ nâng niu trong tay, lật thoáng qua. Chỉ nhìn ba trang, khuôn mặt trắng như ngọc của hắn liền hiện lên hai vạt đỏ như đóa hoa mai đỏ đang nở rộ. Hơi thở hắn trở nên dồn dập, trong mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước mỏng, nhìn kỹ thì đó là dục vọng.
"Sao? Người đã hiểu chưa?" Minh Thương Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ. Từ thời khắc nhận định hắn thì nàng không để ý tới bất cứ thứ gì, cũng đã quyết định.
"Ta...Ta cho là việc cần làm của phu thê bình thường..." Trong sách còn có chú thích rất chi tiết, vẽ cũng mô tả rất tỉ mỉ chu đáo, khí cụ của người, tư thế giao hợp, nét mặt và cảm giác nhân vật, chú ý đến mọi mặt, tất cả rất sinh động. Thấy thế, Mộc Thanh Vũ mặt đỏ tía tai, không ức chế được suy nghĩ. Trong suy nghĩ đó chỉ có bóng dáng của mình Minh Thương Vũ.
"Không sai, đây chính là việc phải làm giữa phu thê." Thấy hơi nước dục vọng trong mắt hắn, Minh Thương Vũ trả lời.
Nghe câu trả lời này, Mộc Thanh Vũ giương mắt nhìn nàng, nói một câu: "Nhưng lúc nhìn thấy những bức họa này thì trong lòng ta chỉ nghĩ tới Vũ Nhi thôi. Ta phải làm sao bây giờ?" Còn chưa tỉnh ngộ, còn chưa thông suốt, trong lúc không biết gì thì đã luân hãm.