"Ừm." Mộc Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu.
"Vậy người vẫn muốn ở cùng với bà ta à?" Một khắc cũng không muốn rời khỏi hắn, là toàn bộ tiếng lòng của Minh Thương Vũ.
"Ta đã hứa với nàng thì nhất định phải tuân thủ." Tuy đã hiểu rõ nhưng Mộc Thanh Vũ vẫn không thay đổi dự tính.
"Muốn sống cuộc sống viết chữ vẽ tranh với bà ta?" Không biết vì sao, rõ ràng Minh Thương Vũ tức muốn chết, lửa giận đốt cháy hừng hừng đau đớn nhưng giọng điệu của nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Vấn đề này của nàng khiến Mộc Thanh Vũ ngẩn ra. Nhưng hắn vẫn trả lời như những gì mình nghĩ: "Sẽ không. Ngoài Vũ Nhi ta sẽ không ôm ấp bất cứ ai cả."
Một câu trả lời dập tắt ngọn lửa trong lòng Minh Thương Vũ nhưng nàng vẫn thầm lo lắng, "Lời này là thật chứ?" Cũng là muốn một lời thề của hắn.
"Ừ. Ta sẽ không lừa con." Vươn tay bế nàng lên giường, Mộc Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng một cách nghiêm túc.
"Không được ngủ chung một giường với bà ta." Minh Thương Vũ khăng khăng giữ suy nghĩ trong lòng mình.
"Vũ Nhi, lúc nàng cứu Thanh Liên ta đã nhận lời rồi, không thể nuốt lời được." Mộc Thanh Vũ cũng có kiên trì của mình.
"Không được." Minh Thương Vũ quả quyết gạt bỏ.
"Vì cứu Thanh Liên mà suýt chút nữa nàng đã nhập ma. Vũ Nhi, sao ta có thể nuốt lời với nàng khiến nàng thất vọng? Chỉ là mười năm mà thôi, sẽ qua rất nhanh." Mộc Thanh Vũ ấm giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ Minh Thương Vũ, hy vọng nàng theo ý của mình,
Thấy vẻ mặt cố chấp của hắn, lại nghe hắn thề sẽ không phát sinh quan hệ gì với người kia, nàng cũng đang suy nghĩ xem có nên nhận lời hắn không.
"Vũ Nhi, trừ con ra ta sẽ không ôm ai, có được không?" Trong mắt mang theo thêm chút cầu xin.
Minh Thương Vũ nhìn sâu vào mắt hắn, "Phải làm như người nói, ngoài con ra thì sẽ không ôm bất kỳ nữ nhân nào."
"Ừ." Mộc Thanh Vũ gật đầu.
"Được, để con nhận lời cũng có thể, nhưng" lời Minh Thương Vũ thay đổi, "Người không thể phát sinh bất cứ quan hệ gì với bà ta, cũng không thể để bà ta chạm vào người." Thứ của mình, người mình thích, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó. Nếu không phải sợ hắn khó xử lại thấy hắn khổ sở cầu xin thì nàng tuyệt đối sẽ không nhận lời hắn.
"Ta chỉ chăm sóc nàng thật tốt, bồi nàng, sẽ không dây dưa không rõ." Mộc Thanh Vũ cũng không biết mình đang nói gì. Hắn chỉ nói theo những gì mình nghĩ, bảy tỏ suy nghĩ của mình.
Nhưng Minh Thương Vũ lại xem mỗi lời hắn nói với mình là một lời thề, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ về những điều này.
Mấy ngày sau, mỗi ngày nàng đều xếp đầy lịch học. Ngoài vấn an thì nàng tránh được là tránh, tuyệt đối không chủ động trêu chọc người nọ.
Tuy nhiên, yên lặng chỉ là tạm thời...
Nửa tháng sau, trong thư phòng ở điện Ngọc Thanh, Minh Thương Vũ đang nghe Thương Viêm giảng bài, bên ngoài có tiếng thông báo truyền vào.
Dưới chỉ thị của nàng, Thương Viêm lên tiếng kêu người nọ vào. Kết quả người hầu nói Mộc Thanh Vũ có việc tìm nàng, bảo nàng nhanh tới Thanh Vũ uyển. Nghe là Mộc Thanh Vũ muốn gặp, nàng vô cùng cao hứng.
Kết quả lại là vui vẻ mà đến, tan nát cõi lòng rời đi...
Bởi vì Minh Cửu Phượng chưa thanh lý sạch sẽ ma khí trong phượng thể, nếu muốn loại bỏ thì phải có một thứ trong người Minh Thương Vũ. Mà thứ đó chính là ba giọt máu nơi đầu trái tim nàng. Nếu chỉ là lấy máu từ trái tim thì cũng thôi, nàng sẽ không để ý. Nhưng quan trọng nhất là muốn giải ma còn cần một giọt nước mắt tình yêu của Mộc Thanh Vũ. Nước mắt tình yêu, nước mắt tình yêu, không có tình cảm nồng nhiệt sâu tận tâm thì lấy đâu ra nước mắt?
Nhưng Mộc Thanh Vũ vẫn rơi nước mắt. Lúc nhìn vẻ mặt Minh Cửu Phượng tái nhợt, người run run thì hắn rơi nước mắt...
Một giọt nước mắt tích lại thành châu, trong suốt lóng lánh, tản ra ánh sáng rực rỡ, sáng tới mức nát lòng Minh Thương Vũ. Từng giọt từng giọt, nước mắt của người nàng yêu nhất cũng là máu của nàng, đã không còn cảm giác đau đớn, hồn chết lặng...
Nàng đã không nhớ được mình rời khỏi Thanh Vũ uyển thế nào, cũng không nhớ rõ chuyện Minh Cửu Phượng xua tan ma khí. Tất cả trong đầu nàng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc Mộc Thanh Vũ rơi lệ...
Nguyên nhân, định tình. Phá lời thề, tình bị hủy diệt. Mang theo trái tim tan nát không chịu nổi và sự thất vọng tột cùng, Minh Thương Vũ chuyển ra khỏi Thanh Vũ uyển, theo Ngạch Tử Mộc ra ngoài rèn luyện. Nàng vừa đi là đúng năm năm!
Oán ngàn năm, ám Phệ Hồn
花落花开年复年。Hoa lạc hoa khai niên phục niên
但愿老死花酒间,Đãn nguyện đãn tử hoa tử gian
Hoa rụng rồi nở năm xa
Ước mong chết giữa rượu hoa thơm nồng
Oán ngàn năm, ám Phệ Hồn
Hoa lạc hoa khai niên phục niên. Năm qua năm, tháng qua tháng. Lộ vẻ tao nhã ban đầu, kiều nhan vũ mị nở
Năm năm sau, thiên hạ vẫn thái bình, không sóng không gió. Bách tính an cư lạc nghiệp, bốn biển thái bình. Trong cung càng là ấm áp khắp nơi, yêu bình vui vẻ.
Đi khắp nơi năm năm, Minh Thương Vũ về hoàng thành với Ngạch Tử Mộc dưới lệnh triệu hồi của Minh Cửu Phượng và Mộc Thanh Vũ.
Phượng Vũ uyển là nơi ở mới khi Minh Thương Vũ về. Bên trong cầu nhỏ nước chảy, kỳ hoa dị thảo, còn lại bên ngoài đều là trúc xanh. Hoàn cảnh tao nhã thanh thản tựa như một nơi đào nguyên ngăn cách với thế tục.
"Thái tử điện hạ, thần nói người có hiểu không?" Năm năm có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều việc. Mà Ngạch Tử Mộc cũng từ một người không vướng bận trở thành người có mong ước, trở thành người si. Dư quang khóe mắt nhìn nữ tử có dáng người lung linh mặc đồ tím đứng trước cửa sổ, khóe môi hắn hơi nhếch lên, cảm giác hạnh phúc sung sướng chiếm hết cả linh hồn, tràn đầy không một khe hở.
"Tử Mộc, sao còn chưa lập gia đình?" Minh Thương Vũ không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại.
Nghe câu hỏi này, Ngạch Tử Mộc bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn lọt vào mắt Minh Thương Vũ vừa xoay người lại. Nhìn đôi mắt sáng rực như sao, yên tĩnh như một hồ nước trong, hắn thất thần trong nháy mắt nhưng khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Hắn cúi đầu, cụp mắt, nói thành lời: "Thần, không muốn lập gia đình." Chỉ muốn đứng bên cạnh nàng, mà câu này thì hắn không dám nói ra. Bởi vì hắn biết, hắn biết trong lòng nàng đã sớm có người khác, rốt cuộc không chứa được bất cứ thứ gì ngoài người nọ. Cho dù người nọ và kẻ khác cùng giường chung gối, ôm nhau ngủ, tâm ý của nàng cũng chưa bao giờ thay đổi một chút nào. Tuy bình thường nàng che giấu tình cảm cực kỳ tốt nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra. Chính là bởi vì biết nên hắn mới càng yêu nàng hơn...
"A...Vì sao?" Dường như không nhìn thấy chút thất thần thoáng qua mặt hắn trong nháy mắt đó, Minh Thương Vũ hỏi tiếp.
"Thần không muốn lập gia đình." Không biết trả lời sao nên Ngạch Tử Mộc chỉ có thể kiên trì, lặp lại lời vừa rồi.
Minh Thương Vũ nhìn hắn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, nàng bước lên trước mặt Ngạch Tử Mộc, "Ngươi có người trong lòng rồi hả?"
"Không có." Hô hấp hơi dồn dập, tim đập thất thường, mắt nhìn đất, trên trán toát ra mồ hôi hột.
"À...đi xuống đi." Vẫy tay, Minh Thương Vũ xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói.
"Vâng, điện hạ." Ngạch Tử Mộc kính cẩn trả lời, xoay người rời đi. Bước chân của hắn chắc nịch, như đang chạy trốn, không còn sự vững vàng ngày xưa.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Minh Thương Vũ mới từ từ quay người lại, nói như lời thì thầm: "Lập gia đình, lập gia đình, không thể yêu nhau gần nhau với người thì có thể lập gia đình với ai?"
Năm năm trước, trước khi chưa nhìn thấy một màn kia, Minh Thương Vũ vẫn cho rằng Mộc Thanh Vũ yêu mình chứ không phải chỉ có mình mình. Mà khi nàng trơ mắt nhìn hắn ôm Minh Cửu Phượng rơi lệ, vẻ mặt dịu dàng thâm tình, lúc không quan tâm tới mình thì nàng đột nhiên hiểu ra. Thì ra bọn họ mới là một đôi mà mình chỉ là con của hắn. Trừ điểm đó ra thì chẳng là gì cả. Toàn bộ sự dịu dàng và trìu mến của hắn chỉ vì nàng là con hắn hứ không phải người hắn yêu mến.
Nhớ lại hắn từng thề trừ mình ra sẽ không ở cùng với bất kỳ ai, Minh Thương Vỹ không khỏi nhếch môi tự giễu. Vẫn cho là hắn không hiểu tình yêu, không rành về yêu cho nên bàng bằng lòng chờ đợi, chờ hắn hiểu, chờ hắn hiểu rõ. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng hắn chỉ sớm chiều ở bên người kia có nửa tháng mà đã rơi vào lưới tình, hiểu về tình yêu, biết thế nào là yêu. Biết được chân tướng, một khắc nhìn rõ sựt hật này, nàng ngoài đau xót rời đi thì căn bản không có lựa chọn thứ hai.
Suy nghĩ năm năm, nhớ nhung năm năm,đau đớn năm năm, né tránh năm năm, Vốn tưởng rằng thời gian sẽ khiến mình từ từ quên lãng nhưng Minh Thương Vũ lại phát hiện ra người nọ đã sớm dung nhập vào máu mình, khắc vào linh hồn, căn bản không thể trừ sạch, cũng không thể gạt bỏ được. Năm năm, hơn một ngàn ngày đêm, không dài nhưng cũng không ngắn. Mà thời gian này đủ để nàng nghĩ thông suốt tất cả, hiểu rõ tất cả, quyết định tất cả...
Thầm hạ quyết định, Minh Thương Vũ quét sạch sự uất ức trong những ngày đêm này. Nàng nguyện phóng tay một lần, cược một lần hắn yêu mình, rốt cuộc là có bao nhiêu tình cảm với mình.
Tâm an, hồn định, nàng bước ra khỏi Phượng Vũ các. Trở về đã hơn nửa tháng nhưng nàng vẫn chưa tới Thanh Vũ uyển.
Thanh Vũ uyển, phong cảnh vẫn tao nhã như cũ. Từng đợt tiếng đàn truyền ra từ bên trong, nhẹ nhàng bay lên bầu trời, du dương uốn lượn, truyền đi rất xa.
Nghe tiếng đàn từ bên trong truyền ra, Minh Thương Vũ đứng im tại chỗ, suy nghĩ đã phiêu dạt theo tiếng đàn về tới ngày xưa. Đáy mắt có ý cười ngọt ngào, khuôn mặt mang theo hạnh phúc, vẻ mặt lưu luyến.
Không biết trôi qua bao lâu, hoặc có thể chỉ một lát, gió mát thổi vào mặt làm rối mái tóc nàng, làm linh hồn đã bay đi của nàng tỉnh lại. Nụ cười hạnh phúc tan đi, quay lạo vẻ cao quý tam nhã. Nàng vuốt thẳng mái tóc, nhấc chân, từ từ đi vào trong uyển.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc khe khẽ vỗ về dây đàn. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo chút âu sầu, trong mắt càng tràn đầy vẻ u sầu đậm như hồ sâu, không thể tan đi, không thể hiểu rõ. Tiếng đàn dứt, Mộc Thanh Vũ cúi đầu xuống trên bàn đặt cầm. Mái tóc đen như mực không buộc lên, từng sợi rơi xuống đất, che đi chút bụi bặm. Hắn thì thầm từng tiếng lại từng tiếng, "Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Tiếng tiếng thì thầm, tiếng tiếng run rẩy, tiếng tiếng chứa tình yêu nồng nhiệt...
Không hiểu, không hiểu, không hiểu, chẳng phải nói chỉ cần mười năm là được sao? Vì sao năm năm trước nàng lại bỏ mình mà đi? Lại vì sao đi cũng không gửi tin về? Về rồi sao lại trốn tránh không gặp mình?
Chẳng lẽ? Nàng đã không còn yêu mình nữa? Không cần mình nữa?
Chẳng lẽ? Nàng bận tâm tới tình yêu cấm kỵ? Tình cảm loạn luân?
Chẳng lẽ? Những lời nàng nói kia chỉ là hư ảo?
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Rất nhiều vấn đề luôn luôn lăng trì lòng hắn, đau đớn, bối rối, bi thương, đau lòng, thời thời khắc khắc bao phủ. Năm năm, ngày ngày đêm đêm, không có một khắc nào ngừng.
Dừng chân trước đình hóng mát, cách hắn mười bước chân, Minh Thương Vũ không bước tiếp. Nàng chỉ đứng tại chỗ, nhìn sâu vào bóng dáng hắn. Đáy mắt nàng hiện lên rất nhiều tình cảm, rắc rối phức tạp khiến người ta cảm thán. Sao một người mà có thể có nhiều cảm xúc đồng thời như thế? Tựa như quyến luyến, tựa như đau lòng, tựa như bi thương, tựa như bất đắc dĩ, cuối cùng, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Nhẹ cất bước, rảo từng bước một đi về phía trước. Nhưng chỉ hơn mười bước chân ngắn ngủi cũng đủ khiến nàng cảm thấy khó khăn như bước qua một đời.
Đứng thẳng trong lương đình, giọng nói đặc biệt trỗng rỗng không có chút tình cảm nào dao động vang lên: "Phụ hậu, người có khỏe không?" Thiên ngôn vạn ngữ, tương tư thấu xương, nói ra miệng cũng chỉ là một câu hỏi thăm sức khỏe bình thường...
Ngẩng phắt đầu lên, Mộc Thanh Vũ ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, hơi nước mờ mờ khiến hắn nhìn không rõ, cho rằng mình đang nằm mơ.
Sóng mắt lưu chuyển, một luồng ánh sáng u ám thoáng qua, Minh Thương Vũ mỉm cười, "Phụ hậu không nhận ra nhi thần rồi hả?" Hai nắm đấm nắm chặt trong vô ý thức, rất sợ hắn nói ra lời khiến mình đau lòng.
"Ha ha, Thanh Vũ, Vũ Nhi đang nói chuyện với chàng đó." Tính tốt thời gian, Minh Cửu Phượng bước vào trong uyển với vẻ mặt tươi cười, đi tới cạnh Mộc Thanh Vũ.
"Nhi thần gặp qua mẫu hoàng." Minh Thương Vũ hơi khom người, cúi người thi lễ.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi." Mộc Thanh Vũ đứng dậy, đi tới trước mặt Minh Thương Vũ, run rẩy gọi tên nàng. Hắn vươn tay muốn ôm nàng vào lòng.
Minh Thương Vũ không dấu vết lui lại hai bước, tránh khỏi tay hắn, mỉm cười.
Hai tay dừng giữa không trung, người Mộc Thanh Vũ run lên nhè nhẹ, cũng cười gượng, "Vũ Nhi, con đã về." Tay từ từ buông xuống, người vô lực, vốn khuôn mặt trắng như ngọc lại càng trắng hơn.
Minh Cửu Phượng vươn tay khoác lên tay hắn, dịu dàng ẩn tình nói: "Bây giờ Vũ Nhi đã về, chàng nói với nó đi."
Mộc Thanh Vũ không nói gì mà chỉ coi như bên cạnh không có ai, nhìn Minh Thương Vũ bằng ánh mắt si ngốc.
Không để ý tới sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của hắn, Minh Thương Vũ nhìn về phía Minh Cửu Phượng, "Mẫu hoàng, chuyện gì?"
"A...là ta nghĩ, năm nay con đã mười lăm tuổi, tới tuổi lập gia đình rồi. Ta và phụ hậu của con đã chọn cho con vài nam tử có dung mạo tuyệt nhất và tài hoa nhất. Ngày mai con xem một chút." Minh Cửu Phượng nhìn nàng cười, nói một hơi mục đích gọi nàng về.
"À...Phụ hậu thấy sao?" Ánh mắt thâm thúy như biển, Minh Thương Vũ bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Vũ. Không ngờ lòng lại như bị dao sắc cứa như trước đây, có khắc tên của hắn cũng là đau đớn đến chết lặng, dung nhập vào hồn. Trong lòng còn chút hy vọng, hy vọng hắn sẽ không vô tình với mình như vậy!
Không biết vì sao mà Mộc Thanh Vũ không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
"Phụ hậu đã chọn cho con một người. Bộ dáng nam tử kia tuyệt sắc khuynh thành, xinh đẹp kiều mị, là mỹ nhân hiếm có." Minh Cửu Phượng vẫn cười như cũ nhưng nhìn kỹ thì nụ cười không tới đáy mắt.
"Phụ hậu, không biết công tử mà người chọn cho con ra sao?" Minh Thương Vũ cũng cười nhưng là nụ cười đau thương thấu xương, cực độ tuyệt vọng, trong mắt chứa băng tuyết sương lạnh không cách nào che giấu được. Vốn tưởng rằng hắn không vô tình với mình như thế. Mà xem ra, cho tới nay đều là tự mình đa tình. Gì mà trừ mình ra sẽ không ôm nữ nhân nào khác, gì mà lúc xem Xuân Cung Đồ thì trong đầu chỉ nghĩ tới mình, gì mà ước hẹn mười năm, gì mà say này sẽ ở bên mình...Gạt người, gạt người, gạt người, tất cả chỉ là đang gạt người mà thôi. Thì ra người ngu ngốc nhất không phải hắn mà là mình.
Trách ai? Đi tới một bước này thì có thể trách ai? Minh Thương Vũ cười lạnh tự giễu, trên mặt không có chút khác thường nào.
Thu hết biểu cảm trên mặt nàng vào đáy mắt, ý cười trong mắt Minh Cửu Phượng sâu hơn vài phần. Tâm hận, hồn bất bình. Vốn tưởng rằng chỉ cần bức nó đi thì nhất định Thanh Vũ sẽ để ý tới mình nhưng trong mong năm năm, yêu năm năm, cưng chiều năm năm, thuận theo năm năm, chăm sóc năm năm, tâm của hắn lại chưa tnwfg thay đổi mảy may, ngày ngày đều nhớ tới tên nàng.
Năm năm, năm năm, năm năm, không phải là năm ngày, sao hắn cứ như vậy? Sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế? Sao hắn có thể coi thường trái tim yêu hắn của mình như thế? Nếu hắn không thể quên thì mình buộc hắn quên đi. Đã mất đi năm năm, mình quyết không cho phép lại lãng phí vô ích thêm năm năm nữa. Quản lòng dạ độc ác quái gì, lãnh huyết vô tình quái gì, ngoài hắn ra thì mình chẳng cần ai cả. Dù cho là ai ngăn cản mình thì mình thề phải chém chết, làm hồn phi phách tán, không còn kiếp sau!!!