“Thanh Vũ, đây là nước sương ngưng tụ lại. Ta đặc biệt sai Phó Linh lên núi Thượng Sơn thu thập cho chàng, có công dụng giữ tuổi xuân và dưỡng sinh, tốt lắm.” Lúc ăn cơm, Minh Cửu Phượng tháo túi thơm bên hông, lấy ra một cái lọ nhỏ bằng ngọc bích, đưa tới trước mặt Mộc Thanh Vũ như hiến vật quý, nở nụ cười, chờ đợi được khen ngợi.
“Bệ hạ phí tâm rồi, cám ơn nhé.” Mộc Thanh Vũ cười dịu dàng, nhận lấy từ tay nàng. Hắn chưa kịp thu tay lại thì nó đã lọt vào tay người khác. Thấy là Minh Thương Vũ, hắn cười đầy cưng chiều.
Đồng tử Minh Cửu Phượng trầm xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ấm ức, “Vũ Nhi, không hỏi mà lấy là hành động của kẻ trộm. Sau này không được làm thế nữa, biết chưa?”
“Mẫu hoàng, con không cần nói thì sau khi phụ hậu cầm cũng đưa cho con. Bây giờ con lấy cũng có khác gì đâu, có phải là không hỏi mà lấy đâu?” Đôi mắt sáng như sao của Minh Thương Vũ mang theo sự khiêu khích, không để sự tức giận của nàng vào mắt.
“Minh Thương Vũ, sao con lại nói chuyện không có đạo lý như thế? Rốt cuộc là ai dạy con?” Vỗ mạnh một cái xuống bàn, Minh Cửu Phượng thốt lên tiếng mắng mỏ đầy giận dữ. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt nó, nhất là bây giờ, thấy nó càng thêm vô cùng chướng mắt. (2 ng này phải mẹ con ruột hơm chời????)
“Phụ hậu dạy. Sao nào? Người muốn đánh cha? Hay là mắng cha?” Trả lời không chút sợ hãi, coi người đối diện là con mèo nhỏ không có móng vuốt.
Nghe vậy, Mộc Thanh Vũ dịu dàng nhìn Minh Cửu Phượng, không nói gì. Nghiêng đầu, mắt chứa đầy nụ cười mà nhìn Minh Thương Vũ. Cúi đầu, bưng một chén nước lên, khẽ nhấp một ngụm, coi như đồng ý với lời Minh Thương Vũ.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Minh Cửu Phượng tức giận nhưng không đành lòng nói ra lời trách móc nặng nề, chỉ có dấm chua thầm bốc lên trong lòng, đắng chát. Cuối cùng, quét Minh Thương Vũ đầy oán hận, bưng ly rượu trước mặt uống một hơi, mượn rượu giải sầu…
Cười toe toét với nàng, Minh Thương Vũ đưa tay gắp thức ăn cho Mộc Thanh Vũ, cười hì hì, đưa tới bên miệng hắn, nói: “Phụ hậu, ăn nhiều một chút. Người gầy quá, con ôm rất không thoải mái.” Dư quang khóe mắt quét qua Minh Cửu Phượng, cố ý chọc tức nàng.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu của nàng, nghe giọng nói tinh nghịch mang theo chút quan tâm và bá đạo, đáy lòng Mộc Thanh Vũ được nhu tình lấp đầy, thấm vào linh hồn. Ánh mắt càng thêm dịu dàng như nước, khắc sâu hình bóng và nụ cười của nàng vào đáy lòng. Hắn nhẹ nhàng chậm chạp trả lời đầy cưng chiều: “Ừ.” Mở miệng, ăn hết thức ăn nàng đưa tới, mỗi một lần nhai là nhu tình trong mắt càng sâu thêm một phần, ngọt ngào nơi đáy lòng càng đậm hơn. Đến cuối cùng thì tình đã quấn quýt trăm chuyển ngàn hồi, tựa như nhập ma…Hắn không ngờ rằng mình đã động lòng, tình quấn vào hồn, nghiệt duyên bắt đầu!
Nhìn dây tơ hồng không rễ mà quấn quanh bọn họ, trói buộc linh hồn bọn họ thật chặt, lòng Minh Cửu Phượng vừa hận vừa đau nhưng không có cách nào ngăn cản được. Định xin thần phụ trách số mệnh luân hồi nhưng người nọ vô tâm vô tình, ngay cả con trai mình cũng tính kế huống chi nàng chỉ là một tỷ muội họ hàng? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng sâu trong linh hồn nàng không muốn Mộc Thanh Vũ chịu chút tổn thương nào, càng thêm không đành lòng nhìn hắn đau lòng. Nghĩ đến đó, nàng thu hồi vẻ mặt ấm ức, nhìn Minh Thương Vũ, trong mắt lóe lên thần quang (ánh sáng thần kỳ).
Bị ánh mắt nóng rực của nàng chiếu vào, Minh Thương Vũ có muốn làm lơ cũng không được, giương mắt nói: “Mẫu hoàng, sao người lại nhìn con? Muốn nói gì với con sao?” Cùng một thể, có ký ức giống nhau nhưng không thể nói ra, chỉ có thể nhìn nàng liếc mắt đưa tình với phụ hậu bằng ánh mắt vừa yêu vừa hận.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng đã kéo lại thần trí gần như nhập ma của Mộc Thanh Vũ. Hắn mờ mịt nhìn Minh Cửu Phượng, không rõ nguyên do.
Vẻ mặt thất thần đầy sương mù, mê hoặc tâm hồn con người càng làm tâm hồn Minh Cửu Phượng vỡ thành từng mảnh, rồi vết thương lại bị sát muối vào, sát đến mức toàn tâm đau đớn nhưng không thể để lộ ra ngoài. Cúi đầu, hạ mi mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu trái cây, thầm đọc chú Thanh Tâm. Ngẩng đầu thì đã khôi phục như thường. Nàng nói đầy bình tĩnh, rõ ràng: “Minh Thương Vũ, ngày mai con theo ba vị thần hộ quốc Thương, Phó, Ngạch học đạo làm vua, học cách bảo vệ bản thân.” Phát ra tiên uy khóa Minh Thương Vũ, ép đến mức nàng không chịu được.
Mồ hôi rịn ra trên trán, mặt Minh Thương Vũ đầy bướng bỉnh, nhìn nàng, “Ngoài phụ hậu ra con không cần ai cả.” Sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nắm thật chặt nắm đấm nho nhỏ, ngầm không chịu thua.
“Nếu con muốn mình vô năng, không thể bảo vệ được ai thì không cần học, chỉ cần núp trong lòng cha con làm một bé ngoan thì được thôi.” Trầm giọng đầy lạnh lẽo, lửa giận của Minh Cửu Phượng bị nàng khơi lên lần nữa.
“Phượng, đủ rồi. Nó vẫn còn nhỏ, đừng quá hà khắc.” Biết là nàng nói đúng nhưng Mộc Thanh Vũ không thể nhìn Minh Thương Vũ chịu chút uất ức nào.
“Cha gọi bà ấy là gì?” trong mắt Minh Thương Vũ bắn ra tia giận dữ, trong lời nói không có tôn xưng, vẻ mặt như thể con vật nào đó bị giẫm phải đuôi vậy…
Bị cảm xúc mạnh như sấm nổ của nàng chấn cho ngẩn ra, nhất thời Mộc Thanh Vũ không nói nên lời.
“Con đồng ý với người ngày mai sẽ chuyển ra ngoài, theo bọn họ học tập thật tốt.” Không biết tại sao lúc nghe người kia gọi tên mẫu thân của mình một cách dịu dàng, lòng của Minh Thương Vũ rất khó chịu. Một luồng lửa giận vô hình không chỗ phát tiết, thầm giận dỗi, tích lửa trong người.
“A, tốt.” Ngay cả Minh Cửu Phượng cũng ngẩn người nhưng khôi phục rất nhanh.
“Vũ Nhi.” Sắc mặt Mộc Thanh Vũ khẽ thay đổi, tâm loạn, không biết tại sao nàng lại đột nhiên quyết định như thế. Chẳng lẽ nàng đã chán ở cùng với mình rồi hay sao?
“Phụ hậu, người và mẫu hoàng từ từ nói chuyện, Vũ Nhi có chút việc riêng, xin được cáo lui trước.” Dứt lời liền cúi người hành lễ, đi ra ngoài.
“Nó làm sao vậy?” Cho dù Mộc Thanh Vũ thông minh như thế nào thì hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Lòng tràn đầy hoảng hốt, không có chủ kiến gì, nhìn Minh Cửu Phượng nhờ giúp đỡ.
“Không sao đâu. Chắc là nổi tính trẻ con, cáu kỉnh chơi thôi mà. Sau này sẽ tốt hơn thôi.” Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Thì ra không chỉ mình hắn trúng ma chú. Nhưng Minh Cửu Phượng không nói rõ ra được. Chỉ có thể nhìn bọn họ hiểu lầm nhau, vờ như không thấy.
“À, đúng rồi, gần đây Phó Linh tu luyện tới đâu rồi?” Là đồng đạo ở cùng với nhau thật lâu nên Mộc Thanh Vũ coi nàng là tri kỷ, là tiểu muội. Tạm thời đặt chuyện Minh Thương Vũ ở đáy lòng.
“Rất tốt, tu vi một ngày tiến ngàn dặm. Nhiều nhất là một ngàn năm nữa nàng sẽ có thể lột xác thành tiên, bước lên tầng trời thứ ba.” Chỉ còn hai người bọn họ, Minh Cửu Phượng cảm thấy không khí trong lành hơn, bầu không khí tốt hơn, mặt càng vui vẻ.
“Cảm ơn nàng đã chăm sóc muội ấy.” Mộc Thanh Vũ nói tiếng cảm ơn.
“Giữa ta và chàng không cần phải làm vậy. Chỉ cần chàng muốn ta sẽ dùng hết sức mình để thỏa mãn chàng.” Minh Cửu Phượng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, mong có thể tìm chút tình cảm trong mắt hắn. Nhưng nàng phải thất vọng vì trong đó không hề gợn sóng, chỉ có chút lo lắng. Sao hắn lại lo lắng chẳng lẽ nàng không biết.
“Ta về xem Vũ Nhi làm sao.” Lòng tràn đầy bóng dáng nho nhỏ của nàng, một khắc không thấy đã thấy bồn chồn bất an, tựa như mất một thứ rất quan trọng.
“Đi cùng nhé. Vừa lúc ta phải về thư phòng.”
“Được.”
Thanh Vũ uyển, rừng trúc xanh, Minh Thương Vũ cầm một nhành cây nho nhỏ, quật mạnh lên đất tạo thành từng đợt bụi. Chúng bám lên quần áo, dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần. Trong mắt nàng lóe lên tức giận không thể nguôi được, động tác quật mạnh nhành cây trên đất càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung hãn.
Lặng lẽ đứng sau nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên Mộc Thanh Vũ phát hiện mình rất ngốc. Sống với nhau mười năm, máu mủ tình thâm như tay với chân nhưng mình tựa như chưa bao giờ hiểu rõ nàng. Trước mặt mình nàng mãi mãi thông minh đáng yêu, ngọt ngào mê hoặc lòng người. Rốt cuộc nàng trở nên thế này từ lúc nào? Vui buồn thất thường, không hề đơn thuần. Nàng vẫn còn nhỏ nhưng sao tâm lại sâu như thế?
Lúc này Mộc Thanh Vũ đã động lòng mà không biết, tình quấn quýt, hồn quấn quýt mà không biết...
“Vũ Nhi, nói cho phụ thân biết sao con lại không vui?” Luôn sống trên núi Lạc Già cao tận chân mây, một ngàn năm mở linh thức, hai ngàn năm có linh căn, ba ngàn năm tu thành hình người, bốn ngàn năm bắt đầu nghiên cứu đạo tu tiên, năm ngàn năm nhập môn, sáu ngàn năm, bảy ngàn năm, tám ngàn năm...vẫn luôn tu luyện hăng say, đến vạn năm mới xuất quan. Xuất quan thì gặp tiên chuyển kiếp xuống phàm trần để lưu lại tia huyết mạch của tiên – Minh Cửu Phượng. Ký khế ước ước hẹn, hắn trả giá bằng máu từ đầu trái tim cho nàng một đứa trẻ, nàng giúp hắn bỏ đi cốt yêu (xương tủy của yêu quái), thoát xác thành tiên. Toàn bộ đều phát triển từng bước một nhưng bước tiếp theo lại ngoài dự liệu của hắn. Chưa từng nghĩ rằng khi từng giọt máu của hắn hòa vào thân thể nho nhỏ kia thì thoát xác thành tiên đã không còn là ước mơ của hắn. Ước nguyện ban đầu đã thay đổi, chỉ muốn biết tình yêu là gì, mở lục thức (sáu giác quan), nếm trải mùi vị tình thân...
Nghe thấy tiếng hắn, Minh Thương Vũ dừng động tác quật mặt đất lại, xoay người, ngửa đầu, nhìn hắn một cách bình tĩnh, “Phụ hậu là của mình con.” Từ khi ra đời tới nay, hắn là trời của nàng, là đất của nàng, nàng sở hữu tất cả của hắn, dù là ai cũng không thể chạm vào, kể cả là người kia.
“Đứa ngốc, ta chỉ có một đứa con, không phải của con thì còn có thể là của ai?” Nghe lời nói trẻ con, dây cung căng lên trong lòng Mộc Thanh Vũ từ từ buông lỏng.
Lắc đầu, “Không phải, không phải, không phải như thế.” Nhưng Minh Thương Vũ không thể nói rõ là không phải ở đâu.
“Hả? Không phải ở đâu?” Hài tử của mình rốt cuộc là bị sao vậy? Sao lại trở nên kỳ lạ như thế? Chưa bao giờ trải qua tình yêu nên Mộc Thanh Vũ không biết mùi vị khi yêu mến và quan tâm một người là như thế nào.
“Phượng, người gọi tên bà ấy cực kỳ dịu dàng. Con không thích, không thích người yêu người khác, không thích người dịu dàng với người khác.” Đúng, cảm giác trong lòng mình chính là như vậy. Nói ra xong, Minh Thương Vũ bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nếu Vũ Nhi không thích thì sau này ta sẽ không gọi vậy nữa.” Thì ra là vì chuyện này. Nếu nàng không thích thì sau này mình không làm nữa là được. Vậy thì nàng cũng không rời khỏi mình nữa. Nghĩ tới đây, trong đôi mắt sáng như sao của Mộc Thanh Vũ lại tràn đầy ý cười. Lo lắng lui đi, vui sướng lan ra đuôi lông mày.
“Con không giống người khác nên ngoài con ra người không được dịu dàng với người khác như vậy.” Thấy hắn thuận theo ý mình, ngọn lửa trong lòng Minh Thương Vũ tắt ngúm. Vì để sau này không phải khổ sở nữa nên nàng nói ra yêu cầu này.
“Được. Chỉ cần con không rời khỏi ta thì cái gì ta cũng đồng ý với con.” Mộc Thanh Vũ trong sáng, không hiểu tình yêu là gì đã đồng ý với yêu cầu của nàng mà không ngờ rằng dù tình thân có sâu hơn, cưng chiều nhiều hơn cũng không dung túng được đến thế. Thật giống như chỉ cần nàng nói ra thì dù là chuyện gì hắn cũng đồng ý, kể cả nàng muốn mạng của hắn!!! (tức là dù trên danh nghĩa tình thân thì cũng không tới mức chiều ẻm như thía @[email protected] ta nói chớ bà tác giả này làm ta đau não quá +.+)
“Nói lời phải giữ lời đấy. Nếu không con nhất định không tha cho người.” Minh Thương Vũ tròn mười tuổi tuy vẫn còn non nớt nhưng đã có chút tâm cơ. Nhất là tính tình của nàng lại càng đầy mưu trí khi trải qua bao khó khăn.