Ở trong một nhà hàng sạch sẽ, hương vị đồ ăn thanh đạm. Tướng ăn tao nhã của Hoắc Hành Nhiễm rất giống với Hoắc Đình, thói quen ăn không nói uống không nói. Ytần Dục Nhiên cũng không phải là một người biết ăn nói. Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn cơm, không có gì là không thích ứng được, cũng không có gì tẻ ngắt xấu hổ hay bất an.
Trần Dục Nhiên vừa đồ ăn vào miệng, liền thích hương vị thanh đạm này, khẩu vị đại khai (rộng mở). Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu không nhanh không chậm ăn hơn phân nửa đồ ăn, cảm thấy khẩu vị của mình cũng trở nên tốt hơn.
Đến cuối cùng, bất tri bất giác, tuy rằng hai người đều không có đặc biệt mở miệng nói cái gì, nhưng không khí ở chung lại trở nên tự nhiên thả lỏng giống như bạn bè lâu năm của nhau.
Sau khi tạm biệt Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên trở lại ký túc xá, mới trì độn phản ứng lại, có loại cảm giác kinh sợ ‘cư nhiên cùng người như Hoắc Hành Nhiễm một mình ăn cơm, đã thế không khí còn rất bình thản’. Bất quá sau khi kinh sợ xong cậu rất nhanh liền bình tĩnh, thậm chí còn lạc quan nghĩ: Nể vào phần không khí hữu hảo hôm nay, Hoắc Hành Nhiễm sẽ không đối với chuyện Trần Ngọc Dung ‘khi dễ’ cậu tiếp tục dung túng nữa…… đi?
Trở lại ký túc xá, điện thoại của Phùng Đào mới chậm rãi khoan thai đến. Từ ngày Phùng Đào đi theo Giản Triệu Phong và Trình Nguyên Lãng đi du lịch Tây Tạng, ba người có thể nói là bặt vô âm tín, không biết là vui đến quên cả trời đất hay là cái gì khác. Trước đó Trần Dục Nhiên có nhắn cho Phùng Đào một tin nói cho cậu ta biết mình đã thuận lợi đến được cương vị thực tập, bất quá không có tin trả lời.
Buổi sáng gửi tin nhắn hỏi Phùng Đào một chuyện, vẫn như cũ không thấy trả lời, Trần Dục Nhiên đã muốn chuẩn bị từ bỏ. Không nghĩ đến lại nhận được điện thoại của Phùng Đào.
“Alô, tôi là Trần Dục Nhiên.” Trần Dục Nhiên nhận điện thoại.
“Alô, Trần Dục Nhiên à, tớ phùng Đào đây……” Thanh âm luôn luôn có chút thoát tuyến của Phùng Đào nghe qua có vẻ mệt mỏi, bất quá có thể nghe ra cậu ta đang lên tinh thần, “Tớ nhận được tin nhắn của cậu. Muộn như vậy mới gọi cho cậu, ngại quá…… Ách, cậu muốn hack kho số liệu của công ty nào? Nếu là công ty lớn, tường lửa sẽ lợi hại hơn một chút. Tớ sẽ giới thiệu một người bạn cho cậu, cậu ấy ở phương diện này rất có kinh nghiệm……”
Phùng Đào nói, một chút cũng không phát giác ra chuyện hack kho số liệu của công ty người ta có cái gì không đúng, thực nhiệt tâm cung cấp sự ‘trợ giúp’.
Trần Dục Nhiên nghe được trong lòng ấm áp, lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
“Phùng Đào, cậu…… có khỏe không?” Trần Dục Nhiên có chút không quen hỏi. Cậu thực không am hiểu chuyện giao tiếp, nhưng cậu muốn thử giúp đỡ hỏi thăm bạn bè.
Thanh âm Phùng Đào lập tức tạm dừng.
Trần Dục Nhiên kiên nhẫn chờ.
Giống như là đã qua nửa thế kỷ, Phùng Đào ở đầu bên kia mới chần chờ nhược nhược hỏi: “…… Trần Dục Nhiên, nếu tớ nói với cậu, tớ thích đàn ông…… Cậu, cậu……”
“Là Giản Triệu Phong hay là Trình Nguyên Lãng?”
“Sao cậu biết?!” Phùng Đào bên kia rõ ràng là sợ hãi giật mình. Dường như Trần Dục Nhiên có thể thấy được cậu ta đang trừng lớn mắt.
Trần Dục Nhiên cười khẽ: “Người có mắt đương nhiên sẽ nhìn ra.”
Giản Triệu Phong cùng Trình Nguyên Lãnh, một người ngoài lạnh trong lạnh, một người ngoài nóng trong lạnh, lại đồng thời bảo vệ dung túng Phùng Đào như vậy…… Trước kia Trần Dục Nhiên nội hướng nhát gan, hai người giống như che chở gà con mà che chở Phùng Đào, hoàn toàn cách ly Phùng Đào với Trần Dục Nhiên trước kia. Hiện tại nhìn thấy cậu rõ ràng thay đổi, cũng nhìn ra tâm tư của bọn họ đối với Phùng Đào, bọn họ mới thay đổi sách lược, ngầm đồng ý Phùng Đào tiếp xúc với cậu. Nhưng dù vậy, khi toàn bộ ký túc xá tụ hội, Phùng Đào cùng hai người bọn họ vẫn có cái loại không khí mà người khác không thể chen vào được, Trần Dục Nhiên cảm giác được điều này rất mãnh liệt. Chỉ có tiểu bạch thỏ Phùng Đào này là nhìn không ra, lại vẫn như cũ mừng rỡ khi làm người hầu của bọn hắn, hết thảy đều nghe theo sự chỉ huy của bọn họ. Hiện tại xem ra, bọn họ đã ngả bài với Phùng Đào?
Ba người đi mà…… Này cũng quá lợi hại……
“Từ từ, cậu nói là A Phong cũng, cũng…… tớ?” Phùng Đào đột nhiên phản ứng lại, đề cao thanh âm kinh ngạc hỏi.
…… Không phải là cậu đã trong lúc vô ý nói ra cái gì đó rồi chứ?
Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ một chút: “…… Là ai nói thích cậu?”
“A Lãng a……” Phùng Đào thốt ra.
“Giản Triệu Phong cái gì cũng đều không nói?” Trần Dục Nhiên xác định.
“Không có a……” Phùng Đào đáp, thực không xác định hỏi, “Cậu nói là thật sao? A Phong cậu ấy……”
“Giả. Tôi cái gì cũng không biết.” Trần Dục Nhiên nhớ tới bản mặt không giận tự uy giống như giáo viên chủ nhiệm của Giản Triệu Phong, trong lòng xẹt qua một tia hàn ý. Cậu quyết đoán phản cung. (nói ngược lại)
“A?” Phùng Đào chóng váng, “Thế nào, thế nào lại như vậy?”
“Phùng Đào, phiền toái cậu nhắn cho tôi biết tên cùng số điện thoại người bạn của cậu, cám ơn.” Trần Dục Nhiên nói, lại bỏ thêm một câu, “Tôi ủng hộ quyết định kén vợ kén chồng của cậu.”
“Ân, cám ơn……” Tư duy của Phùng Đào không theo kịp, ngơ ngác đáp lại một câu.
“Tạm biệt. Ở Tây Tạng chơi vui vẻ.” Trần Dục Nhiên thừa dịp Phùng Đào vẫn chưa phản ứng lại được, cảm thấy mỹ mãn ngắt điện thoại.
************************************************
Hai ngày sau, Trần Ngọc Dung vênh váo tự đắc đi vào bộ phận tin tức tìm Trần Dục Nhiên đang phải sửa sang lại số liệu tài vụ.
Trong lòng Trần Ngọc Dung đều biết. Nếu Trần Dục Nhiên thật sự có thể giao ra thành quả, vậy thì hai ngày này cậu khẳng định phải không ngủ không nghỉ sửa sang lại, nhất định sắc mặt sẽ trở nên tiều tụy, tóc tai rối bù, không còn cái cảm giác bình yên làm cho cô nhìn không vừa mắt nữa. Nếu cậu không giao ra được, ‘không làm được việc’, ‘năng lực có hạn’, ‘ không hoàn thành công việc’…… Cô có cả bó lớn lời nói đang chờ để nói. Dù sao thì nhất định không thể để Trần Dục Nhiên được dễ chịu!
Nguyên bản cô còn nghĩ Hoắc Hành Nhiễm đối với Trần Dục Nhiên có ấn tượng tốt lắm, thậm chí là có chút ái muội làm người ta hoài nghi. Nhưng ngày đó cô thứ đưa ra yêu cầu tìm đọc số liệu tài vụ, cũng ‘không chú ý’ nhắc tới muốn Trần Dục Nhiên giúp đỡ cô. Yêu cầu này mang theo một tia khó xử ý tứ hàm xúc, thế nhưng Hoắc Hành Nhiễm không có phản đối, Trần Ngọc Dung bởi vậy mà trong lòng chắc chắn. Không có sự bảo vệ của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Ngọc Dung có thể ở Á Thánh hung hăng chỉnh Trần Dục Nhiên.
Đáng tiếc hôm nay cô ta nhất định phải thấy vọng rồi.
Thời điểm cô ta tiến vào bộ phận tin tức, Trần Dục Nhiên đã không còn ngồi ở gian phòng trống để sửa sang lại báo cáo tài vụ nữa, mà là ngồi ở văn phòng lớn của bộ phận tin tức. Người đề cử cậu – Hà Thiếu Quân đang hướng dẫn cậu xử lý tin tức hằng ngày của Á Thánh như thế nào.
Trần Dục Nhiên vẫn như cũ một bộ dáng tản mạn, nhưng ánh mắt thực chuyên chú, nhìn ra được cậu đang thật sự làm việc. Sắc mặt cậu cũng không tiều tụy, tóc tai cũng không rối bù, ngược lại làn da tựa hồ so với trước kia đẹp hơn, vẻ mặt thư hoãn lạnh nhạt, trầm tĩnh thong dong.
Nhìn thấy Trần Dục Nhiên như vậy, Trần Ngọc Dung lại cảm thấy như có cái gì nghẹn trong cổ họng. Nhưng trước mắt nhiều người, cô chỉ có thể kiềm chế xúc động, mặt cười bình tĩnh, đi đến trước mặt Trần Dục Nhiên gõ gõ bàn cậu.
“Trần Dục Nhiên, tư liệu đã xong chưa? Sửa sang tốt rồi liền đưa cho tôi!”
Hà Thiếu Quân ngồi bên người Trần Dục Nhiên, nghe được vấn đề của Trần Ngọc Dung, chân mày cau lại. Anh nghe nói qua trợ lý tổng tài bắt bộ phận tin tức phải sửa sang lại báo cáo tài vụ. Sau lại nhiệm vụ này dừng ở trên người thực tập sinh Trần Dục Nhiên, còn quy định trong hai ngày phải hoàn thành.
Nhân viên Á Thánh rất là trung thành, trong đó có một nguyên nhân chính là xí nghiệp Á Thánh phi thường quý trọng trân trọng nhân viên, đồng thời lại có đủ không gian để cho bọn họ mở rộng sở trường. Nhưng chuyện sửa sang lại báo cáo tài vụ này, khắn nơi đều lộ ra sự hà khắc cùng khó xử, căn bản không giống tác phong nhất quán của trợ lý tổng tài.
Hơn nữa mỗi lần đều là nữ nhân Trần Ngọc Dung này xuống dưới, đối với Trần Dục Nhiên nhất quyết không tha, vẻ mặt nhằm vào. Ngay cả một đám trạch kỹ thuật có chướng ngại về giao tiếp của bộ phận tin tức đều nhìn ra được.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên không nói nhiều lắm, bộ dáng cũng tựa hồ miễn cưỡng có thể cho là nghiêm túc, nhưng cậu làm việc rất chăm chỉ, đối với mệnh lệnh quá phận của cao tầng đều là một người yên lặng tăng ca làm, không có một câu oán giận. Đối với việc làm khó dễ của trợ lý thư kí tổng tài mới tới Trần Ngọc Dung này, vẫn rất bề bộn nhường nhịn……
Trong lòng mọi người ở bộ phận tin tức cũng bất giác mà hướng về phía Trần Dục Nhiên có khí chất tương tự và cùng ngành với bọn họ.
Hà Thiếu Quân là người đề cử Trần Dục Nhiên vào đây lại càng không cần nói. Anh đối với Trần Dục Nhiên có ấn tượng vô cùng tốt. Hiện tại lại thấy thái độ của Trần Ngọc Dung không khách khí nưh vậy, người thẳng tính như anh có điểm chướng mắt.
Trần Dục Nhiên nâng mắt lên nói: “Tài liệu đã làm xong và giao cho trợ lý tổng tài rồi.”
“Cái gì?” Trần Ngọc Dung nghĩ chính mình đã nghe lầm, “Tôi không có nhận được.”
“Số liệu tài vụ của Á Thánh là cơ mật của công ty. Nhân viên không phải của Á Thánh không thể tìm đọc. Trần tiểu thư lấy thân phận đại diện cho Tập đoàn Phong Diệp của Trần gia yêu cầu tìm đọc số liệu tài vụ của Á Thánh, phải để Hoắc tổng tự mình phê duyệt.” Trần Dục Nhiên có nề nếp nói, bổ sung một câu cuối cùng, “Đây là nguyên văn lời của thư kí Lý.”
Trần Dục Nhiên sau khi sửa sang lại số liệu xong liền gọi điện nội tuyến cho trợ lý tổng tài. Cậu là thực tập sinh ở Á Thánh, loại sự tình này không thể đơn phương mình cậu giao cho Trần Ngọc Dung, trước hết phải được sự đồng ý của Hoắc Hành Nhiễm.
Điện thoại là do Lý Ngưng Lý thư ký nhận. Cô phi thường sảng khoái khẳng định hành động của Trần Dục Nhiên, cũng cường điệu một phen.
Sắc mặt Trần Ngọc Dung xanh mét: “Chuyện này tôi đã được Hoắc tổng cho phép! Cậu trực tiếp giao cho tôi là được rồi, tìm Lý Ngưng làm gì?” Quan hệ của cô với Lý Ngưng không tốt, Trần Ngọc Dung tuyệt không hoài nghi Lý Ngưng sẽ ra tay cản trở chuyện của cô!
Trần Dục Nhiên nói: “Điểm này tôi không thể xen vào. Trợ lý tổng tài chỉ ra nhiệm vụ bảo bộ phận tin tức sửa sang lại báo cáo tài vụ trong năm năm kể từ ngày Tập đoàn Á Thánh thành lập. Các người giao cho tôi sửa sang lại, tôi đã sửa sang lại rồi. Những chuyện khác tôi mặc kệ. Lý thư ký so với cô có cấp bậc cao hơn, tôi đương nhiên nghe theo cô ấy chứ không nghe cô.”
Lý thư ký so với cô thì cấp bậc cao hơn, tôi đương nhiên nghe cô ấy chứ không nghe cô…… Một câu này của Trần Dục Nhiên nói rất đúng lý hợp tình, biểu tình vô tội. Cố tình hợp tình hợp lý, làm cho người ta không tìm ra được sai lầm.
Trần Ngọc Dung nhất thời tức giận nói không nên lời, chỉ vào Trần Dục Nhiên: “Cậu! Cậu!”
Hà Thiếu Quân ở một bên nghe, cơ hồ không cười ra tiếng. Anh ngắt lời nói: “Trần tiểu thư, Trần Dục Nhiên đã làm tốt chuyện của cậu ấy rồi. Về phần những cái khác, đó là vấn đề giao tiếp của các người. Chúng tôi cũng không có cách nào.”
“Anh, các người……” Trần Ngọc Dung cực không cam lòng. Nhưng cô biết Trần Dục Nhiên làm như vậy là không sai, hơn nữa còn có thể làm cho quản lý cao tầng cảm thấy vui mừng. Cô hoàn toàn không có lý do gì để chỉ trích cậu ta.
“Nếu không có chuyện gì khác, thư ký Trần…… Ân, mời trợ lý đi thong thả. Tôi còn phải làm việc.” Trần Dục nhiên chậm rãi nói.
===========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Hừ, hừ hừ!