Charles nói xong, cũng không đểý Trần Dục Nhiên sẽ có phản ứng thế nào, lập tức ngắt điện thoại.
Trước khi điện thoại bị ngắt, từ bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại đáng yêu: “Hành Nhiễm, em chỉ biết người anh yêu nhất vẫn là em……”
Thanh âm cũng dừng lại theo điện thoại bị ngắt.
Trần Dục Nhiên lăng lăng trừng mắt nhìn di động, trong lúc nhất thời không biết nên lộ ra biểu tình gì. Nghe lời nói của Charles, không thể phủ nhận lòng cậu trong nháy mắt bịđâm một phát thật mạng. Nhưng cậu rất nhanh tỉnh táo lại.
nghĩ Trần Ngọc Dung ‘bắt cóc’ mình, nghĩ tiếng gọi ‘Trần thiếu gia’ xa lạ của Charles trong điện thoại, Trần Dục Nhiên không tin tất cả những chuyện này không có gì mờám!
Không xác định điện thoại của mình có bị gắn thiết bị nghe trộm hay không, Trần Dục Nhiên trước mắt không một xu dính túi quyết đoán trở lại khách sạn gọi cho Hoắc Chính Nghiệp.
“Chú trẻ, cháu là Trần Dục Nhiên. Hành Nhiễm cóở công ty không?” Cậu trực tiếp hỏi. Nếu không cóđi công tác, Hoắc Hành Nhiễm hẳn làởÁ Thánh.
Hoắc Chính Nghiệp ởđầu bên kia cười trêu tức: “Úi chà, tại sao lại tra đến trên người tôi thế này?”
“Hành Nhiễm không ở công ty?” Trong lòng Trần Dục Nhiên trầm xuống.
“Không có…… Xảy ra chuyện gì?” Sâu sắc nhận thấy giọng nói của Trần Dục Nhiên hơi khác thường, Hoắc Chính Nghiệp lập tức nghiêm túc hỏi.
“Tìm anh ấy, nhưng không cần ồn ào. Cháu ở khách sạn Thụy Hoa chờ chú, phiền chú tới đón cháu.” Trần Dục Nhiên hạ giọng nói.
“Chờ tôi năm phút.” Hoắc Chính Nghiệp quyết đoán nói, ngắt điện thoại.
Năm phút sau, Hoắc Chính Nghiệp cùng Trầm Bắc Thôn cùng nhau tới khách sạn. Trần Dục Nhiên đi về phía bọn họ gật gật đầu, cho một ánh mắt ý bảo mọi người vào xe rồi nói sau.
Lên xe, Trần Dục Nhiên trực tiếp đưa điện thoại cho Trầm Bắc Thôn, ý nói: Có thiết bị nghe trộm hay không?
Trầm Bắc Thôn sắc mặt ngưng trọng, nhận lấy di động, kiểm tra xem xét một lượt, chỉ chốc lát sau, anh ta lắc đầu.
Trần Dục Nhiên lập tức kể lại chuyện Trần Ngọc Dung làm cho cậu hôn mê rồi đưa đến khách sạn cùng với cuộc nói chuyện với Charles cho họ nghe. Sau đó nhìn Hoắc Chính Nghiệp, hai tay vô thức nắm vào một chỗ.
“Tôi không liên hệđược với Hoắc Hành Nhiễm.” Hoắc Chính Nghiệp biết Trần Dục Nhiên muốn hỏi cái gì, “Hôm qua cậu ta rời khỏi công ty, không có báo với bất kỳ ai chuyện gì cả.”
Trần Dục Nhiên hai tay căng thẳng, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận bén nhọn nhảy lên ở trong lòng.
Nói cách khác, Hoắc Hành Nhiễm thực có khả năng bị mất tích. Hơn nữa theo tình huống trước mắt, là có người lợi dụng thời gian mất tích ngắn ngủi của Trần Dục Nhiên mà vây khốn Hoắc Hành Nhiễm.
“Chúng ta đi tìm Trần Ngọc Dung.” Trần Dục Nhiên lạnh lùng nói. Mặc kệ như thế nào, hiện tại cũng có sẵn một manh mối.
Hoắc Chính Nghiệp cùng Trầm Bắc Thôn có chút kinh ngạc nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trần Dục Nhiên từ xưa đến nay luôn là người lười biếng thản nhiên lộ ra biểu tình công kích cùng với ánh mắt lạnh lùng tràn đầy tức giận như vậy.
Không chần chờ thêm nữa, Hoắc Chính Nghiệp nhấn mạnh chân ga, trực tiếp chạy đến Trương gia.
**************************************
“…… Ai nha, vị khách! Xin đợi một chút! Chúng tôi sẽ mau chóng thông báo, a, vị khách, vị khách……” Người hầu Trương gia muốn ngăn cản ba người Trần Dục Nhiên đang xông vào, bị Hoắc Chính Nghiệp cùng Trầm Bắc Thôn lễ phép mà cường ngạnh đưa sang một bên.
Hoắc Chính Nghiệp nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trần Dục Nhiên, không còn thói quen cong cong tự nhiên như dĩ vãng nữa, trong mắt hiện lên hứng thú cùng kỳ dị.
Trần Dục Nhiên căn bản không cóđểý tới tầm mắt sau lưng mình.
Cậu thẳng tắp đi vào nhà lớn của Trương gia, vừa vặn nghe được tiếng Trương Quân Dật đang đi ra.
“Trần Dục Nhiên?” Trong mắt Trương Quân Dật hiện lên một chút nghi hoặc cùng kinh hỉ, “Sao cậu lại tới đây……”
“Trần Ngọc Dung ởđâu?” Trần Dục Nhiên đè nặng tức giận hỏi.
“A?”
“Trần Ngọc Dung ởđâu?” Trần Dục Nhiên không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, thấy vẻ mặt Trương Quân Dật mờ mịt, cậu đẩy hắn ta ra, tựđi vào.
Trương Quân Dật bịđẩy lảo đảo một chút, xoay người đuổi theo: “Trần Dục Nhiên, cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trần Ngọc Dung đã nghe được động tĩnh ở cửa, cô ta tự nhiên biết Trần Dục Nhiên vì sao màđến. Cô ta cốýđỡ bụng đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt nhìn Trần Dục Nhiên vẻ mặt đông lạnh nghiêm nghịđang đến gần mình: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”
Trần Dục Nhiên thấy Trần Ngọc Dung một bộ thực vô tội, mặt không chút thay đổi nói: “Ai sai cô làm?”
Trần Ngọc Dung kinh ngạc nhìn cậu: “Anh cả, anh đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu……”
“Ba”!
Trần Dục Nhiên thình lình tát Trần Ngọc Dung một cái, hoàn toàn không thèm đểýđến chuyện cô ta là phụ nữ có thai, trực tiếp đánh cho cô ta ngã xuống sô pha đằng sau: “Ai sai cô làm? Đừng để tôi phải hỏi đến lần thứ ba!”
Trần Ngọc Dung che hai má, phẫn hận trừng mắt nhìn cậu: “Trần Dục Nhiên mày phát điên cái gì vậy?” Lại hét về phía Trương Quân Dật: “Trương Quân Dật, tôi còn đang mang thai con của anh đó, anh cứ như vậy để người ta khi dễ vợ con anh sao?”
Trương Quân Dật cũng là bị Trần Dục Nhiên đột nhiên nổi giận làm cho kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, cậu bé vẫn luôn hướng nội nhát gan khi nào thì có loại khí thế khiếp người như vậy?
Nghe được lời nói của Trần Ngọc Dung, Trương Quân Dật lấy lại tinh thần, có chút chán ghét nhìn cô ta một cái. So với người vợ hắn càng ngày càng không thể thích này thì hắn càng tin tưởng Trần Dục Nhiên nổi giận là có nguyên nhân hơn.
Nếu không phải Trần Ngọc Dung còn đang mang thai đứa nhỉ……
“Trần Dục Nhiên, việc đâu còn cóđó.” Hắn đứng tại chỗ nói một câu, chuyển hướng Trần Ngọc Dung, ngữ khí mang theo chất vấn hỏi, “Cô lại làm cái gì?”
Trương Quân Dật một chút cũng không cóý tứ che chở cô ta, điểm này làm cho Trần Ngọc Dung tức điên: “Đây phải hỏi nó chứ! Tôi đâu có biết gì?” Cô ta là hạ quyết tâm có chết cũng không thừa nhận!
Trần Dục Nhiên thấy cô ta còn giả ngu, hai mắt kết băng. Cậu mở miệng, thanh âm hết sức mềm nhẹ nói với Trần Ngọc Dung: “Cô có biết hiện tại đối với cô mà nói cái gì là quan trọng nhất không?”
Trần Ngọc Dung không biết tại sao, trong lòng run lên một cái, cô ta theo bản năng che chở bụng mình.
“Nếu Hành Nhiễm thiếu một sợi tóc, tôi sẽ nghĩđược biện pháp làm nó không thể ra đời.” Trần Dục Nhiên thấy thế, khẽ cười nói. Nụ cười này của cậu cư nhiên có chút tương tự với Hoắc Hành Nhiễm. Người bên ngoài chỉ thấy dường như có một trận mùi máu tanh đập thẳng vào mặt, không ai nghi ngờ tính chân thật của những lời này.
Trần Ngọc Dung lui lại một chút: “Mày, mày dám thương tổn tao! Đó là phạm pháp……”
Trần Dục Nhiên đột nhiên nâng chân lên, một cước đá về phía bụng Trần Ngọc Dung!
“A!” Trần Ngọc Dung nhắm mắt lại thét chói tai!
Đợi trong chốc lát cũng không thấy đau đớn, cô ta run rẩy mở mắt ra, sau đó cô ta sợ hãi nhìn thấy chân Trần Dục Nhiên đang đặt lên bụng mình, chỉ cần cậu dùng lực một chút thôi, đứa nhỏ trong bụng cô ta lập tức khó có thể giữ!
Trần Ngọc Dung không thể tưởng được Trần Dục Nhiên sẽ ngoan độc như vậy! Ánh mắt của cậu nhìn cô ta lạnh như băng làm cho người ta phải phát run.
Những người khác cũng không dám tới gần Trần Dục Nhiên, sợ kích thích làm cậu dẫm thẳng chân xuống.
Hoắc Chính Nghiệp cùng Trầm Bắc Thôn liếc nhau, ở trong mắt lẫn nhau phát hiện một chút tùy ýđã rất lâu rồi bị kích hoạt. Hai người ăn ý mười phần nháy mắt quyết định vô luận Trần Dục Nhiên muốn làm cái gì, bọn họđều giúp đến cùng.
Trần Ngọc Dung đối mặt với ánh mắt lãnh khốc của Trần Dục Nhiên, khong dám phân tâm chúýđến những người khác. Cô ta đã muốn cảm giác được áp lực của Trần Dục Nhiên đang áp lên bụng cô ta. Đứa nhỏ này là lợi thếđể Trần Ngọc Dung ở lại Trương gia. Nếu cô ta ngay cảđứa nhỏ cũng mất, mất đi nơi dựa vào là Trần gia thì cô ta chỉ có nước bị Trương Quân Dật đuổi ra khỏi nhà. Khi đó cô ta cái gì cũng không có nữa!
Sắc mặt Trần Ngọc Dung trắng bệch, một cửđộng nhỏ cũng không dám.
“Nói thật cho tôi.” Trần Dục Nhiên thúc giục, biểu tình thậm chí là rất ôn hòa.
“…… Tôi thật sự không biết, cô ta, cô ta chính là bảo tôi giữ anh một đêm……” Sau khi mọi chuyện hoàn thành, cô ta sẽ cho tôi một trăm ngàn. Trần Ngọc Dung lắp bắp nói, câu cuối cùng chỉ dám giấu ở trong lòng. Cô ta cũng là nhất thời bị quỷám. Mọi tính toán của cô ta vẫn là làm cô ta rơi vào một tình thế không thể chịu nổi, Trần Dục Nhiên lại giống như kiếp trước, cuối cùng trở thành người thắng! Cô ta không phục! Vừa lúc có người có năng lực động tới Trần Dục Nhiên mà lại cho cô ta ưu việt, cô ta không chút suy nghĩ liền đồng ý. Hơn nữa chuyện này cô ta căn bản có thể xử lý hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả lý do thoái thác cũng đều chuẩn bị tốt lắm rồi. Đã nói sau khi tang lễ Trần Dũng kết thúc, Trần Dục Nhiên có chút không khỏe, cô ta là em gái đã giúp cậu thuê một phòng nghỉ ngơi. Cô ta thậm chí không hềđộng đến một ngón tay của Trần Dục Nhiên.
Chỉ cần cô ta có chết cũng không thừa nhận, không ai có thểđịnh tội của cô ta. Nhưng không thể tưởng được, vừa bị Trần Dục Nhiên dọa một cái, Trần Ngọc Dung lập tức nhũn người, không dám giấu diếm nữa, chỉ có thể nói.
“Là một nữ nhân*?” Trần Dục Nhiên hỏi.
(*): ở Trung Quốc là anh ta(ấy)/cô ta(ấy) đều có chung một cách đọc (Melancholy). thế nên là dùở trên mình edit là ‘cô ta’ nhưng Dục Nhiên vẫn chưa biết đó là nam hay nữ.
Trần Ngọc Dung chần chờ, không cam lòng gật gật đầu: “…… Là một nữ nhân rất có giáo dưỡng……”
“Hà Mẫn?”Điểm lại một lần những nữ nhân cóý với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên nhăn mi lại hỏi.
Cái này Trần Ngọc Dung không dám hé răng. Kỳ thật cô ta cũng đoán được thân phận của nữ nhân kia, cho nên mới hỗ trợ tích cực như vậy. Kiếp trước, cảm tình của Hoắc Hành Nhiễm đối với người vợ trước Hà Mẫn này là phi thường sâu nặng, thậm chí vẫn không có lấy vợ hai. Trần Ngọc Dung thực chờ mong thủđoạn của Hà Mẫn có thể cướp Hoắc Hành Nhiễm đi, để cho Trần Dục Nhiên ném thử cảm giác thương tâm muốn chết.
Trần Dục Nhiên lại lâm vào trầm tư.
Hiện tại tìm được người mà mình hiềm nghi rồi. Như vậy Hà Mẫn nhốt Hoắc Hành Nhiễm ở nơi nào, mà lại có thể làm cho Charles nói với cậu như vậy?
“Tôi sẽ chậm rãi tính sổ với cô sau.” Trần Dục Nhiên buông Trần Ngọc Dung ra, lạnh lùng nói.
Trần Ngọc Dung mặt trắng bệch, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, che chở bụng đứng cách xa Trần Dục Nhiên, trong mặt chỉ còn lại sự sợ hãi.
Trần Dục Nhiên liếc cũng không thèm liếc cô ta thêm một cái nào nữa, rời khỏi chỗđó.
Hoắc Chính Nghiệp cùng Trầm Bắc Thôn đi theo cậu.
Trương Quân Dật bị biến cố này biến thành cả kinh không nói được gì, mãi đến lúc thấy Trần Dục Nhiên rời đi, hắn theo bản năng vươn tay giữ chặt lấy cậu, thốt ra: “Trần Dục Nhiên…… Cậu có cần tôi giúp không?”
Hắn nhưng thật ra hoàn toàn quên vừa rồi Trần Dục Nhiên mới dẫm lên bụng vợ hắn, lấy chuyện đứa nhỏ còn chưa ra đời của hắn uy hiếp đe dọa vợ hắn.
Trần Ngọc Dung ở một bên nghe, đã không còn phẫn nộ như ban đầu nữa, chỉ cảm thấy khí lực cả người mất đi, không mang theo cảm xúc gì nhìn Trương Quân Dật. Mà Trương Quân Dật, cũng chỉ chuyên chú nhìn Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên không chút do dự bỏ tay hắn a: “Quản cho tốt vợ của cậu! Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.”
Dứt lời, cậu trực tiếp rời đi.
Trương Quân Dật nhìn bóng dáng của cậu không chút nào ngực nhớ chuồng rời đi, nhớ tới vừa rồi cậu vì Hoắc Hành Nhiễm thậm chí không tiếc phạm tội, trong lòng đột nhiên có chút chua sót, sau đó là buồn bã thất vọng……
Hắn yên lặng quay người lại, vừa vặn đối lại với tầm mắt của Trần Ngọc Dung. Nồng tình mật ý ngày xưa đã biến mất vô hình, hai vợ chồng dần dần trở thành người xa lạ không hẹn mà cùng quay đầu sang chỗ khác, trong lòng cả hai đều không còn một tia dao động.
******************************************
Ra khỏi Trương gia, Hoắc Chính Nghiệp nghe xong một cuộc điện thoại liền nói với Trần Dục Nhiên: “Tôi đã tra qua danh sách xuất nhập cảnh cùng với camera ghi hình ở sân bay Thiên Khê, không có tên Hoắc Hành Nhiễm.”
Trần Dục Nhiên cắn cắn môi: “Cháu nghĩđánh cuộc một phen……”
======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn một chương nữa! Hôm nay kết thúc~~~~~~~
Du Du nói ra suy nghĩ của mình: Còn một chương nữa! Không biết bao giờ mới kết thúc=)))))))) 1/10 đi học rồi á. lại còn đi học lớp tối nữa. đến 8h30 mới tan. chắc 9h30 mới vềđến nhà k biết có còn thời gian edit nữa k đây