Trần Dục Nhiên yên lặng, suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không biết.” cậu không thích ánh mắt Hoắc Hành Nhiễm dừng trên người Trần cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên.
“Thật ra em rất là thành thật.” Hoắc Hành Nhiễm nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống ghế sô pha trong thư phòng, kéo Trần Dục Nhiên ngồi lên đùi mình.
Trần Dục Nhiên giật mình, có chút không được tự nhiên: “Tôi không phải nữ nhân.”
Hoắc Hành Nhiễm nắm thắt lưng cậu: “Không cần lộn xộn.” Thanh âm hơi khàn khàn. Dục vọng của hắn từ lúc sáng của hắn đến giờ vẫn chưa mất đi, nhất là thái độ cự tuyệt của Trần Dục Nhiên rõ ràng đã có chuyển biến.
Hắn là một người có năng lực kiểm soát rất mạnh, còn có chút khiết phích (bệnh sạch sẽ), không dễ dàng động dục, nhưng nếu đã nổi lên thì càng không thể ngăn lại. Hắn sẽ không ủy khuất chính mình, cho nên hắn chưa bao giờ bỏ qua người có thể làm cho hắn nổi lên dục vọng. Thực không may, lần đó Trần Dục Nhiên rơi xuống nước, cái hôn khi cứu cậu kia, Hoắc Hành Nhiễm ngoài ý muốn không cảm thấy bài xích. Vì thế hắn không chút do dự ra tay, hơn nữa bắt đầu có hiệu quả.
Trần Dục Nhiên cứng đờ: “Ách, anh bình tĩnh một chút……” cậu đã cảm thấy vị trí mình ngồi lên bắt đầu có biến hóa, mặt bắt đầu ửng hồng.
“Cho nên tôi có thể hiểu là em đã suy nghĩ xong?” Ngón tay thon dài của Hoắc Hành Nhiễm lướt qua mặt cậu. Hắn phát hiện ra Trần Dục Nhiên bắt đầu cảm thấy không thoát khỏi được hắn, giống như là trơ rồi, dần dần lười phản kháng với sự đụng chạm của hắn.
Hoắc Hành Nhiễm hỏi quá đột ngột, Trần Dục Nhiên không có ứng phó được, cậu có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được rồi…… Anh, ân…… cao lớn, anh tuấn, có tiền, còn khiết phích, người bình thường không thể tiếp cận, khả năng ngoại tình bên ngoài là rất thấp……” Đếm từng ưu điểm của Hoắc Hành Nhiễm trên đầu ngón tay, một bộ tính toán tỉ mỉ, nếu không phải giọng nói của cậu quá tản mạn, vậy thì sẽ rất có sức thuyết phục.
Mi mắt Hoắc Hành Nhiễm theo từng hình dung của cậu mà bắt đầu giật giật, đôi mắt thâm lam nheo lại.
“…… Tôi còn không chán ghét anh……” Trần Dục Nhiên xoắn xuýt nói ra câu cuối cùng, cảm thấy điểm này thật sự có chút giả dối. cậu thực sự rất lười, nhưng không phải là không nghĩ qua nói chuyện tình yêu với một người khác, thậm chí là cùng nhau cả đời. Bất quá bảo cậu vắt hết óc theo đuổi một người khác tựa hồ lại không quá chân thật…… Đã có người đưa lên tận cửa, lại không chán ghét…… cậu cảm thấy mình có thể chấp nhận nếm thử một chút trước. Dù sao cậu là nam, sẽ chẳng mất gì cả.
Trần Dục Nhiên nghĩ, vụng trộm tà nghễ liếc mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm một cái.
Loại cẩn thận này đương nhiên là không thể gạt được ánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm. Hắn nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng không biết tại sao, trong lòng dâng lên thản nhiên dung túng.
“Thật sự chỉ là không chán ghét?” Hoắc Hành Nhiễm nâng cằm cậu lên, để sát vào hỏi.
“Anh cũng chưa nói là thích tôi a.” Trần Dục Nhiên nói thực đương nhiên. Ở trong suy nghĩ của cậu, cậu với Hoắc Hành Nhiễm đều là không chán ghét nhau, nếu như vậy thì thử xem có thể thích nhau hay không đi!
Tiểu ngốc nghếch này. Sao hắn lại có thể hôn người hắn không thích chứ? Hoắc Hành Nhiễm đạm cười, tiếp tục tới gần cậu. Vấn đề ‘thích hay không thích’ này, trước đó Trần Dục Nhiên đã nói qua hai lần rồi. Hai lần trước hắn vẫn chưa thể xác định được là mình chỉ đối với cậu có dục thôi hay là có thêm gì đó, cho nên nói sang chuyện khác. Nhưng ngày hôm qua cậu cùng với Hoắc Đình thiếu chút nữa là gặp chuyện không may, Hoắc Hành Nhiễm mới phát hiện chính mình đối với vật nhỏ lười đến tâm khảm đều lười này rất là lo lắng. Vốn là nếu Trần Dục Nhiên nói, hắn sẽ thừa nhận là mình có điểm thích cậu. Nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý……
“Ách……” Hoắc Hành Nhiễm càng dựa gần vào, Trần Dục Nhiên bất giác nín thở.
“Ân?” Hơi thở hai người hòa cùng một chỗ. Trần Dục Nhiên cảm thấy cậu vừa nói, là có thể đụng tới môi Hoắc Hành Nhiễm.
chỉ chần chờ một giây, cậu cũng rất nhanh dựa gần vào.
Đây là lần đầu tiên ở dưới tình huống hai người thanh tỉnh, anh tình tôi nguyện hôn môi. Hai chiếc lưỡi ấm áp ẩm ướt quấn lấy nhau, thân mật hòa thuận vui vẻ đụng vào, hai cánh môi dính vào nhau, tiếng tim động dần dần chấn động đến màng tai……
Nụ hôn vừa chấm dứt, hai mắt Trần Dục Nhiên mờ sương, hai má ửng đỏ, đôi môi như cánh hoa ướt át, ánh mắt mờ mịt vô tội nháy nháy, theo bản năng liếm liếm môi, vẻ mặt thích ý chưa hết.
Loại phản ứng hồn nhiên thẳng thắn này làm cho đáy mắt Hoắc Hành Nhiễm dấy lên một ngọn lửa u ám.
Đối thủ không hề có kinh nghiệm, công hãm không hề mất sức, nếu Hoắc Hành Nhiễm muốn, hắn tuyệt đối có thể dụ hoặc cậu, ngay ở trong thư phòng này muốn cậu……
Hít một hơi, Hoắc Hành Nhiễm lại một lần nữa phát huy năng lực tự chủ của mình. Hắn không có phát hiện chính mình theo bản năng không muốn đối đãi với Trần Dục Nhiên qua loa như vậy.
Làm cho Trần Dục Nhiên từ trong trạng thái mơ màng sau khi hôn môi hoàn hồn, Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười nhìn cậu, thoạt nhìn không hề có dị trạng gì.
Mình cần phải luyện tập kỹ thuật thật tốt. Trần Dục Nhiên nghĩ. Một lần thì bị hôn đến ngất, lúc này thì bị hôn đến thất thần…… Thật sự là rất dọa người! Xem người ta bình tĩnh như vậy! Đây là sự chênh lệch về kinh nghiệm.
Trong lúc vô ý bị Hoắc Hành Nhiễm ‘kinh nghiệm phong phú’ vỗ về hai má hồng thấu: “cảm giác thế nào?”
Trần Dục Nhiên rất muốn lập tức đứng lên, dùng thanh âm bình tĩnh rụt rè kiêu ngạo mà nói “Không được tốt lắm”, đáng tiếc cậu vừa đứng lên, thân thể liền hoàn toàn không nghe theo sai bảo, một lần nữa ngã vào trong lòng Hoắc Hành Nhiễm, bởi vì chân cậu…… mềm nhũn!
“Nga!” có cái lỗ nào để cho cậu chui vào không!!!
“Được rồi, anh hiểu được.” Hoắc Hành Nhiễm đem đứa trẻ lười nhác ‘yêu thương nhung nhớ’ hoặc nói chính xác hơn là ‘chui đầu vào lưới’ ôm chặt vào trong lòng, trong giọng nói hàm chứa sự vừa lòng.
Đỉnh đầu Trần Dục Nhiên có thể bốc hơi, cậu trừng mắt nhìn nam nhân được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Muốn một lần nữa sao?” Hoắc Hành Nhiễm cố ý xuyên tạc ánh mắt của cậu.
“Mới không……”
“Khấu khấu”!
Tiếng gõ cửa lễ phép cắt ngang lời nói của Trần Dục Nhiên. Tiếng gõ cửa qua đi, thanh âm Hoắc Đình từ bên ngoài truyền vào: “Ba ba, anh ở chỗ này của ba sao?”
Trần Dục Nhiên nghe thấy thanh âm của Hoắc Đình, dừng một chút, hạ giọng nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Anh buông ra.” Tuy rằng trước đó Hoắc Đình đã có những từ ngữ rất chi là kinh người đối với quan hệ giữa cậu và Hoắc Hành Nhiễm, bất quá trước mặt Hoắc Đình thân mật với ba ba của bé như vậy, Trần Dục Nhiên vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên, lại không dám giãy dụa quá mạnh, tránh kích thích đến Hoắc Hành Nhiễm. Nhưng tiếc rằng là không còn đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý nữa, cho dù Hoắc Hành Nhiễm một bộ hào phóng tùy thời đều có thể phụng bồi, nhưng Hoắc Đình còn đang ở bên ngoài chờ mà!
“Vì sao phải vậy?” Hoắc Hành Nhiễm nghiêng đầu nhìn cậu, làm theo cậu hạ giọng nói.
“Tiểu Đình muốn vào đây……” Trần Dục Nhiên trừng mắt nhìn nam nhân biết rõ còn cố hỏi này.
“Nó sớm muộn gì cũng phải biết, không cần giấu diếm.” Hoắc Hành Nhiễm nói. Dưới sự song song dạy dỗ của cụ nội cùng ba ba, Hoắc Đình nhận được sự giáo dục phi thường toàn diện.
“Không phải vấn đề này……” Điều này đối với trẻ con có thật sự được không?
“Bình thường lười nhác lắm cơ mà, sao đột nhiên lại quan tâm thế?” Hoắc Hành Nhiễm xoa xoa tóc cậu, chế nhạo nói. Bất quá cậu thực sự rất quan tâm đến Hoắc Đình. Đây là một hiện tượng tốt, không phải sao?
“Chính là……” Trần Dục Nhiên vẫn thực chần chờ.
“Ba ba, anh, hai người không phải…… đang có ‘việc’ chứ?” Hoắc Đình thật lâu không nhận được đáp án, thanh âm nói chuyện trở nên thật cẩn thận, giống như là sợ hãi bé sẽ quấy nhiễu đến cái gì đó.
“Hoắc Đình, con có thể đi……” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, ôm Trần Dục Nhiên không buông tay.
“Không, Tiểu Đình, không cần tiến vào. Bọn anh đang bận việc! Bề bộn nhiều việc!” Trần Dục Nhiên đề cao thanh âm, hoàn toàn nói đánh gãy lời nói của Hoắc Hành Nhiễm. cậu trực tiếp nói theo lời của Hoắc Đình mà hoàn toàn không có chú ý tới Hoắc Đình là ý tại ngôn ngoại.*
(*): lời nói đầy ẩn ý, còn có ý nghĩa khác
Trên mặt Hoắc Hành Nhiễm hiện lên ý cười cổ quái.
cửa thư không nháy mắt yên lặng.
Đợi trong chốc lát không nghe thấy động tĩnh gì nữa, Trần Dục Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại một lần nữa nói với Hoắc Hành Nhiễm: “Buông ra. Em muốn tiếp tục chơi với Tiểu Đình.”
Hoắc Hành Nhiễm không đáp lại cậu, nâng mi mắt lên nói với một chỗ nào đó trong thư phòng.
Tiểu Đình không hiểu gì cả, tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy nơi đó có một thiết bị nho nhỏ tối đen có thể xoay 360 độ, ở giữa có một điểm nhỏ phát sáng màu đỏ. Sau đó cậu nghe được Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói: “Charles, tắt camera đi, mang Hoắc Đình trở về phòng.”
Hoắc Hành Nhiễm vừa dứt lời, màu đỏ trên thiết bị kia liền lập tức tắt.
Trần Dục Nhiên sửng sốt, chỉ chốc lát sau mới phản ứng lại được, nháy mắt bay đầy sát khí! Lần này không để ý Hoắc Hành Nhiễm có thể chịu kích thích hay không, trực tiếp sử dụng hết lực đẩy hắn ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lao ra khỏi thư phòng!
Trở lại phòng nghe nhìn, cửa phòng mở lớn, Hoắc Đình cùng Charles ngồi sát lại với nhau, trán chạm trán kề tai nói nhỏ.
Trần Dục Nhiên nghiến răng nghiến lợi, ho thật mạnh!
Hoắc Đình cùng Charles phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Hoắc Đình nhìn thấy là Trần Dục Nhiên, trợn tròn mắt kinh hô: “Hai người nhanh như vậy đã xong ‘việc’?” Không phải chứ? Ba ba vô dụng như vậy?!
Trần Dục Nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi giơ lên một nụ cười dữ tợn, giơ lên hai tay thẳng tắp đi về phía Tiểu Đình!
Rất nhanh, trong phòng nghe nhìn truyền ra tiếng thét chói tai ‘cực kỳ bi thảm”……
***************************************************************
Thời gian thực tập còn lại, Trần Dục Nhiên ở Á Thánh có thể nói là quá bình tĩnh an nhàn. Trần Ngọc Dung lặng yên không tiếng động làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, hợp tác giữa Trần gia và Á Thánh dừng ở đây. Đã không còn người tìm cậu gây phiền toái, công việc của Trần Dục Nhiên trở nên thực thuận lợi. Đến khi thực tập chám dứt, trừ bỏ tiền lương thực tập, cậu còn bởi năng lực sử dụng máy tính xuất sắc mà nhận được một số tiền thưởng dành cho thực tập sinh rất vĩ đại, cùng với ưu tiên có thể vừa là sinh viên vừa là nhân viên của Á Thánh.
Bởi vì Trần Dục Nhiên có ngọn núi lớn là Hoắc Hành Nhiễm để dựa vào, Hoắc chính Nghiệp đối với cậu càng thêm yêu cầu nghiêm khắc. Thân là chú nhỏ nhưng lại là cấp dưới của cháu mình, có thể làm Hoắc Hành Nhiễm khó xử là chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú nhất. Bất quá trải qua nhiều khảo sát lặp đi lặp lại, Hoắc chính Nghiệp thật đáng tiếc phát hiện Trần Dục Nhiên này thực sự có tài. Nếu thật sự có bản lĩnh, Hoắc chính Nghiệp cũng không khách khí bật đèn xanh cho cậu, cho cậu cơ hội ở lại Á Thánh làm việc – hắn tuyệt đối không thừa nhận nguyên nhân là bởi vì Trầm Bắc Thôn giận hắn vì đã gây khó xử cho Trần Dục Nhiên mà phạt hắn ngủ ngoài phòng khách! Bởi vì chuyện đi vườn bách thú, Trầm Bắc Thôn cảm thấy mình đã nợ Trần Dục Nhiên. Tuy rằng trên công việc phải công tư phân minh, nhưng báo đáp còn không kịp, như thế nào còn có thể cố ý khó xử? Trầm Bắc Thôn ôn nhu thiện lương thập phần buồn bực với hành vi của Hoắc chính Nghiệp. Sau đó Hoắc chính Nghiệp dừng việc làm khó xử Trần Dục Nhiên lại, Trầm Bắc Thôn mới có thể để hắn trở về phòng ngủ.
Hoắc Hành Nhiễm nhưng là một chút cũng không sốt ruột? Hoắc chính Nghiệp một lần nữa lại được ôm người yêu ôn hương nhuyễn ngọc của mình, trong lòng căm giận bất bình, sau đó bắt đầu oán niệm. Bởi vì Trầm Bắc Thôn thực băn khoăn đối với Trần Dục Nhiên, anh không có quyền lực lớn để có thể phản bác Hoắc chính Nghiệp, cho nên ngẫu nhiên anh sẽ chủ động đi quan tâm Trần Dục Nhiên một chút, có qua có lại, hai người trở thành bạn tốt.
Mà trên thực tế, Hoắc Hành Nhiễm không phải không biết Hoắc chính Nghiệp khó xử Trần Dục Nhiên. Hai người vừa mới bắt đầu một quan hệ mới, tiếp xúc cũng không có rõ ràng tăng nhiều,, nhưng không khí của hai người trong lúc đó đã có chút thay đổi. Trên công việc Hoắc Hành Nhiễm đương nhiên sẽ không làm việc tư, nhưng nếu Trần Dục Nhiên cần sự giúp đỡ, hắn sẽ thỏa mãn cậu.
Bất quá phản ứng của Trần Dục Nhiên……
“Tổng giám đốc khó xử em, có sao?” Trần Dục Nhiên so với ai khác đều kinh ngạc hơn, cậu cố gắng nghĩ nghĩ, nhưng vô luận nghĩ như thế nào, mỗi ngày cậu đều làm công việc người khác bàn giao cho mình, sau khi hết giờ làm việc, tuyệt đối không tăng ca, chưa từng cmả thấy một ngày phải làm việc quá nhiều, đặc biệt khó khăn, đặc biệt phiền toái cả. cậu đối với phần công việc này quả thực là vô cùng vừa lòng.
Tự hỏi không có kết quả, cậu vô tình nhún nhún vai: “Nghĩ không ra. Tùy tiện đi, em có thể ứng phó.”
Hoắc Hành Nhiễm nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Trầm Bắc Thôn đối với Hoắc chính Nghiệp cùng với biểu tình buồn khổ nhiều hơn là vui vẻ của Hoắc chính Nghiệp gần đây, hắn chậm rãi nở nụ cười. Sau đó đè Trần Dục Nhiên lại lười biếng nằm trên sô pha xem ti vi hôn một hồi lâu, cơ hồ hôn cậu đến hít thở không thông.
Bất quá sau khi hôn xong, Hoắc Hành Nhiễm tự động dừng tay, cho nên Trần Dục Nhiên cũng kệ hắn, càng ngày càng tùy ý không có phòng bị, tiếp tục xem xem ti vi của mình, nhưng vị trí nằm biến thành trong lòng Hoắc Hành Nhiễm, càng không chú ý đến nụ cười đạm ý vị thâm trường của Hoắc Hành Nhiễm khi nhìn cậu……
Bởi vì thực tập ở Á Thánh, Trần Dục Nhiên cuối cùng cũng có thể đóng học phí cho học kỳ sau. cho dù Trần Ngọc Dung ở giữa làm khó dễ, cậu cũng không cần hỏi xin sự giúp đỡ của Trần gia. Bất quá sau khi đóng học phí xong, tiền còn lại không được bao nhiêu, cho nên cậu nghĩ nghĩ, vẫn là xin vừa làm ở Á Thánh vừa đi học, mỗi tuần chỉ cần tới Á Thánh làm việc khoảng mười mấy giờ, còn lại là đi học. Sau khi khai giảng, Hoắc Đình phải về Minh Hoàng tiếp tục đi học, Trần Dục Nhiên muốn vừa học vừa làm việc ở Á Thánh, Hoắc Hành Nhiễm bình thường bề bộn nhiều việc, hai người chính thức sống chung, thời gian bồi dưỡng tình cảm cũng không nhiều. Hoàn hảo mọi người cũng không phải là người quá quấn người, loại phương thức kết giao này tự nhiên không có áp lực, phi thường tốt.
Bất quá ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Trần Dục Nhiên nhận được một cuộc điện thoại không tốt lắm. Điện thoại này đến từ Trần gia, ông nội Trần Dũng tự mình gọi tới, bảo cậu về Trần gia một chuyến……
======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: canh ba ~jj hảo trừu