• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“…… Ý của Trần tiểu thư là, cô trong lúc vô tình nghe được có người nói muốn bắt cóc con tôi. Cô không thể xác định được tính chân thật của chuyện này, cho nên kiên trì phải đối mắt nói chi tôi biết?” Hoắc Hành Nhiễm ngồi trên ghế xoay trong thư phòng, hai tay đan vào nhau, trầm tĩnh đặt trên bàn làm việc. Tầm mắt thâm thúy lợi hại của hắn không hề chớp mắt nhìn Trần Ngọc Dung.

Trần Ngọc Dung dưới ánh mắt đầy áp lực của hắn, trên trán đã toát mồ hôi, lời kể nguyên bản lưu loát trở nên có chút lắp bắp.

Ngay từ đầu Trần Ngọc Dung lấy ’em nghe nói có người muốn bắt cóc con của Hoắc đại ca’ để hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Hành Nhiễm. Hắn lúc này mời Trần Ngọc Dung đến thư phòng nói chuyện.

Dựa theo cách nói của Trần Ngọc Dung, ba ngày trước cô cùng với bạn đến một quán bar chơi, trên đường đi vào phòng vệ sinh, cô đột nhiên nghe được tên ‘Hoắc Đình’. Cô nhớ rõ đây là tên của con trai Hoắc Hành Nhiễm, những bởi vì ngữ khí của đối phương hàm hồ kỳ quái, cô bất giác nghe cẩn thận, sau đó nghe được một số từ như ‘bắt cóc’, ‘tiếp ứng’, ‘ba ngày sau’. Ngay từ đầu cô không có để trong lòng, nhưng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, càng nghĩ càng thấy bất an……

“…… Những người khác cảm thấy em thực buồn cười, chỉ bằng nghe được vài chữ mà lại có thể tưởng là có người muốn gây bất lợi cho con của Hoắc đại ca…… Nhưng nhỡ đâu, nhỡ là thật thì sao? Nếu là thật, chẳng phải Tiểu Đình sẽ gặp nguy hiểm? Em thực lo lắng bé sẽ xảy ra chuyện……” Nói xong, Trần Ngọc Dung lo lắng, vẻ mặt chân thành tha thiết, tràn đầy sự quan tâm. Cô cảm thấy lý do thoái thác cùng với cảm tình chân thành của cô không chê vào đâu được.

“Nếu Trần tiểu thư lo lắng con trai tôi sẽ xảy ra chuyện, vì sao lại không ngăn cản bọn họ đi ra ngoài?” Hoắc Hành Nhiễm nhíu mi, tựa hồ nửa tin nửa ngờ.

Trần Ngọc Dung sớm có chuẩn bị, cô tự giễu cười “Em không lấy được chứng cớ chứng thật lời nói của em. Em ngay cả số điện thoại của Hoắc đại ca cũng không biết, dựa vào cái gì để thuyết phục con của anh không nên ra ngoài? Tiểu Đình cũng không thích em, nhưng em thật sự rất quan tâm đến bé…… Hơn nữa, trừ bỏ anh, em không tin bất luận kẻ nào……” Ánh mắt tin tưởng sùng bái gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Hành Nhiễm.

Cô tin tưởng cho dù là sắt đá, ở trong ánh mắt này của nàng đều sẽ hơi chút động dung.

Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ cũng động dung.

“Tin tức của Trần tiểu thư phi thường hữu dụng. Xin chờ chút.” Hắn tao nhã đứng lên, hơi vội vàng cầm lấy di động đi ra ngoài, xem ra là muốn liên hệ với người liên quan hỏi tình hình.

Lúc hắn đi rồi, Trần Ngọc Dung bất giác lộ ra nụ cười đắc ý, cô có chút thỏa thuê mãn nguyện nhìn chung quanh thư phòng của Hoắc Hành Nhiễm, cảm thấy mình đã thành công bước đầu tiên.

Bất quá một lát sau, Hoắc Hành Nhiễm một lần nữa trở lại thư phòng. Mái tóc chỉnh tề của hắn hơi hỗn độn, trong mắt chợt lóe sự lo lắng vội vàng, lại rất nhanh hồi phục bình tĩnh kiên định.

Hắn ngồi ở trước mặt Trần Ngọc Dung, không mang theo cảm tình nào kết luận lại tin tức mà cô ta cung cấp.

“Dạ, đúng vậy……” Trần Ngọc Dung khẳng định cách nói của hắn.

Hoắc Hành Nhiễm không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô ta, có chút đăm chiêu.

“…… Có vấn đề gì sao, Hoắc đại ca?” Trần Ngọc Dung rất nhanh không chống lại được cái nhìn chăm chú của hắn, hỏi trước. Trong lòng hơi hơi căng thẳng, sợ tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Bất quá thật sự thì theo lời nói của cô có chút không hợp, cô cũng chỉ có thể biện giải đó là do nghe lén được.

“Trên người Hoắc Đình có thiết bị truy tìm, tín hiệu trên đó biến mất rồi.” Hoắc Hành Nhiễm nói, thần sắc hơi lơi lỏng, lộ ra một chút mệt mỏi cùng lo lắng.

Nói cách khác, Hoắc Đình thật sự mất tích!

Tâm Trần Ngọc Dung trầm tĩnh lại. Bất quá trên mặt lộ ra biểu tình tự trách: “Đều là do em! Em hẳn là nên liều lĩnh ngăn cản không cho bé ra ngoài……”

“Không, này không phải là do A Dung sai.” Hoắc Hành Nhiễm cũng không giận chó đánh mèo, “A Dung, thời gian hiện tại cấp bách, cô còn nhớ tõ những người đó nói gì không?” Hắn trực tiếp đem xưng hô lãnh đạm khách khí ‘Trần tiểu thư’ đổi thành ‘A Dung’ mà lúc trước đã từng đề cập qua.

“Bọn họ còn nói ra một cái tên, ‘Tiệp Tấn’.” Trần Ngọc Dung biết hắn tin, vỗn không có cất giấu cái gì, rất nhanh liền nói. Cô cũng hy vọng Hoắc Hành Nhiễm mau chóng phái người đi cứu Hoắc Đình. Nếu Hoắc Đình bình an không bị thương tổn gì, ‘ân cứu mạng’ của cô đối với bé sẽ trở nên phi thường có ý nghĩa. Nếu Hoắc Đình vẫn trốn không được vận mệnh tàn phế, chờ cô gả cho Hoắc Hành Nhiễm rồi, hoàn toàn có thể thay thế. ‘Tiệp Tấn’ là một khu phố toàn những kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Kiếp trước vụ đấu súng trong án bắt cóc chính là xảy ra ở nơi đó. Bất quá dựa theo trí nhớ của cô, tin tức này có chút hàm hồ. Cho nên Trần Ngọc Dung không nói thẳng ra vị trí cụ thể ở ‘Tiệp Tấn’. Cô tin tưởng, lấy thế lực của Hoắc gia, nhất định có thể tra được.

Hoắc Hành Nhiễm ngay cả nói cũng không thèm nói, trực tiếp cầm điện thoại đi ra khỏi thư phòng. Trần Ngọc Dung có thể hiểu được vì sao hắn vội vàng như thế. Hoắc Hành Nhiễm càng quan tâm con hắn, về sau càng cảm kích cô hơn.

Sau một thời gian, phỏng chừng là Hoắc Hành Nhiễm an bài cứu viện, sau đó tin tức của Hoắc Đình được báo về. Nghĩ đến đây, tâm Trần Ngọc Dung hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Cô kiễn nhẫn chờ người hầu của biệt thự cung kính mời cô ra ngoài, tôn sùng cô. Cô thậm chí còn nhắn một tin về Trần gia, nói cô đang ở biệt thự của tổng tài tập đoàn Á Thánh, sẽ không trở về ăn cơm.

Nhưng cuối cùng, cô lại đợi được hai người cảnh sát mặc thường phục. Trần Ngọc Dung bất giác đứng lên, nghi hoặc bất an nhíu mày.

“Trần tiểu thư, xin chào. Chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố Thiên Khê, cô là đối tượng tình nghi có liên quan đến một vụ án bắt cóc, mời cô theo chúng tôi trở về cục để hỗ trợ điều tra.” Bọn họ lấy ra giấy tờ làm chứng, công thức hóa nói.

Trần Ngọc Dung nhất thời sợ hãi: “Các người nói bậy bạ cái gì đó? Tôi muốn gặp Hoắc Hành Nhiễm!”

Hai cảnh sát nhìn nhau.

“Là Hoắc tiên sinh báo cảnh sát.” Một người cảnh sát trông khá lớn tuổi nói, “Xin Trần tiểu thư phối hợp làm việc với chúng tôi.”

Trần Ngọc Dung bị câu trước đó làm cho giật mình: “Không có khả năng! Chuyện này không có liên quan đến tôi! Là tôi giúp anh ấy tìm được con, tôi là ân nhân của bọn họ……” Hai kiếp làm người, lần đầu tiên đối mắt với cảnh sát, cô sợ hãi, thế nhưng ngay cả lý do Hoắc Hành Nhiễm báo cảnh sát cũng quên không hỏi, suy nghĩ trong lòng bất giác thốt ra.

Điều này làm cho hai cảnh sát kinh nghiệm phong phú càng cảm thấy cô ta có vấn đề: “Trần tiểu thư, con của Hoắc tiên sinh không cần tìm.” Thấy Trần Ngọc Dung không muốn phối hợp, bọn họ bắt lấy cánh tay của cô ta, đưa ra khỏi thư phòng.

“Buông ra, các người không có tư cách dẫn tôi đi!” Trần Ngọc Dung thét chói tai, sống chết giãy dụa!

Nhưng vừa ra khỏi thư phòng, động tác của cô ta liền cứng đờ!

Chỉ thấy Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình, Trần Dục Nhiên, Trầm Bắc Thôn, Hoắc Chính Nghiệp, Charles đang đứng cùng với nhau, lạnh lùng nhìn cô! Trừ bỏ cánh tay Trầm Bắc Thôn quấn một vòng băng gạc mỏng, những người khác hoàn toàn không bị thương tổn gì.

“…… Các người…… Không có đi vườn bách thú……” Trần Ngọc Dung đột nhiên linh quang chợt lóe, thất thanh kêu lên!

“Thực đáng tiếc, cô không thành ân nhân của Hoắc gia được rồi!” Hoắc Chính Nghiệp cười châm chọc nói, trong mắt lại không hề có ý cười, tất cả đều là ngoan độc! Hán nghe được cô ta ở trong thư phòng kêu la, lửa giận trong lòng lập tức nảy lên! Hắn gắt gao ôm lấy Trầm Bắc Thôn, mạnh quá làm anh đau, nhưng Trầm Bắc Thôn không hề khác thường, dị thường dịu ngoan mặc hắn ôm, giống như là không cảm giác được miệng vết thương trên cánh tay một lần nữa vỡ ra, máu hơi thấm qua lớp băng gạc.

Dù sao đạo hạnh của Trần Ngọc Dung cũng không đủ. Đối với mấy con hồ ly tâm tư sâu đậm trước mặt, tâm tư của cô ta so với trong suốt không khác nhiều lắm. Nhưng bởi vậy, hoàn toàn đã chọc giận Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Chính Nghiệp!

Trong nháy mắt, Trần Ngọc Dung tựa hồ hiểu được vì sao mình bị bắt. Cô không muốn phe phẩy đầu, khẩn cầu Hoắc Hành Nhiễm: “Hoắc đại ca! Hoắc tổng! Không phải em! Thật sự không phải em! Em chỉ là muốn hỗ trợ! Em, em……”

“Trần tiểu thư giải thích với cảnh sát đi! Hoắc gia chúng tôi không chào đón cô.” Hoắc Hành Nhiễm nhàn nhạt nói, lời nói lạnh lùng với ý cảnh cáo làm Trần Ngọc Dung rùng mình một cái. Nhớ tới diễn xuất sau khi Hoắc Hành Nhiễm trở về, bất động thanh sắc làm cho con bài chưa lật của cô hoàn toàn bại lộ…… Trần Ngọc Dung giống như nghe được thanh âm cái gì đó vụn vỡ, cô thất thần nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Trần Dục Nhiên, lần đầu tiên đối với vận mệnh cảm thấy sợ hãi cùng vô lực……

Hai cảnh sát thừa dịp Trần Ngọc Dung thất thần, đè nặng cô ta rời đi.

***********************************************************************

Trần Dục Nhiên không hiểu lắm quanh co, cậu tự nhận mình là một người có vẻ hiểu biết Trần Ngọc Dung. Sau khi Trần Ngọc Dung nghe thấy cậu với Hoắc Đình cùng nhau đi vườn bách thú, sắc mặt lập tức trở nên không đúng, không, phải nói là cô ta vừa vặn xuất hiện ở trong biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm vào hôm nay, lại còn phản ứng kỳ quái đối với chuyện bọn họ đi vườn bách thú, trong lòng Trần Dục Nhiên có sự hồ nghi. Tuy rằng Trần Ngọc Dung cực lực che dấu, nhưng Trần Dục Nhiên chưa bao giờ xem nhẹ trình độ nhẫn tâm của em gái này.

Bởi vì không biết tính toán cụ thể của Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên quyết định tương kế tựu kế. Thái độ Trần Ngọc Dung khác thường, không phản bác lời nói của cậu mà còn phụ họa thêm, Trần Dục Nhiên càng thêm cảnh giác.

Sau khi ra khỏi biệt thự, Charles sắp xếp lái xe cho bọn. Xác nhận Trần Ngọc Dung không nhìn thấy họ nữa, Trần Dục Nhiên trực tiếp dừng lại, nói trắng ra: “Phản ứng của Trần Ngọc Dung có chút lạ, tôi cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.”

Mọi người cùng nhau dừng lại nhìn cậu. Trầm Bắc Thôn thực im lặng, Hoắc Đình cảm thấy lẫn lộn, Charles thì nhíu mi, dần dần trở nên nghiêm túc.

“Trầm tiên sinh?” Trần Dục Nhiên trực tiếp hỏi, cậu cảm thấy cảm giác của Trầm Bắc Thôn giống với cậu.

Trầm Bắc Thôn gật gật đầu, gián tiếp tỏ vẻ ủng hộ Trần Dục Nhiên. Nguyên bản lời nói của Trần Dục Nhiên đã làm cho người ta cảnh giác, Trầm Bắc Thôn khẳng định lại làm cho sắc mặt Charles trở nên khẩn trương.

Cậu khoát tay chặn lại, đem mọi người kéo vào một phòng nhỏ ẩn nấp.

“…… Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Cô ta là một người không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo điện, không có lợi ích sẽ không tham gia.” Chống lại ánh mắt lợi hại đang trưng cầu ý kiến của Charles, Trần Dục Nhiên nói, “Cô ta đối với chuyện ra ngoài của chúng ta phản ứng quá lớn…… Tôi thật sự cảm thấy có chút không ổn……” Kỳ thật người có mắt đều có thể phản ứng vừa rồi của Trần Ngọc Dung có chút không ổn, nhưng cô ta cũng không có động cơ để thương tổn bọn họ. Ít nhất thì cô ta đang cực lực lấy lòng Hoắc Đình, đứa con duy nhất của Hoắc Hành Nhiễm, nếu Hoắc Đình xảy ra chuyện gì, Hoắc Hành Nhiễm tuyệt đối có thể làm cho cô ta chết không có chỗ chôn. Cho dù sau lưng cô ta là Trần gia, cũng không thể đột nhiên dùng loại thủ đoạn không có đạo lý này đối phó với Hoắc Hành Nhiễm. Cho nên ngay từ đầu, không ai nghĩ đến một hướng khác.

Trần Dục Nhiên cũng chỉ là có cảm giác như vậy, bảo cậu nói ra lý do hoài nghi của Trần Ngọc Dung, cậu thật đúng là nói không nên lời.

Cậu lười nhác thành tính, không thích đánh bạc, không thích mạo hiểm, cho nên cậu trực tiếp ngăn cản mọi người đi vườn bách thú.

Nhưng cậu cho rằng cậu đối với người khác không có tiếng nói, mà đối với Hoắc Đình cậu chỉ cần nói ‘nếu em nhất định phải đi anh liền tuyệt giao với em’ là được. Đối với người bạn nhỏ mà cậu thích này, Trần Dục Nhiên tuyệt đối sẽ không cược với cái ‘vạn nhất’ kia.

Ánh mắt của Charles nhìn Trần Dục Nhiên trở nên thực nhu hòa. Trầm Bắc Thôn có trực giác với nguy hiểm không giống người thường. Charles lại là một quản gia thực xuất sắc, ông đã đi theo người có địa vị cùng quyền thế phi phàm trong gia tộc. Bởi vậy ông có trình độ mẫn cảm đối với những sự tình như bắt cóc vơ vét tài sản so với ba người khác mạnh hơn rất nhiều lần. Ông tin tưởng Trần Dục Nhiên sẽ không nói bừa. Cho dù cảm giác của Trần Dục Nhiên sai, chỉ có một phần vạn khả năng, Charles luôn cẩn thận cũng sẽ tuyệt đối không mạo hiểm. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, Charles đều cảm kích sự coi trọng cùng bảo vệ của Trần Dục Nhiên đối với Hoắc Đình.

“Yên tâm, để tôi đi xem.” Trầm Bắc Thôn vẫn như cũ mang vẻ mặt nhã nhặn ngại ngùng, trên người lại đột nhiên có một cỗ hơi thở nói không rõ hương vị. Tay trái thoạt nhìn dị thường mềm mại của anh vừa chuyển một cái, một khẩu súng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trần Dục Nhiên sửng sốt, nhìn Trầm Bắc Thôn ôn ôn nhu nhu cùng với súng trên tay anh, có điểm không thích ứng chớp chớp mắt.

Trầm Bắc Thôn cười, dung mạo bình thường bởi vì nụ cười này mà trong phút chốc trở nên mị hoặc: “Charles, an bài người cho tôi……”

“Dạ, Trầm tiên sinh.” Charles cung kính khom người, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

“Anh ơi, chúng ta chờ ở đây đi, để tránh khiến cho cái gì kia chú ý.” Không đi vườn bách thú được, Hoắc Đình có chút thất vọng. Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Trầm Bắc Thôn, bé cũng rất hiểu chuyện không nói ra. Thấy Trần Dục Nhiên vẫn không hiểu ra sao, bé ra vẻ tiểu đại nhân nhắc nhở cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK