Bất quá càng nhiều là bởi vì giáo dục của Hoắc gia. Bình tĩnh tự chủ, hữu lễ nhưng xa cách mới là thái độ đối nhân xử thế binh thường của người nhà họ Hoắc. Hoắc Đình không thể thích hay tin cậy một người một cách thái quá. Như thế sẽ mang đến cho bé rất nhiều nhân tố không xác định được.
Cho nên Hoắc Hành Nhiễm quyết đoán đuổi Hoắc Đình về chỗ ông nội của hắn. Cho tới nay, quan hệ của Hoắc Hành Nhiễm với Hoắc Đình cũng không tính là quá thân mật, Hoắc Đình tôn kính hắn, càng nhiều là sợ hãi. Thẳng đến một lần, Hoắc Đình ở dưới sự trợ giúp ‘mắt nhắm mắt mở’ của cụ nội bé mà ‘rời nhà trốn đi’ để hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn lại vừa lúc thành lập chi nhánh công ty ở trong nước, mới có thể gật đầu cho phép Hoắc Đình đến Á Thánh chơi vào thời gian nghỉ hè. Sau đó Hoắc Đình lại khăn gói tiến vào sống trong biệt thự của hắn ở Thiên Khê, quang minh chính đại chiếm cứ một góc trong cuộc sống của Hoắc Hành Nhiễm.
Bởi vậy mà quan hệ chả con của Hoắc Hành Nhiễm với Hoắc Đình mới có nhiều cải thiện, nhưng Hoắc Hành Nhiễm cũng cảm thấy có chút phức tạp. Tuy rằng hắn chán ghét mẹ đẻ của Hoắc Đình, nhưng hắn đối với đứa con duy nhất này lại rất thích. Hoắc Đình đáng giá để mỗi một người làm cha đều kiêu ngạo vì bé. Bất quá cũng không hơn. Hắn cho rằng đối với mọi chuyện đều phải dùng ý chí sắt đá để quán triệt, cho dù trên mặt hắn cho tới bây giờ đều là vẻ ôn hòa.
Khi Hoắc Đình phải rời khỏi biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, biểu tình vừa quật cường vừa ủy khuất, nhưng không hề làm hắn thay đổi sắc mặt.
Bất quá Hoắc Đình quả thật là con của hắn. Mới trở lại nhà ông nội hắn một ngày, lại bị đuổi về biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm. Chính là sau khi bị đuổi về đây, nó lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của trẻ con, kiên quyết phải nói chuyện với ba ba, cố tình lại vô cùng ‘ngoan’. Ví dụ như quấn quít lấy quản gia người nước ngoài giục Hoắc Hành Nhiễm về nhà ăn cơm, ví dụ như thừa dịp Hoắc Hành Nhiễm ở trong thư phòng làm việc mà đưa đồ ăn khuya vào. Quản gia Charles tuổi đã bán trăm đã muốn hoàn toàn nghiêng về phía Hoắc Đình, đối với sự lãnh đạm không thèm dỗ trẻ con của Hoắc Hành Nhiễm là khiển trách mãnh liệt, cường điệu rằng năm nay Tiểu Hoắc Đình mới có năm tuổi, hắn không cần phải nghiêm khắc như vậy.
Hoắc Hành Nhiễm quyết định nói chuyện với Hoắc Đình.
Hoắc Đình không đợi hắn mở miệng đã bĩu môi ủy khuất lên án nói: “Ba ba lại muốn đưa con về chỗ cụ nội sao?” Giống như Hoắc Hành Nhiễm là một chủ nô đại gian ác muốn đem tiểu nô lệ là bé bán đi.
…… Loại chiêu làm nũng này thật là mới mẻ.
“Con rốt cuộc muốn cái gì?” Hoắc Hành Nhiễm cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Ba ba không chơi với con, con muốn anh chơi với con.” Hoắc Đình cũng rõ ràng, dùng hành động nói cho Hoắc Hành Nhiễm biết cái gì gọi là ‘trẻ con phản nghịch’. Hoắc Hành Nhiễm càng ngăn cản bé tiếp xúc với Trần Dục Nhiên, Hoắc Đình lại càng nhớ Trần Dục Nhiên, càng muốn tới gần Trần Dục Nhiên.
“Chơi?” Hoắc Hành Nhiễm nhướn mày.
“Thầy giáo nói, vừa học vừa chơi!” Hoắc Đình nói, “Bài tập con đều làm xong cả rồi!” Cho nên phi thường lên mặt, đúng lý hợp tình yêu cầu.
…… Yêu cầu này, tựa hồ rất là hợp tình hợp lý.
“Con rất rõ ràng, ba ba không hy vọng con quá thân cận với Trần Dục Nhiên.” Cho dù hắn cảm thấy đứa trẻ Trần Dục Nhiên này khá tốt, nhưng vẫn như cũ không thay đổi suy nghĩ của mình.
Trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm không quá nghiêm khắc, nhưng Hoắc Đình vẫn hơi run lên. Bé biết ba ba đang rất nghiêm túc.
“Nhưng là…… Anh ấy thiệt tình rất tốt với con.” Hoắc Đình cúi đầu, bả vai nho nhỏ hạ xuống, có chút đáng thương, “Không giống như dì Tạ, dì Trần của ba ba……” Không quên nho nhỏ cáo trạng.
Hoắc Hành Nhiễm trầm mặc không nói.
Hoắc Đình kéo tay áo hắn: “Ba ba, con sẽ trở thành một người thừa kế thực vĩ đại…… Con không muốn cự tuyệt người thật tình tốt đối với con……”
Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh nhìn đứa con mới năm tuổi nhưng đã sớm thông minh hiểu biết của mình, không khỏi vươn tay xoa xoa đầu nó. Hắn thủy chung cự tuyệt như vậy là bởi vì không muốn để cho con mình phải gánh vác hậu quả.
“Được rồi.” Hắn cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Hai mắt Hoắc Đình sáng ngời, rèn sắt khi còn nóng: “Vậy cuối tuần ba ba mời anh ấy đến nhà chúng ta chơi nha!”
Hoắc Hành Nhiễm hỏi: “Con không đến công ty của ba ba sao?”
“Công ty của ba ba có dì Tạ, dì Trần……” Hoắc Đình bĩu môi, ra dáng người lớn nhìn hắn, “Hảo đáng ghét.”
…… Đây là ý tứ trẻ con trong nhà tỏ vẻ cự tuyệt mẹ kế sao?
************************************************
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng Hoắc Hành Nhiễm vẫn là đáp ứng sự yêu cầu của Hoắc Đình, mở miệng mời Trần Dục Nhiên đến chơi với bé.
Trần Dục Nhiên được mời ẩn ẩn nhận thấy được Hoắc Hành Nhiễm không vui khi mình quá thân cận với Hoắc Đình. Bất quá Trần Dục Nhiên cảm thấy đây là sự quan tâm của người lớn đối với trẻ con trong nhà. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, làm bộ không phát giác ra một tia ý tứ ‘hy vọng cậu cự tuyệt’ kia.
Trần Dục Nhiên đối với người bạn nhỏ mình đã nhận định vẫn rất là nghĩ khí, lựa chọn quên đi sự việc trong lúc vô ý nói ra chuyện của Phùng Đào cùng Giản Triệu Phong.
Đối với loại chuyện đi thăm bạn bè này không hề có kinh nghiệm, Trần Dục Nhiên ngày càng có khuynh hướng của một trạch kỹ thuật buồn rầu một trận, còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm cách đến thăm nhà bạn bè, thật vất vả mới làm tốt tâm lý chuẩn bị.
Đến cuối tuần. Sáng sớm, người của Hoắc Hành Nhiễm đã lái xe đến gần công ty chờ.
Trần Dục Nhiên xách theo một cái bọc nhỏ ấm áp, lén lút chuồn ra khỏi ký túc xá của nhân viên. Cậu không muốn bị người ta phát hiện ra cậu có quan hệ với con của Hoắc tổng, đỡ phải gặp phiền toái, một Trần Ngọc Dung đã đủ làm cho Trần Dục Nhiên hết chỗ nói rồi.
Vốn Trần Dục Nhiên không đồng ý Hoắc Hành Nhiễm phái xe đến đón cậu, cậu có thể tự mình qua đó. Nhưng biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm được xây ở lưng chừng núi, địa phương hẻo lánh, hoàn toàn không có taxi đến đó. Trần Dục Nhiên một bên âm thầm tặc lưỡi, một bên không thể không đồng ý để Hoắc Hành Nhiễm phái xe tới đón.
Một giờ sau, lái xe thực an toàn đưa Trần Dục Nhiên đến biệt thự.
Biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm so với biệt thự của Trần Huy thì có vẻ đơn giản hơn nhiều lắm, không có nhiều trang sức vàng ngọc huy hoàng, lấy sự thoải mái làm chủ đạo.
Trần Dục Nhiên vừa tới cửa đã thấy Hoắc Đình tinh thần sáng láng cao hứng chạy lại đây!
Đồng thời chạy tới còn có hai chú cún ngao Tây Tạng với hai màu đen trắng, thân hình nho nhỏ với lông xù cực kỳ đáng yêu, đã muốn hiểu được phải cảnh giác với người xa lạ. Hoắc Đình quát khẽ một tiếng, hai chú cún đến bên chân Trần Dục Nhiên, cái mũi ngửi ngửi mùi của cậu, sau đó bắt đầu hướng về phía cái bọc mà Trần Dục Nhiên mang đến……
Trần Dục Nhiên tiếp được Hoắc Đình, cũng không nhịn được cười, đối với hai chú cún ngao Tây Tạng đang không ngừng hít ngửi cảm thấy hứng thú.
“Đây là em mua đó! Gọi là Obama với Shiela!” Hoắc Đình đắc ý nói, “Bọn chúng rất nghe lời!”
Obama, Shiela? Trần Dục Nhiên nhớ mang máng đây là tên một nam một nữ chính khách của nước ngoài, nhất thời cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.
Thoát khỏi sự dây dưa của Obama với Shiela, Hoắc Đình kéo tay Trần Dục Nhiên, khẩn cấp kéo cậu đi vào.
Quản gia người nước ngoài Charles đã qua tuổi bán trăm đang chờ ở đó, đưa lên trà bánh mời Trần Dục Nhiên. Đây là người khách đầu tiên của tiểu thiếu gia Hoắc Đình, Charles đối xử phi thường trịnh trọng.
Trần Dục Nhiên đối với diện ngoại là người nước ngoài của Charles có chút tò mò. Nhưng cậu không phải người thích chõ mõm vào chuyện người khác, tiếp nhận trà bánh Charles đưa qua, rất lễ phép nói cảm ơn, sau đó liền bình thản chịu đựng gian khổ.
Charles nhìn một đôi mắt sạch sẽ sáng bóng, một thân khí chất bình yên của Trần Dục Nhiên, rất có hảo cảm.
“Thiếu gia đang ở thư phòng, sẽ xuống dưới ngay.” Charles nói. Ông nói tiếng Trung, giọng điệu có chút quái dị, nhưng đọc nhấn từng chữ rõ ràng, tao nhã nghiêm cẩn.
Nếu đến làm khách, tự nhiên phải nói chuyện với chủ nhân trước rồi mới chơi cùng với Hoắc Đình. Bất quá Trần Dục Nhiên cầm bọc nhỏ trong tay, có chút do dự.
“Thật xin lỗi, nhưng phải chờ bao lâu nữa?” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng hỏi.
“Anh ơi, anh rất vội sao?” Hoắc Đình hỏi Trần Dục Nhiên. “Em nghĩ anh sẽ đến chơi với em một ngày.” Bé cón điểm thất vọng khụt khịt.
“Lạnh không thể ăn……” Trần Dục Nhiên hàm hồ nói một câu.
Hoắc Đình nghe thấy, tâm tư vừa chuyển, ánh mắt dính trên bọc nhỏ mà Trần Dục Nhiên mang đến bắt đầu tỏa sáng: “Em đi gọi ba ba xuống đây!” Lập tức tích cực chủ động hơn rất nhiều!
“Ba xuống đây, không cần gọi.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm vang lên.
Trần Dục Nhiên quay đầu, chỉ thấy Hoắc Hành Nhiễm một thân quần áo hàng ngày thoải mái, tao nhã thong dong đi tới. Không có trang phục chính thức (âu phục/tây trang), Hoắc Hành Nhiễm lại có vẻ trẻ tuổi, ôn nhuận như ngọc*
(*): ấm áp, ôn nhu như ngọc
“Hoan nghênh cậu đến chơi, Dục Nhiên.” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa nói.
“Ách, quấy rầy rồi.” Trần Dục Nhiên biết lúc trước Hoắc Hành Nhiễm là vì trêu cợt cậu mới gọi cậu là ‘Dục Nhiên’, cậu vẫn muốn sửa đúng cho hắn, nhưng không nghĩ đến là hắn ‘chơi’ đến nỗi phát nghiện với cái xưng hô này rồi. Bất quá xem ra trong khoảng thời gian này, Hoắc Hành Nhiễm là gọi thành quen, không có ý tứ sửa lại. Trần Dục Nhiên chỉ có thể mặc kệ.
“Hai người chơi vui vẻ, Dục Nhiên không cần câu nệ. Tiểu Đình, nhớ kỹ con là chủ nhà.” Hoắc Hành Nhiễm nhìn Trần Dục Nhiên, lại nhìn Hoắc Đình nói.
“Dạ vâng, cám ơn ba ba.” Hoắc Đình vui vẻ đáp.
“Hoắc tổng, cứ làm việc của anh đi!” Trần Dục Nhiên cũng nói. Không biết sao, hôm nay đối với Hoắc Hành Nhiễm, cậu có chút khẩn trương.
Hoắc Hành Nhiễm gợi lên khóe môi, gật gật đầu. Sau đó hắn trở lại thư phòng, tiếp tục làm việc khác, để kệ Trần Dục Nhiên chơi với Hoắc ĐÌnh
Hoắc Đình lập tức dắt Trần Dục Nhiên đến phòng nghe nhìn* của mình. Bé đối với cái bọc nhỏ của Trần Dục Nhiên rất là tò mò.
(*): ở đây đương nhiên là phòng chơi game rồi=))
Trần Dục Nhiên thần thần bí bí bảo Hoắc Đình khóa cửa lại, tắt điều hòa mở cửa sổ. Hoắc Đình hưng phấn, nhất nhất làm theo, hai chân nho nhỏ đặng đặng đặng chạy đến hăng say.
Trần Dục Nhiên lấy cái bọc nhỏ, chậm rãi mở ra, đúng là…… một xuất gia đình của KFC! Mở hộp nhựa ra, một cỗ mùi hương gà chiên đập thẳng vào mặt! Hoắc Đình hít hít thăm dò, mạnh mẽ lao qua hôn lên mặt Trần Dục Nhiên một cái!
“Oa, anh thực……” Chữ ‘tốt’ bởi vì bị Trần Dục Nhiên che miệng mà không phát ra được.
Hai gò má Trần Dục Nhiên bị Hoắc Đình hôn, có chút hồng, cậu còn nghiêm túc vươn ngón trỏ đặt lên miệng, ý bảo Hoắc Đình chớ có lên tiếng: “Em muốn để cho ba ba em phát hiện rồi đánh mông em sao?”
Ba ba chưa bao giờ đánh người…… Hoắc Đình nghĩ, nhưng bé vẫn lập tức mím miệng lại, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Hai người liếc nhau, rất ăn ý đem bàn tay hướng về phía gà chiên!
“…… Phải rửa tay trước đã.” Hoắc Đình có giáo dưỡng vô cùng tốt dừng lại, lưu luyến không rời nhắc nhở!
May là trong phòng nghe nhìn có phòng vệ sinh riêng, không cần đi ra ngoài.
Hai người cùng đi vào đó. Đôi chân nhỏ của Hoắc Đình linh hoạt, rất nhanh lướt qua Trần Dục Nhiên chạy vào rửa tay xong, rồi lại chạy ra ngoài nhìn phần gà gia đình của KFC, trông mong nhìn gà chiên thoạt nhìn thực mê người nuốt nước miếng……
“Anh ơi, anh nhanh lên chút!” Hoắc Đình thúc giục. Bé rất muốn ăn ngay bây giờ, nhưng gia giáo tốt đã khắc vào trong lòng, bé phải đợi Trần Dục Nhiên lại đây mới cùng nhau ăn.
Trần Dục Nhiên nhìn bé như vậy, động tác chậm chạp xưa nay cũng nhanh hơn chút.
“Bắt đầu ăn đi!” Trần Dục Nhiên một lần nữa ngồi xuống, tuyên bố!
Hai người tay trái một miếng cánh gà, tay phải một cái chân gà, giống như nạn châu chấu, lấy tốc độ nhanh nhất, tướng ăn xấu nhất càn quét toàn bộ chỗ gà chiên……
Lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa!
=======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xì poi chương sau — Trần Dục Nhiên: Cứu mạng a! Cứu mạng a!
——————————————————- cám ơn manh vật nhóm phiếu phiếu:3970925 trở thành ngài tiểu manh vật mộc nhàn nhàn trở thành ngài tiểu manh vật khấu 5 trở thành ngài tiểu manh vật alihli trở thành ngài tiểu manh vật