[Anh đến đón em.] Sau khi Hoắc Hành Nhiễm biết, trực tiếp nhắn tin cho cậu.
Vốn Trần Dục Nhiên không có cảm giác gì, nhưng vừa thấy tin nhắn này của Hoắc Hành Nhiễm, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút, có chút chờ mong không hiểu được.
Buổi học thứ sáu vừa kết thúc, cậu trực tiếp cầm sách giáo khoa ra khỏi trường học, chuẩn bịđến một quán nước cách trường học tầm hai trăm mét để chờ, cậu còn chưa có muốn bị những chúý không cần thiết.
Bất quá Trần Dục Nhiên vừa mới đi được tầm một trăm mét, một chiếc Lamborghini màu đen không biết từđâu ra đột nhiên xuất hiện, không hề báo động cấp tốc phanh lại, phát ra một tiếng phanh bén nhọn chói tai, dừng lại chắn trước mặt cậu.
Trần Dục Nhiên kinh ngạc dừng lại, còn chưa kịp phản ứng, cửa xem Lamborghini ‘ba’ một tiếng mở ra, một cánh tay cường tráng vươn ra, kéo cậu vào trong xe!
“A!” Trần Dục Nhiên kinh hô, một trận thiên toàn địa chuyển*, ngã vào trong xe đập đầu đến choáng váng!
(*): trời đất đảo lộn
Cửa xe ‘ba’ một tiếng đóng lại, lái xe hừ cười một tiếng, tay lái vừa chuyển, nhấn mạnh ga, chiếc Lamborghini như tên rời cung chạy về phía trước!
Trần Dục Nhiên cảm thấy choáng váng gian nan đứng thẳng dậy, giương mắt liền nhìn thấy trên vị trái hé ra sườn mặt giống nhưđã từng quen biết!
“Mèo hoang nhỏ, lại gặp mặt rồi!” Chủ nhân của chiếc xe một tay khống chế tay lái, chuyển mặt qua nhìn Trần Dục Nhiên, cao ngạo bễ nghễ liếc cậu một cái, tựa tiếu phi tiếu. (cười như không cười)
Một cái liếc này có khí thế sắc bén nói không nên lời, Trần Dục Nhiên không tự giác lui về phía sau, dán trên cửa xe, cố gắng ổn định thân thểđang chấn động vì xe chạy với tốc độ cao: “Vị tiên sinh này là?”
“Cư nhiên không nhớ rõ tôi?” Bên môi nam nhân mang theo ý cười, quay lại nhìn thẳng về phía trước, thanh âm mang theo sựâm u nói, “Hay là Hoắc Hành Nhiễm vẫn chưa có nói cho cậu biết?” Một bộ như là nếu Trần Dục Nhiên nói một chữ‘đúng’, gã sẽ mở cửa xe trực tiếp ném cậu ra ngoài.
Lo lắng tốc độ kinh người của chiếc xe, Trần Dục Nhiên cố gắng hồi tưởng lại một chút. Kỳ thật hình như là cậu có chút ấn tượng với gã, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Bất quá vị này lại nhắc tới Hoắc Hành Nhiễm với ngữ khí khinh thường như vậy……
“…… Hoắc Hành Tuấn…… Tiên sinh?” Cậu thử hỏi. Người kỳ quái như vậy mà cậu từng gặp cũng chỉ có nam nhân đã từng động tay động chân với cậu một cách khó hiểu trong sinh nhật của Lý Ngưng. Bất quá bởi vì Hoắc Hành Nhiễm đã làm một chuyện khác với cậu, Trần Dục Nhiên đối với trí nhớđêm đó cơ hồ toàn bộđều đặt trên người Hoắc Hành Nhiễm. Cho nên nam nhân suýt nữa bị cậu đoạn tử tuyệt tôn đã hoàn toàn bị lãng quên thật sự là không thể trách cậu.
Một tiếng hừ lạnh đã khẳng định suy đoán của cậu. Hai vai đang căng cứng của cậu hơi hơi thả lỏng. Bất ngờ không kịp phòng bịđã bị bắt lên xe, cậu còn tưởng rằng là Trần Ngọc Dung rốt cục nhịn không được tìm người đến giết cậu!
“Vài ngày không gặp, lá gan của mèo hoang nhỏ như thế nào lại nhỏđi vậy?” Hoắc Hành Tuấn trêu tức hỏi.
“Hoắc tiên sinh, đây là muốn đi đâu vậy? Có thể dừng xe không?” Trần Dục Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hoắc Hành Tuấn khàn khàn nói: “Không thể. Tôi muốn nhìn xem Hoắc Hành Nhiễm đối với cậu có bao nhiêu coi trọng.” Gãđiều chỉnh lại kính chiếu hậu.
Trần Dục Nhiên ghé vào lưng ghế nhìn về phía sau, thấy bên ngoài có một chiếc Bentley nhìn rất quen mắt, dùng tốc độ cao mà vững vàng theo sau Lamborghini.
Chỉ sợ là Hoắc Hành Nhiễm đã nhìn thấy Trần Dục Nhiên đột nhiên bị lôi lên xe, lại nhận ra chủ của chiếc xe Lamborghini nên đã nhanh chóng theo kịp!
Vốn Trần Dục Nhiên coi như là gặp biến bất kinh*, đối với Hoắc Hành Tuấn cao ngạo tự phụ cũng vừa phải tỏ vẻ yếu thế tôn trọng, nhưng nghĩđến Hoắc Hành Nhiễm đuổi theo ở phía sau như vậy, cậu cảm thấy thực không thoải mái.
(*): gặp chuyện không sợ hãi
“Hoắc tiên sinh, tròđùa này không vui đâu!”
“A, hóa ra là nhìn lầm rồi, lá gan vẫn là lớn như vậy!” Hoắc Hành Tuấn cười nói, tiếng cười không có chút ý cười nào, “Chuyện của người lớn, trẻ con vẫn là không nên xen vào là tốt nhất!”
Trần Dục Nhiên nhìn tay lái, nheo mắt lại.
“Tôi khuyên cậu không cần nghĩ nữa. Tôi không phải Hoắc Hành Nhiễm, sẽ không đối với cậu khách khí như vậy……” Hoắc Hành Tuấn nhận thấy ánh mắt của Trần Dục Nhiên, cho cậu một biểu tình tràn ngập uy hiếp.
Trần Dục Nhiên trừng gã, còn muốn nói gìđó, di động trong túi quần đột nhiên rung lên. Cậu hít một hơi, tựa vào ghế xe, lấy điện thoại ra xem tin nhắn
[ Đừng hoảng hốt, chờ anh.] Năm chữ của Hoắc Hành Nhiễm lộ ra sự trấn định thong dong rót vào trong lòng Trần Dục Nhiên.
Trong nháy mắt cậu được trấn an, khóe môi không tự chủđược cong cong.
Di động trong tay đột nhiên bị cướp đi!
“A?” Trần Dục Nhiên thấy Hoắc Hành Tuấn cướp lấy di động của mình nhìn nhìn, ngồi thẳng dậy muốn đoạt lại, kêu lên “Trả lại cho tôi!”
Hoắc Hành Tuấn đẩy một phát làm cậu trở lại chỗ ngồi, vội vàng nhìn qua tin nhắn, ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, mở cửa kính xe ra, thuận tay ném điện thoại ra ngoài!
Trần Dục Nhiên nghe được thanh âm chiếc điện thoại tan tành, cậu nổi giận: “Hoắc Hành Tuấn! Tên hỗn đản này!”
Hoắc Hành Tuấn dường như không có việc gì, nghe được thanh âm tức giận của Trần Dục Nhiên giống như là rất hưởng thụ gõ gõ lên tay lái: “Cái này đúng rồi! Cay một chút mới đúng vị! Luôn làm ra vẻđáng thương, làm tôi hoài nghi ánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm!”
Tên biến thái này! Trần Dục Nhiên chán nản, quyết định không thèm nói gì nữa. Cậu nhìn cửa kính xe vuốt vuốt tóc.
Hoắc Hành Tuấn nắm lấy tóc cậu, buộc cậu quay mặt lại: “Nghe! Theo tôi, những gì Hoắc Hành Nhiễm có thể cho cậu, tôi có thể cho cậu gấp đôi! Á Thánh bất quá chỉ là một món đồ chơi, không thể bằng được một sợi tóc gát của Minh Hoàng! Hoắc Hành Nhiễm chỉ là lão nhị của Hoắc gia ở kinh thành, tôi mới là lão đại!”
Tên dã man này!
Trần Dục Nhiên bị gã kéo đau cả da đầu, hốc mắt dâng lên một tầng hơi nước, làm sao nghe được gãđang nói cái gì, cắn răng giãy dụa!
Giãy dụa của cậu ở trong mắt Hoắc Hành Nhiễm chẳng khác gì một con mèo nhỏ giơ móng vuốt. Gã dùng một tay giữ chặt Trần Dục Nhiên, tay lái vừa chuyển, chiếc Lamborghini liền dừng lại bên ven đường không người.
Hoắc Hành Tuấn mở cửa xe ra, nhìn thoáng qua chiếc Bentley theo sát phía sau dừng lại, lộ ra một nụ cười hàm xúc có chút không rõý tứ. Gã lưu loát đi đến bên kia xe, nhấc cổáo của Trần Dục Nhiên đang cố sức mở cửa xe mà như muốn đánh nhau lại không được lôi ra ngoài, đè lên thân xe, sau đó thân cao lớn cường tráng áp lên theo!
Trần Dục Nhiên chân yếu tay mềm, cố gắng thế nào cũng không thể tránh thoát sự kiềm chế của Hoắc Hành Tuấn. Thấy gương mặt của gã dần dần đến gần, cậu kinh hãi, vội vàng kêu lớn, giãy dụa càng lợi hại hơn, tay chân bị ngăn chặn, cậu trực tiếp muốn dùng đầu đập gã!
Hoắc Hành Tuấn giống như làđang chơi đùa với một con mèo, mặc cậu giãy dụa lung tung, khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh đang đi tới, gã liền nở một nụ cười tàác liệt. Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn lên môi Trần Dục Nhiên, nhợt nhạt một cái liền dời ra, rồi tiếp đến di chuyển xuống cổ của cậu, ở trên làn da trắng nõn đó cắn một phát ác độc, một dấu màu đỏ cơ hồ lập tức xuất hiện!
Sau đó gã bị dùng sức đá văng ra! Không sai, làđá! Sườn thắt lưng bị hung hăng đá cho một cước, ngay cả thân thủ bất phàm đã từng được nhận qua huấn luyện đặc biệt của quân đội như gã cùng không kịp né tránh!
Hoắc Hành Tuấn thuận thế lùi lại, không đểýđến sườn thắt lưng bắt đầu ẩn ẩn đau, cười đắc ý nhìn Hoắc Hành Nhiễm ôm Trần Dục Nhiên bị gã chỉnh đến đôi mắt đều hồng lên vào trong lòng. Gương mặt Hoắc Hành Nhiễm thực bình tĩnh, trầm mặc tựa hồ cóđiểm tức giận, ánh mắt màu thâm lam lợi hại mang theo sự không đồng ý.
“Hi!” Hoắc Hành Tuấn ung dung chào hỏi, liếm liếm môi, “Mèo hoang nhỏ của cậu, hương vị thật ngon!”
Trong mắt Hoắc Hành Nhiễm là sự thâm trầm: “Hoắc Hành Tuấn, anh có chừng có mực.”
“Xem ra tiểu tử này quả thật làm cho cậu động tâm!” Khí thế Hoắc Hành Tuấn đại thịnh, trong mắt lộ ra ý‘bắt được nhược điểm của cậu rồi’.
“Anh có thể thử xem xem.” Hoắc Hành Nhiễm tao nhã, ở trước mặt Hoắc Hành Tuấn cả vú lấp miệng em lại một chút cũng không bịáp chế.
“Chờ xem!” Hoắc Hành Tuấn lại quay sang nói với Trần Dục Nhiên, “Mèo hoang nhỏ, điều kiện của tôi vẫn hữu hiệu!”
“Anh cút ngay cho tôi! Hoắc Hành Nhiễm anh là tên dã man, vượn người, người động núi!” Trần Dục Nhiên một tay ghét bỏ lau môi, một tay che cổ bị cắn đau, hổn hển mắng. Lấy cá tính của cậu, đây là lần đầu tiên cậu nổi giận như vậy! Dựa vào Hoắc Hành Nhiễm, hơn nữa trong lòng tức giận, lá gan cậu lớn vô cùng, trực tiếp mắng Hoắc Hành Tuấn.
“Nga……” Đáy mắt Hoắc Hành Tuấn hiện lên một chút giận dữ, hiển nhiên sự hình dung của Trần Dục Nhiên đã chạm đến điểm nhẫn nại của gã, “Cậu nên cầu nguyện đừng có một ngày rơi vào tay tôi đi……” Ngữkhí có sự tối tăm lạnh lẽo nói không nên lời.
Bất quá phản ứng của Trần Dục Nhiên không phải là lui lại sau lưng Hoắc Hành Nhiễm, mà là trong mắt hiện lên sự bài xích cùng chán ghét, thẳng tắp trừng mắt nhìn gã, ý tứ là‘lần sau tuyệt đối sẽ không khách khí với anh’.
Cư nhiên không sợ…… Hoắc Hành Tuấn không khỏi nhíu mày. Mèo hoang nhỏ này, có chút ngoài dựđoán!
“Cậu nuôi một con mèo hoan nhỏ, ông nội hẳn là rất hứng thú……” Gãý vị thâm trường nói với Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm trấn an vuốt vuốt tóc Trần Dục Nhiên, lãnh đạm nói: “Tôi chờ.”
Hoắc Hành Tuấn nghiền ngẫm nói: “Thật là có chút bất đồng…… Phi thường tốt!” Cuối cùng liếc mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên một cái, gã vào xe, nổ máy Lamborghini, cũng không quay đầu lại biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
**********************************************
Trần Dục Nhiên có chút buồn bực.
Cái tên hỗn đản Hoắc Hành Tuấn tự nhiên đụng đến cậu một cách khó hiểu kia tựa hồ là bởi vì Hoắc Hành Nhiễm. Cậu bất ngờ không kịp phòng bị bị bắt lên xe, còn bị cái tên não tàn kia chạm môi cắn cho một phát, tuy không nói gì nhưng sự phẫn nộ cùng ủy khuất trong lòng là không cần phải nói. Hoắc Hành Nhiễm ở trước mặt Hoắc Hành Tuấn đối với cậu thực ôn nhu thực bảo vệ, Hoắc Hành Tuấn đi rồi, hắn kéo cậu lên xe, lại làm đau tay cậu. Tuy rằng khi phát hiện làm đau tay cậu đã rất nhanh buông tay ra, nhưng hai người ở trên xe vẫn không có nói chuyện với nhau. Không phải Trần Dục Nhiên không muốn nói, mà là Hoắc Hành Nhiễm đơn phương ngậm miện không nói, tựa vào ghế xe nhắm mắt, không thèm quan tâm đến Trần Dục Nhiên một chút nào cả.
Trần Dục Nhiên cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể nhìn về phía trước, lại lần nữa lau môi, trong lòng lại tiếp tục mắng Hoắc Hành Tuấn.
Bất quá vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cậu dần dần có chút nghi hoăc. Bởi vìđường mà xe chạy không phải làđường đến biệt thựở lưng chừng núi, mà là một con đường làm cho Trần Dục Nhiên cảm thấy thực xa lạ. Từ con đường này có thể nhìn thấy gác chuông của đại học Thiên Khê, cho nên hẳn là cách đại học Thiên Khê không xa. Nhưng Trần Dục Nhiên chưa bao giờ biết gần trường học có một chỗ như vậy.
Trải qua tầng tầng cổng, xe vững vàng đi vào một tiểu khu lịch sự tao nhã. Thiết bị bảo an của tiểu khu này có thể nói là nghiêm cẩn gần nhưđến mức rườm rà. Trần Dục Nhiên còn tưởng rằng sẽđược nhìn thấy những kiến trúc thực vàng ngọc huy hoàng, cao ngất trong mây. Nhưng trên thực thế, tiểu khu này đều là nhà lầu độc lập, căn thì hai tầng, căn thì ba tầng, vẻ ngoài rất là bình thường. Bất quá khoảng cách giữa những căn nhàđó khá lớn, cảnh vật chung quanh rất đẹp, hoa cỏ sum suê, tươi mát thanh lịch, tràn ngập hơi thở nhàn nhã của tự nhiên.
Hoắc Hành Nhiễm nắm tay Trần Dục Nhiên xuống xe, phát hiện Trần Dục Nhiên tựa hồ có chút kháng cự, hắn không nói một câu, trực tiếp vòng tay lên thắt lưng cậu, không có nửa phần kiêng dè. Trần Dục Nhiên kinh ngạc, nhưng vài người đi qua bọn họđều chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt không hềđổi, thẳng tắp đi qua, ngay cả một ông lão tóc trắng xóa nhìn thấy hai nam nhân thân mật ôm nhau đi vào cũng có cùng thái độ.
Trần Dục Nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm một cái, mặc hắn lôi kéo vào một căn nhà.
Căn nhà này có vẻ ngoài không có gì khác với những căn nhà khác trong tiểu khu, có hai tầng, tầm 200 mét vuông, có một vườn hoa nho nhỏ. Bất quá cửa sổ trong nhà hẳn là đã trải qua xử lýđặc biệt, không có rèm cửa, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bài trí bên trong.
Trần Dục Nhiên nhìn Hoắc Hành Nhiễm vươn tay ấn một cái lên thiết bị cảm ứng ở bên cạnh cửa lớn, cánh cửa rất nặng răng rắc một tiếng mở khóa. Hoắc Hành Nhiễm đẩy cửa đi vào, Trần Dục Nhiên bịđộng bước theo hắn.
Bài trí trang hoàng bên trong nhà tựa hồđều là phong cách đơn giản tự nhiên. Bất quá Trần Dục Nhiên còn chưa kịp thấy rõ, thân thểđã bị nam nhân mạnh mẽđặt lên cửa……
==================================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cám ơn kingfly2012 đã nhắc đến phu phu vấn đáp —
Hoắc Hành Nhiễm [ ngồi trên sô pha ]
Trần Dục Nhiên [ tựa vào người Hoắc Hành Nhiễm ]
Tác giả:〖 khụ khụ, ngồi thế này là sao?〗?- lần này chỉ dám nói trong lòng.
Hoắc Hành Nhiễm [ thản nhiên liếc mắt nhìn tác giả một cái], tác giả sợ run:〖 chẳng lẽ lại bị nhìn thấu? 〗
Tác giả: …… Mời hai bị biểu đạt một chút cái nhìn đối với người Trần gia……
Hoắc Hành Nhiễm [ mỉm cười thản nhiên ]: Ân……
Tác giả: …… Trần tiểu thụ, cậu đây là mặt bị rút gân sao?
Trần Dục Nhiên vẫn đang mộng ảo ngây ngô cười: Nói bậy. Tôi đang suy nghĩ xem nên dùng loại virus máy tính nào để thả vào Trần gia. Tôi muốn thành công tạo ra mười loại, đều là bảo bối tốt mà! [ lại khống chế không được nói lộ ra còn kèm với tươi cười quỷ dị, yêu thích của trạch kỹ thuật quả nhiên là người thường không thể hiểu được ]
Tác giả [ phát điên ]: Ách, tôi muốn là cái nhìn! Cái nhìn đối với người Trần gia! Không phải biện pháp trả thù!
Trần Dục Nhiên [ vô tội nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm ]:…… Em là không đúng sao?
Hoắc Hành Nhiễm [ tìm ra manh mối để an ủi ]: Dục Nhiên làm tốt lắm [ liếc mắt nhìn tác giả một cái ]
Tác giả [ lui thành một đoàn trong góc ]:〖đúng là cái đồ bao che khuyết điểm!〗