Phòng này chính là phòng dành cho khác trong biệt thự ở lưng chừng núi của Hoắc Hành Nhiễm mà trước đó Trần Dục Nhiên từng ngủ lại một đêm. Ngày hôm qua, Trần Dục Nhiên chém đinh chặt sắt cự tuyệt đề nghị mời cậu ngủ lại của Hoắc Đình, đến tối lại bị Hoắc Hành Nhiễm một lần nữa mang về. Càng không may là, sau khi Trần Dục Nhiên thanh tỉnh, tự nhiên nhớ lại một chi tiết ngày hôm qua, nguyên nhân đáng sợ nhất làm cho cậu bị Hoắc Hành Nhiễm mang về biệt thự – cậu bị Hoắc Hành Nhiễm hôn đến nỗi ngất đi!
Trần Dục Nhiên chưa bao giờ biết, sau khi mình uống say sẽ biến thành một bộ đức hạnh như vậy! Cậu rõ ràng cảm thấy mình không có say, hảo hảo nói chuyện với Hoắc Hành Nhiễm, sau đó hai người mạc danh kỳ diệu hôn thành một đoàn. Nếu không phải cậu bị hắn hôn đến ngất đi, cũng không biết có thể mơ mơ hồ hồ cũng Hoắc Hành Nhiễm làm ra chuyện gì trong cái phòng nghỉ nho nhỏ kia hay không. Từ điểm này xem lại, cậu ngất xỉu thật sự là quá đúng đắn. Này có thể là lý do duy nhất mà Trần Dục Nhiên có thể dùng để an ủi bản thân.
Bất quá cậu cảm thấy sau khi mình say rượu, hành vi cự tuyệt cùng phản kháng đối với đề nghị làm tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm trở nên lung lay sắp đổ.
Cậu không muốn đi ra ngoài gặp người nữa.
Đáng tiếc những người khác hiển nhiên là không muốn như vậy.
Tiểu Hoắc Đình sau khi rời giường liền được báo cho biết anh của bé đã trở lại. Đây là một tin tức vô cùng tốt! Bé cơ hồ lập tức giơ lên một nụ cười, cứ như vậy mặc áo ngủ chạy đến phòng dành cho khách, chuẩn bị gọi Trần Dục Nhiên rời giường.
“Anh ơi, anh ơi! Anh còn chưa dậy sao? Em có thể vào không?” Hoắc Đình cao hứng lại lễ phép gõ cửa.
Nếu người đến là Hoắc Hành Nhiễm, cách một cánh cửa, Trần Dục Nhiên còn có lá gan bảo hắn tránh ra, không cho phép hắn tiến vào. Nhưng người gõ cửa là anh bạn nhỏ của cậu, Trần Dục Nhiên không thể từ chối, có điểm cam chịu miễn cưỡng nói: “Vào đi……”
Hoắc Đình nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Thấy Trần Dục Nhiên vẫn nằm trên giường, trên mặt còn mang theo một ít buồn ngủ cùng rối rắm, bé ngẩng đầu giật nhẹ chăn của cậu: “Anh ơi, dậy đi nga! Nắng sắp chiếu đến PP (mông) của anh rồi. Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng đi!”
Trần Dục Nhiên mặc bé kéo chăn, vẫn nằm yên: “…… Ba ba em có ở đây không?”
“Em không biết. Em vừa dậy đã chạy sang gặp anh rồi.” Hoắc Đình vui vẻ nói, đột nhiên chỉ về mấy điểm ở trong vạt áo ngủ hơi hơi mở rộng vì Trần Dục Nhiên xoay người, “Anh ơi, anh bị muỗi cắn sao?”
Trần Dục Nhiên theo bản năng nhìn về hướng bé chỉ, liền thấy trên khuôn ngực trắng nõn có mấy dấu vết hơi hơi xanh tím rải rác khắp nơi. Làm một người trưởng thành, cậu tự nhiên biết đó là cái gì! Trần Dục Nhiên lập tức kéo lại vạt áo, khuôn mặt thanh tú trắng nõn đỏ lên, hầm hồ nói: “Ân……” Trong lòng bắt đầu ân cân hỏi thăm kẻ xấu Hoắc Hành Nhiễm ‘lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn’.
Quả nhiên tối hôm qua té xỉu là rất đúng!
Tiểu đại nhân Hoắc Đình giống như thở dài, nâng má ghé vào bên giường “Anh ơi, anh thật sự cho rằng em là trẻ con không hiểu chuyện sao? Cái này gọi là dấu hôn. Có phải tối hôm qua có chị gái nhiệt tình nào đó thổ lộ với anh không?”
Trần Dục Nhiên chưa kịp cảm thấy khiếp sợ cùng không tự nhiên vì con quỷ nhỏ Hoắc Đình, rất nhanh đã bị bốn chữ ‘chị gái nhiệt tình’ dời đi trọng điểm, sắc mặt cổ quái thay đổi trong chốc lát, sau đó nhịn không được xì một tiếng cười lớn: “Ha ha, chị gái nhiệt tình…… Phốc, chị gái……” Hoắc Hành Nhiễm không có một tia nữ khí nào xứng với xưng hô ‘chị gái nhiệt tình’, Trần Dục Nhiên cảm thấy hắn banh không được!
“Chẳng lẽ là anh zai nào đó?” Hoắc Đình lại hỏi. Không thể không nói Hoắc Đình có một cái đầu mà cái gì cũng hiểu. Bất quá vấn đề của bé làm tiếng cười của Trần Dục Nhiên im bặt.
“…… Em nói cái gì vậy?” Trần Dục Nhiên có chút chột dạ bóp bóp chóp mũi của bé. Cậu mới không cần nói cho Hoắc Đình biết ‘chị gái/anh zai nhiệt tình’ này là ba ba của bé. Tuy rằng cậu là bị nửa bắt buộc, nhưng cậu là bạn của Hoắc Đình, mạc danh kỳ diệu phát triển đến cái tình trạng khó hiểu này với ba của Hoắc Đình tựa hồ phi thường kỳ quái. Bất quá cậu tiếp theo của Hoắc Đình trực tiếp làm cho Trần Dục Nhiên tê cứng.
Tiểu Hoắc Đình nói: “Thật là anh zai? Hừ, anh à, anh thật quá đáng! Anh đã thích nam, vì cái gì lại không chọn ba ba em? Ba ba em so với anh zai gì đó kia mạnh hơn nhiều!” Cuối cùng là một câu rất là căm giận bất bình.
Bây giờ trẻ con năm tuổi đều hung tàn như vậy sao?
Trần Dục Nhiên đối với Hoắc Đình phi thường nghiêm túc, không có một tia nói đùa, có điểm trợn mắt há hốc mồm. Cho nên lo lắng của cậu hoàn toàn là dư thừa?
“Nga, anh à, anh không cần ngạc nhiên. Chú George bạn của ba ba cũng chỉ thích đàn ông. Ổng còn nói nếu ổng trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định sẽ theo đuổi em.” Hoắc Đình rung đùi đắc ý, “Cho dù ổng có trẻ lại hai mươi tuổi, em cũng sẽ không chấp nhận. Ổng không phải loại hình mà em thích.”
Được rồi! Hoắc Hành Nhiễm có đôi mắt màu thâm lam đại biểu cho huyết thống ngoại quốc của hắn, Hoắc Đình là con hắn, tựa hồ tư tưởng cởi mở một chút cũng không có gì. Nhưng mà……
“Sao em lại cảm thấy ba ba em cùng anh……” Trần Dục Nhiên hoang mang, “Em biết ba ba em thích đàn ông sao?”
“Nhưng ba ba cũng chưa nói là ba không thích a!” Hoắc Đình thực đương nhiên nói, “Anh so với cái gì mà dì Tạ với dì Trần kia tốt hơn nhiều!”
“……” Trần Dục Nhiên đột nhiên không biết mình nên nói cái gì.
“Anh thật sự là không có hứng thú với ba ba em sao?” Hoắc Đình hỏi, giống như là chỉ cần Trần Dục Nhiên nói có hứng thú, bé sẽ động thủ đóng gói Hoắc Hành Nhiễm lại đưa cho cậu.
“Anh nên rời giường……” Trần Dục Nhiên cảm thấy chính mình đã muốn theo không kịp thời đại. Cậu như một du hồn bắt đầu rửa mặt chải đầu, thay quần áo, tự cho rằng là không nhìn thấy cái đuôi nhỏ Hoắc Đình chưa từ bỏ ý định theo cậu đi tới đi lui, ý đồ tiếp tục thuyết phục cậu sinh ra hứng thú với Hoắc Hành Nhiễm.
“Anh ơi, ba ba của em cao lớn, anh tuấn, có tiền, còn có chút khiết phích (bệnh sạch sẽ), người bình thường không thể tiếp cận, khả năng ngoại tình là rất thấp blablabla…… Anh thật sự không suy nghĩ một chút sao?” Hoắc Đình bị Trần Dục Nhiên mang về phòng của bé rửa mặt chải đầu, thay quần áo, sau đó đưa đến nhà ăn chuẩn bị ăn bữa sáng, vẫn như cũ lải nhải.
“Hoắc Đình, câm miệng.”
“Ha ha!”
Thanh âm của Trần Dục Nhiên cùng với một tiếng cười xa lạ đồng thời vang lên.
“A, chào buổi sáng, ông chú nhỏ! Chú Trầm!” Hoắc Đình xoay qua hô nhỏ, lễ phép chào hỏi.
Hai người đi vào nhà ăn. Một người là trợ lý tổng giám đốc nhã nhặn ngại ngùng của Á Thánh, Trầm Bắc Thôn, một người khác ước chừng ba mươi lăm tuổi, dung mạo tục tằng, thân hình cao lớn. Hắn dùng một loại tư thế bảo hộ, ôm lấy thắt lưng Trầm Bắc Thôn, cười nhìn Hoắc Đình.
Trần Dục Nhiên đoán cậu từ khi vào Á Thánh đến nay vẫn vô duyên không nhìn thấy tổng giám đốc của Á Thánh, nam nhân trẻ tuổi nhất đời thứ hai của Hoắc gia – Hoắc Chính Nghiệp. Mà Hoắc Đình lại gọi nam nhân này là ‘ông chú nhỏ’?
“Tiểu Hoắc Đình, con đây là muốn đẩy mạnh tiêu thụ ba ba con ra ngoài sao?” Nam nhân tục tằng trêu tức nói, sau đó vươn tay về phía Trần Dục Nhiên, “Tôi đã nghe nói qua về cậu, Trần đại thiếu gia, thực tập ở bộ phận tin tức. Tôi là Hoắc Chính Nghiệp.”
Quả nhiên.
Trần Dục Nhiên bắt tay hắn nói: “Xin chào, tổng giám đốc Hoắc, tôi là Trần Dục Nhiên.” Thanh âm đứng đắn, không có một chút lười nhác thả lỏng nào khi đối mặt với Hoắc Đình. Hoắc Chính Nghiệp khí thế bức người cũng không phải là Trầm Bắc Thôn. Cậu rất nhanh buông tay đang bắt tay với Hoắc Chính Nghiệp ra, gật gật đầu với Trầm Bắc Thôn: “Trầm tiên sinh, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trầm Bắc Thôn là một người cẩn thận săn sóc, nhận thấy Trần Dục Nhiên không được tự nhiên, anh trấn an nói, “Tôi cùng với A Chính đến đây tìm Hành Nhiễm. Hai người cứ tự nhiên, không cần để ý đến bọn tôi.”
“Ông chú nhỏ, chú Trầm, hai người muốn cùng ăn bữa sáng với bọn con hay không?” Hoắc Đình đưa ra lời mời, bất quá cậu bổ sung một câu khác với Trần Dục Nhiên đang quẫn bách, “Anh ơi, có thể đi?” Bé trưng cầu ý kiến của Trần Dục Nhiên, cư nhiên là vô ý thức bỏ qua hai người thân là Hoắc Chính Nghiệp và Trầm Bắc Thôn.
Ánh mắt Hoắc Chính Nghiệp lập tức trở nên bất đồng, bất động thanh sắc* đánh giá Trần Dục Nhiên thanh tú gầy yếu.
(*): không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh
“Đương nhiên có thể.” Trần Dục Nhiên hơi trừng mắt liếc nhìn Hoắc Đình một cái, khách khí nói.
“Cho nên, anh trai họ Trần này thật sự là tình nhân của ba ba con?” Hoắc Chính Nghiệp vuốt cằm hỏi.
“Tổng giám đốc, anh hiểu lầm rồi……”
“Tạm thời còn chưa phải, ông chú nhỏ không thấy con đang cố gắng sao?”
Trần Dục Nhiên cùng với Hoắc Đình đồng thời nói. Vừa nói xong, Trần Dục Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Hoắc Đình, người sau thè lưỡi.
Hoắc Chính Nghiệp khoát tay: “Không cần phủ nhận. Cho dù cậu có dựa vào ngọn núi là Hoắc Hành Nhiễm, tôi cũng chỉ coi trọng thành tích làm việc của cậu. Không đạt được yêu cầu của Á Thánh, cậu trực tiếp ở nhà cho khỏe, không cần đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.” Không có một chút ý tứ khách khí nào.
Trầm Bắc Thôn nhíu mi, âm thầm kéo quần áo hắn, dùng một ánh mắt ý bảo hắn khách khí chút. Hoắc Hành Nhiễm thật vất vả mới coi trọng một người, không thể để Hoắc Chính Nghiệp dọa chạy mất được.
“Yên tâm, từ nhỏ đến lớn tiểu tử kia nhìn trúng cái gì, đã lần nào vuột mất đâu.” Biết rõ tâm tư trong suốt của Trầm Bắc Thôn. Hoắc Chính Nghiệp không chút nào kiêng kị hôn hôn lên mặt người yêu, an ủi nói.
Bọn họ không coi ai ra gì lại làm cho sắc mặt Trần Dục Nhiên chậm rãi đỏ lên. Cậu đều phủ nhận, nhà họ Hoắc này đều là nghe không hiểu tiếng người, tự dùng phương thức của mình để lý giải sao? Hoắc Hành Tuấn kỳ quái gì đó tối hôm qua cũng như thế, Hoắc Chính Nghiệp cũng như vậy, Hoắc Hành Nhiễm với Hoắc Đình lại không cần nói!
Hoắc Đình ngay từ đầu đã không đoán được tâm tư, nhãn thần sáng lên. Bé trộm ngắm Trần Dục Nhiên, thấy vẻ mặt cậu đỏ bừng, vì thế che miệng lại nở nụ cười thần bí. Bé đã nói ba ba với anh có chút không thích hợp. Lần đó Trần Dục Nhiên rơi xuống nước, ba ba mang theo anh trồi lên mặt nước, môi hai người thế nhưng là dán vào với nhau! Lúc ấy Hoắc Đình bởi vì sợ hãi lo lắng mà không suy nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại tổng cảm thấy có chút hương vị không nói được nên lời. Nghe nói tối hôm qua cũng là ba ba mang anh về nhà, như vậy……
Hoắc Đình ở trong lòng yên lặng cổ vũ Hoắc Hành Nhiễm. Bé tuyệt không để ý anh trở thành ‘mẹ’ của bé.
“Đang nói cái gì vậy?” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm đột nhiên vang lên sau lưng Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên còn chưa kịp cảm thấn xong về nhà họ Hoắc này, nghe được thanh âm của đầu sỏ gây nên, tức giận quay sáng muốn trừng hắn.
Tay Hoắc Hành Nhiễm khẽ chạm lên mặt Trần Dục Nhiên: “Sao mặt lại hồng như vậy? Tối hôm qua cảm lạnh sao?” Động tác vô cùng thân thiết, tự nhiên giống như đã từng làm trăm ngàn lần vậy.
Vì thế mọi người ở đây trừ bỏ Trần Dục Nhiên đều đã hiểu.
Trần Dục Nhiên tê cứng.
…… Thế giới này huyền huyễn sao?
==================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mùng hai ~~~~ đi thăm người thân ~~~~ hy vọng mọi người khoái trá, tiền lì xì nhiều hơn có,[*__*] hì hì…… Đặc biệt tỏ ý cảm ơn nhị lão bản Lôi ~╭[╯3╰]╮