Carr hoàn toàn không hiểu tại sao Yunho lại đi trêu chọc Jaejoong, cho dù cậu ta rất đẹp nhưng sẽ không có người nào tự đâm vào phiền toái như thế.
Y hiểu, Jaejoong gọi điện thoại cho Yoochun là đang khiêu khích Yunho, nói cho hắn biết, cậu từ trước tới nay không phải người hắn có khả năng nắm giữ.
Đây đã là vấn đề lớn, đừng nói chi, cậu ta tìm Park Yoochun, là người yêu của bạn giường cũ của hắn.
Cái này thật sự quá phức tạp rồi…
Rõ ràng, Yunho nói Junsu biết tình cảm của Yoochun với Jaejoong, điều này càng làm Carr khó hiểu, đã như vậy, sao lại ngồi nhìn mà không can thiệp?
Bỏ mặc Yunho đi trêu chọc Jaejoong, lại để Jaejoong lôi Yoochun ra chọc tức Yunho…
Thậm chí, ngay cả Yunho cũng ra vẻ không sao cả.
“Cậu không biết như vậy chơi mới vui sao? Nhìn Kim Jaejoong tựa như tôi đang nhìn chính bản thân mình.” Cười, Yunho thay quần áo, không hề để lo lắng của Carr trong lòng.
“Nếu như vậy, cậu nên cẩn thận, đừng vì cậu ta mà hại chết chính mình.” Carr tự đáy lòng khuyên bảo.
“Tôi không sợ chết thì sao?” Ném cho Carr một nụ cười khinh miệt, Yunho cầm chìa khóa lên định đi ra ngoài, Carr đuổi theo phía sau, không quên hỏi hắn đi đâu.
“Đi tìm chết!” Đáp án ngắn gọn, lại khiến Carr há hốc mồm.
Tuy y biết rõ Yunho đôi khi rất đáng sợ, nhưng từ khi gặp người tên Kim Jaejoong kia, dường như càng ngày càng tăng rồi…
Ngồi trên xe Yunho, nhìn Yunho dùng tốc độ vượt trội mà chạy, nói không sợ thì đánh giá Carr cao quá mức rồi, chỉ có điều hiểu biết về Yunho lại khiến Carr yên tâm.
Yunho nghịch lửa, cũng hiểu rõ lửa, cho dù lửa cháy đến thân, Yunho cũng sẽ có biện pháp dập tắt…
Nhìn cảnh vật biến hóa ngoài cửa sổ xe, Carr biết rõ Yunho muốn đi đâu, dù sao đó cũng là nơi tụ tập đua xe lớn nhất Seoul, hơn nữa đây là chỗ mà y nói cho Yunho biết.
Chỉ vì, muốn nổi lên bão tố với Kim Jaejoong.
Lặng im nghe nhạc mà Yunho chọn, đang lúc Carr định nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại di động của y vang lên, vừa nghe, tin tức ở đầu bên kia lại khiến cho y mở to mắt.
“Sao vậy, có việc?” Khóe mắt liếc thấy biểu tình của Carr, Yunho rất tự nhiên hỏi thăm.
“Cậu với Kim Jaejoong thật là ăn ý, một người bị lôi đến, một người tự muốn đi.” Cất điện thoại, Carr không khỏi lắc đầu. “Nếu như muốn cứu người, tăng tốc đi, bằng không tôi không dám đảm bảo Kim Jaejoong có bị đánh chết hay không.”
Tuy y không rõ chuyện giữa Jaejoong cùng Yunho ở đường đua xe, nhưng người phụ trách tiền cá cược kia không phải nhân vật bình thường, huống chi đây là vụ làm ăn lớn…
Nhíu mày, không hỏi Carr đã xảy ra chuyện gì, Yunho chỉ đạp chân ga, tăng tốc độ vốn đã cao lên tới cực hạn, ngay cả Carr cũng bất giác thắt chặt dây an toàn.
Cầu nguyện, mạng nhỏ của y có thể bình an đến nơi…
Bên kia, đi cùng Jaejoong vào địa điểm đua xe quen thuộc, Yoochun nhìn một đám người đã tụ tập từ sớm, kéo Jaejoong, định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì có một người đàn ông đi tới chỗ Jaejoong.
“Đã lâu không gặp, Jaejoong, không nghĩ tới cậu cũng sẽ bị tôi tìm đến gây phiền đúng không?” Mang theo ý cười, người đàn ông vươn tay vuốt nhẹ mặt Jaejoong.
“Chẳng qua chỉ là một cuộc đua, anh chuyện bé xé ra to rồi.” Chán ghét lau nơi hắn chạm vào, Jaejoong hoàn toàn không che giấu.
“Không có cách nào, trận đấu của Kim Jaejoong cậu, tiền đặt cược rất lớn, tôi lại không có hứng thú đền toàn bộ, đành phải phiền cậu tới đua lại với người của tôi.” Tay vung một cái, mấy tên mang Jaejoong tới liền vây quanh cậu. “Nếu cậu không chịu, gương mặt xinh đẹp của cậu có lẽ phải chịu vài vết thương nho nhỏ mới xong việc.”
“Jaejoong, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Yoochun che trước mặt Jaejoong. “Lucas, nếu như Jaejoong gây tổn thất cho anh, tôi thay cậu ấy đền, anh đừng gây phiền toái với cậu ấy.”
Nhíu mặt, Lucas giả bộ thở dài. “Nếu chỉ liên quan đến tiền thì còn dễ nói. Nhưng những người đặt cược chỉ quan tâm kết quả, để giữ gìn danh tiếng của tôi, đành phải ủy khuất đại thiếu gia Jaejoong của chúng ta rồi.”
Nhìn Lucas lấy chìa khóa ra đưa tới trước mặt, Yoochun chủ động nói giúp Jaejoong, lại bị Lucas coi như không nghe thấy, nhìn chăm chăm Jaejoong, muốn đáp án của cậu.
Liếc một vòng, trong mắt Jaejoong tràn ngập kiêu ngạo, đẩy Yoochun ra, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Lucas.
“Tôi không phải đàn em của anh, anh nói gì thì tôi phải làm cái đấy, tôi không muốn đua thì không ai ép tôi được.” Ưỡn ngực, Jaejoong xoay người định chạy đi, lại bị người ngăn cản.
“Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cậu như thế thì không nhận được cái gì tốt đẹp đâu, Jaejoong.” Lucas lắc lắc chìa khóa trong tay. “Thua cũng không sao, chỉ cần đua lại cho tôi là được rồi.”
Cười nhìn thẳng vào mắt Lucas, Jaejoong đi đến trước, không phải để tiếp nhận đề nghị của hắn, mà vươn tay hất chìa khóa trong tay hắn đi.
Lúc tiếng chìa khóa rơi xuống chạm vào đất vang lên, sắc mặt Lucas thay đổi, khẽ gật đầu, mấy tên côn đồ liền xông tới đánh Jaejoong, Yoochun muốn giúp, nhưng lại không ngăn cản được nhiều người đồng thời công kích.
Jaejoong vừa đánh trả, vừa né tránh, nhưng vẫn tránh không được mà trúng vài đấm, mắt thấy tình huống ngày càng bất lợi với cậu và Yoochun, Jaejoong căn bản không nghĩ đến việc kêu cứu, bởi vì dù có kêu, cũng sẽ không có ai dám nhúng tay vào chuyện của Lucas…
“Mẹ mày! Chúng mày muốn tính sổ thì tìm tao, để Yoochun đi!” Dù đã trúng một đá, Jaejoong vẫn rống lên.
Không phải quan tâm đến an nguy của Yoochun, chỉ đơn giản là không muốn người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện của cậu, cho dù người đó là Park Yoochun cũng vậy!
Nhếch miệng, Lucas từ chối cho ý kiến, gật dầu ý bảo chuyển mục tiêu, toàn bộ những tên đang đối phó với Yoochun liền chuyển sang Jaejoong, trong chốc lát bị nhiều người vây đánh, Jaejoong dù cho ra sức ngăn cản cũng vẫn bị đánh ngã xuống.
Đang lúc Yoochun cố chống thân thể đau nhức, định tới giúp Jaejoong thì Lucas đột nhiên hét lên!
Đánh đấm nhất thời ngừng lại, Jaejoong nhịn đau nhìn về phía Lucas, chỉ thấy một con dao đặt trên gáy Lucas, mà Carr thì tiến lên nâng Jaejoong dậy.
“Carr, đây là chuyện gì? Tên này là ai?” Lucas không thể động đậy nhịn không được lửa giận mà gầm lên.
“Người đua xe với Jaejoong, cũng là ông chủ mà tôi đã nói với cậu là không dễ chọc.” Nhún vai, Carr giúp Jaejoong phủi bụi đất trên người.
Ông chủ của Carr?
Trong đầu hiện lên cái tên Carr từng nhắc đến, có chút mơ hồ, nhưng Lucas không quên, Carr đã từng nói qua chuyện của Yunho…
“Cái kia…”
“Mày đánh Kim Jaejoong mấy đấm?” Giọng rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Yunho lại khiến người ta phát lạnh.
“Anh nghe em nói đã, em —— Ahhh —— Đau quá, mặt của tôi ——“
Lúc Lucas bật ra tiếng kêu chói tai, trên mặt của hắn cũng xuất hiện vệt máu thật dài, máu tuôn ra dính vào bên môi Yunho, vươn lưỡi liếm sạch hương bị này, trong mắt Yunho càng thêm lạnh lùng.
“Tao không nghe thấy mày nói cái gì, người của mày đánh cậu ấy bao nhiêu cái, tao trả lại mày bấy nhiêu dao, rất công bằng đúng không? Dao tiếp theo, mày có muốn đổi vị trí không? Miệng? Hay là cổ?” Lưỡi dao trượt trên cổ Lucas, không ngừng ma sát, mãi đến khi đã cắt vào thịt của hắn…
“Jung Yunho!”
Nghe thấy Jaejoong gọi hắn, Yunho ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, hai người trao đổi ánh mắt rất ăn ý, lại khiến cho Yunho nở nụ cười.
“Cảm ơn Jaejoong đi, bằng không mạng của mày, tao đã lấy rồi!”
Dán vào tai Lucas nói, nói xong, Yunho lại đâm mũi dao vào rồi buông tay, Lucas cũng đau đến ôm tai kêu rên.
Nhìn Lucas toàn thân đầy máu, Carr chỉ có thể thở dài, trả tiền cho đám người vừa đánh Jaejoong, ý bảo bọn chúng dừng tay thuận tiện đưa Lucas đi bệnh viện, còn Jaejoong lại đẩy tay Yoochun ra, lảo đảo rơi vào trong vòng tay Yunho.
Ôm lấy cậu, Yunho nhìn chăm chăm Yoochun, không có ý định buông tay…