Trói chặt bọn họ, cũng khiến bọn họ không cách nào thoát khỏi.
Cho rằng đó là khốn cảnh, cuối cùng lại chỉ là trò đùa.
Hóa ra, khi còn ở trong nút thắt đó, bọn họ không thể nào chia lìa…
Lời Yoochun nói khiến Jaejoong càng thêm mơ hồ, cậu không hiểu, vì sao Kim Junsu lại không chết, cũng không hiểu, vì sao Yoochun biết.
Không hiểu nhất là, nếu Yunho đã sớm biết, vậy vì sao không nói cho cậu biết?
Hắn đang nghĩ gì…
“Từ hôm qua đến gặp Park Yoochun, cậu cứ ngẩn người là sao?” Đưa nước cho Jaejoong, Donghae nhạy cảm phát hiện Jaejoong có chút bất thường.
Bưng cốc nước, Jaejoong chuyển cốc qua lại hai tay, bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Donghae ở cùng cậu mấy ngày đã sớm hiểu rõ.
“Đang nghĩ việc có liên quan tới Jung Yunho đúng không?” Ngồi xuống cạnh Jaejoong, giọng Donghae vẫn bình tĩnh như trước. “Có một số việc, không phải cứ nghĩ sẽ ra đáp án.”
“Tôi không muốn gặp anh ta…”
“Là không muốn hay không dám?” Nhìn Jaejoong nhíu mày suy nghĩ, Donghae nở nụ cười. “Kyung nói, cậu thoạt nhìn rất ổn nhưng chỉ là giả bộ, kỳ thật ẩn dưới kiêu ngạo của mình, cậu vẫn còn trẻ con… Lời này quả thật rất đúng.”
“Lời này của cậu khiến người khó chịu đấy, cậu cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu.” Trừng mắt nhìn Donghae, Jaejoong hoàn toàn không che giấu phản cảm của mình với Donghae khi nói chuyện.
“Khó chịu thì cứ khó chịu đi, dù sao tôi cũng không định mua vui cho cậu…”
Muốn cậu đi gặp hắn sao?
Dựa vào cái gì?
Cậu thừa nhận, là cậu trốn tránh, nhưng vì sao hắn không tìm cậu, mà cậu lại phải tìm hắn?
Nếu như lời Yoochun nói đúng, hắn sớm đã biết rõ hết thảy, vậy vì sao không nói rõ ràng với cậu?
Mặc kệ cậu bị tội ác của mình giày vò rất thú vị sao?
Coi như cậu trẻ con đi, cậu giận dỗi, không tìm hắn, vậy không được sao…
“Mấy tuổi rồi mà còn trẻ con thế.” Nhìn Jaejoong, Han Kyung bình tĩnh vứt ra câu này, nhận lấy đương nhiên là ánh mắt giận dữ của Jaejoong.
“Muốn nói thì cứ nói, Han Kyung, anh đừng có dùng cái giọng đấy mà trào phúng tôi.” Dùng sức đặt cốc nước xuống bàn, Jaejoong đứng dậy định chạy ra khỏi văn phòng hội học sinh.
Cửa vừa mở ra, Jaejoong ngẩng đầu, đập vào mắt là Yunho đang định gõ cửa…
Cảm giác hoảng hốt đột nhiên ập đến, rõ ràng học cùng một trường, lại ra sức không đụng chạm tới thế giới của đối phương, đến cùng khó khăn thế nào?
Yunho nhếch môi, ánh mắt dính chặt lấy Jaejoong không rời, không có bức bách cùng khát vọng lúc trước, lại khiến Jaejoong cảm thấy đau lòng… Bọn họ đều gầy đi, không ai nói câu gì, chỉ có thể nhìn nhau như vậy.
“Cậu đến là muốn tôi giúp cậu xử lý đơn tạm nghỉ học à?” Mặc kệ bầu không khí kỳ lạ giữa Jaejoong cùng Yunho, Han Kyung đơn giản nói một câu cắt đứt suy nghĩ của hai người.
“Tạm nghỉ học…” Thấp giọng lẩm bẩm mấy chữ, đầu Jaejoong tựa hồ không còn hoạt động nữa.
Nhìn Jaejoong, Yunho không giải thích nhiều, đi qua cậu, đặt giấy tờ trong tay xuống trước mặt Han Kyung, đợi Han Kyung xem xét.
Trong quá trình đợi, Yunho không dám quay đầu, cũng không dám mở miệng, mặc cho bầu không khí ngày càng im lặng, mãi đến khi Han Kyung nói được rồi, cất tư liệu sang một bên, Lee Donghae lúc này mới đi tới bên cạnh bọn họ, thở dài.
“Người đi rồi, sợ cái gì!”
Cái gì?!
Yunho theo bản năng quay đầu, ánh mắt rơi xuống chỗ Jaejoong vừa đứng, lại phát hiện Jaejoong đã sớm không thấy bóng dáng, cảm xúc không cách nào khống chế cứ vậy dâng lên, một giây sau, chỉ thấy Yunho xông ra ngoài cửa!
“Hai người kia thật thích làm khó nhau.” Nhìn bóng lưng Yunho, Han Kyung không khỏi oán thầm một câu, thuận tay ôm lấy Donghae, để cậu tựa vào lòng.
Là không ép buộc.
Là cho cậu không gian.
Nhưng, hắn muốn cậu đến điên rồi…
Chạy ra khỏi văn phòng hội học sinh, Yunho vội vã tìm kiếm bóng dáng Jaejoong, đúng lúc đó, điện thoại Yunho vang lên báo có tin nhắn, vừa mở ra, Yunho liền mỉm cười, lập tức sải bước tới lễ đường mà cậu cùng hắn lần đầu đối chọi gay gắt, đi vào liền thấy Jaejoong ngồi trên ghế dài, nhìn thẳng phía trước.
“Đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích.”
Giọng Jaejoong vang vọng khắp lễ đường, khiến Yunho đành phải ngoan ngoãn dừng bước lại, cách Jaejoong một khoảng cách ngắn, chăm chú nhìn cậu…
“Yoochun nói Kim Junsu không chết, có thật vậy không?”
Im lặng thật lâu thay cho câu trả lời của Yunho, Yunho không nhìn thấy biểu cảm của Jaejoong, chỉ có thể suy đoán, cậu giờ phút này có tâm tình gì…
“Cậu ta sống kiểu gì được? Một súng… Tôi nhớ đã nổ súng vào cậu ta.” Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng Jaejoong không thể nào quên được cảm giác lúc ấn cò súng.
“Cậu có nổ súng, nhưng không bắn trúng chỗ hiểm… Trong lúc xảy ra hỏa hoạn, Shim Changmin mang cậu ra khỏi đám cháy, cậu ta cũng nhờ người cứu Junsu ra ngoài.” Yunho vẫn còn nhớ rõ.
Lúc hắn biết được tin này, đi gặp Junsu, bộ dạng của Junsu…
“Vậy sao không nói cho tôi biết? Để tôi hứng chịu áy náy với Kim Junsu và anh rất thú vị sao?” Đứng dậy, Jaejoong quay đầu nhìn chằm chằm Yunho, trong mắt, có quật cường cậy mạnh.
Hẳn không nên cảm thấy có lỗi với ai…
Hẳn không nên áy náy…
Cậu không tin bất luận kẻ nào ── Mãi đến khi Jung Yunho phá vỡ kiên cường của cậu!
Chỉ vì hắn, cậu khóc, cậu cười, cậu bị ép thừa nhận thích hắn, quả thực, Kim Jaejoong trước đây sắp biến mất rồi…
“Nếu như nói đó chỉ là trò chơi để thăm dò khi nào cậu mới đến tìm tôi, cậu tin không?” Cười khổ, đây là lần đầu tiên Yunho cảm thấy buồn cười với bản thân.
Vốn phải nói thẳng, lại chỉ vì muốn biết người đó quan tâm mình thế nào, mà bày đủ trò… Nói ra, liệu có ai tin?
Chỉ vì một Kim Jaejoong thôi đã khiến hắn không giống Jung Yunho chút nào…
“Vậy anh tìm nhầm người rồi, cái trò chơi tin tưởng này, không nên tìm tôi chơi.”
Nói xong, Jaejoong ưỡn ngực, đến gần Jung Yunho, ngay lúc cậu đi ngang qua hắn, Yunho vươn tay kéo Jaejoong, dùng sức một cái, ôm gọn Jaejoong vào trong lòng!
Jaejoong muốn giãy dụa, Yunho cũng không thô lỗ chế ngự cậu, chỉ là dịu dàng ôm, rồi nhẹ nhàng mở miệng, lời Yunho nói cũng khiến Jaejoong dần dần tỉnh táo lại…
“Đây là lần cuối cùng, để tôi trêu chọc cậu một lần như vậy là được rồi, tôi sẽ cách cậu rất xa, trở lại thế giới của tôi…”
Lắng nghe hơi thở của Jaejoong, Yunho yên lặng, nhắm mắt nở nụ cười.
Chỉ một lần cuối cùng thôi…