Mà Yoochun chỉ cầm lấy giấy để lại trên bàn trong phòng khách lên đọc, trong mắt lộ ra biểu tình phức tạp khó hình dung rồi ném tờ giấy vào thùng rác, chẳng hiểu tại sao, Jaejoong lại biết được người giúp Yoochun làm những việc này, cũng chính là người nói cho Yoochun chuyện của cậu, ngoài Junsu ra không còn ai khác…
Từ lúc Yoochun cùng Junsu bắt đầu, Jaejoong đã không hiểu Kim Junsu kia, khi Jung Yunho xuất hiện, cậu càng không rõ.
Nếu như nói không yêu, vì sao lại quan tâm Yoochun như vậy?
Nếu còn yêu, sao lại giúp Jung Yunho trêu chọc cậu?
Quá khứ của bọn họ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra…
“Yên tâm đi, trường học tôi sẽ giúp cậu xử lý, chỉ cần làm hồ sơ mới cho cậu là được, về phần chức hội trưởng hội học sinh, trường học đã quyết định để Han Kyung tạm thời làm thay, cậu cứ an tâm ở nhà tôi, ngày mai đi mua ít đồ dùng cá nhân là được.” Rót cốc nước cho Jaejoong, Yoochun đã sắp xếp xong hết thảy.
Yên lặng uống nước, Jaejoong nhìn Yoochun ném toàn bộ thức ăn trên bàn vào trong thùng rác, hoàn toàn không thưởng thức đồ Junsu làm.
“Cậu đã không ăn, cậu ta còn chuẩn bị cho cậu làm gì?” Buông cốc, Jaejoong nghi hoặc nhìn Yoochun.
Nở nụ cười, Yoochun nhún vai. “Tôi cũng không biết, có lẽ là cậu ấy quá mức rảnh rồi.”
Thật sự không biết, hay là không muốn đối mặt, Jaejoong không hỏi thêm, chỉ mặc cho bầu không khí quỷ dị lan rộng trong phòng, mãi đến khi Jaejoong vào phòng nghỉ ngơi, hai người, không ai mở miệng nói thêm câu nào.
Rõ ràng là bạn bè, lại có quá nhiều việc nên không biết bắt đầu từ đâu.
Yoochun không muốn Jaejoong gặp lại Yunho, nhưng gã hiểu rõ nếu gã nói như vậy sẽ chỉ càng khiến Jaejoong không thuận theo.
Jaejoong muốn biết quan hệ của Junsu cùng Yunho nhưng dù hỏi thế nào, cậu vẫn không nhận được đáp án.
Chỉ có thể dùng yên lặng để vượt qua hết thảy.
Đứng trước cánh cửa ngăn cách gã cũng người bên trong phòng, Yoochun thở dài, đi vào phòng của mình, ở đó có người đang đợi gã.
“Đây là lần đầu tiên tên nhãi Yunho kia giúp người khác làm nhiều việc như vậy, Park Yoochun, tôi rất hoài nghi cậu sẽ thuyết phục tôi thế nào để tôi không ra tay với Kim Jaejoong?” Đốt điếu thuốc, giọng Kwon Ji Hee truyền đến từ một góc nào đó nghe có chút đáng sợ.
“Anh muốn mạng của Jung Yunho thì cứ lấy, vì cái gì cứ phải để ý đến Jaejoong?”
“Rất đơn giản, tên nhóc Yunho kia sẽ không buông tha mạng của mình nhanh như vậy, tôi cần một chất xúc tác, đương nhiên, nếu Kim Jaejoong nguyện ý giúp tôi thì đã không phải lo lắng nhiều việc như vậy, dù sao, không phải ai cũng ngốc như Junsu, đúng không?” Như đang thử thăm dò điều gì, Kwon Ji Hee cười khẽ.
“Đừng so sánh Junsu với Jaejoong, bọn họ không giống nhau!” Yoochun có chút tức giận, vừa nghĩ tới việc Jaejoong có khả năng gặp phải cảnh ngộ giống Junsu, Yoochun liền không cách nào tỉnh táo.
“Cơn tức giận này của cậu, là vì người nào?” Nhẹ gõ ngón tay, ánh mắt Kwon Ji Hee đột nhiên trở nên sắc bén. “Hay là, tôi phải hỏi đúng đối tượng bị so sánh nhỉ?”
Cái gì!?
Kwon Ji Hee dùng ánh mắt nói khiến cho Yoochun theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Jaejoong đã đứng ngoài phòng từ lúc nào, lạnh lùng trừng bọn họ!
“Jaejoong…”
“Sao anh lại ở đây?” Jaejoong không hỏi Yoochun, mà là Kwon Ji Hee.
“Cậu hỏi vì sao ư?” Cười yếu ớt, Kwon Ji Hee bật ngọn đèn gần đó, để cả hai bên có thể nhìn rõ đối phương. “Tôi chỉ tới tìm Park Yoochun, tâm sự chuyện của cậu thôi.”
“Jaejoong…” Yoochun muốn giải thích, lại bị Jaejoong tặng cho một đấm.
“Lần trước tên này tới tìm tôi, rồi cậu lại xuất hiện ở nơi đó ý đồ đâm Yunho, đều là do một tay cậu sắp xếp sao?”
Yoochun nhếch môi, không cách nào phản bác, điều này khiến cho Jaejoong chợt nhớ tới nụ cười bất đắc dĩ của Junsu.
Cậu đã hiểu lầm Kim Junsu, vậy, Kim Junsu phải chăng đã biết rõ người hãm hại cậu ta, chính là Yoochun?
“Đừng trách cậu ta, cậu ta chỉ muốn tốt cho cậu thôi, muốn ngăn cản tôi thương tổn cậu.” Nói đỡ cho Yoochun, Kwon Ji Hee đứng dậy đi đến trước mặt Jaejoong, vuốt ve khuôn mặt dù đang tức giận vẫn rất xinh đẹp.
Cùng một kiểu vuốt ve, ngón tay Kwon Ji Hee lại khiến cho Jaejoong có cảm giác buồn nôn mà không giống Yunho, trêu chọc lòng cậu…
“Anh vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao, cho rằng tôi sẽ giúp anh?” Tránh khỏi hắn, hai mắt Jaejoong vẫn tràn ngập phòng bị nhìn Kwon Ji Hee.
Nở nụ cười từ chối cho ý kiến, Kwon Ji Hee hậm hực thu tay lại, lúc này hắn không có hành động gì quá phận mà chỉ giống như chim ưng nhìn con mồi nhìn chằm chằm Jaejoong.
“Nếu không phải vì Jung Yunho, cậu bây giờ hẳn vẫn là Kim thiếu gia, tuy có chút khổ sở, ít nhất vẫn có được hết thảy, nhưng bây giờ thì sao? Không còn bất kì cái gì, tên Yunho kia từ trước tới nay không hề thay đổi, nói thì rất hay, nhưng một khi muốn thứ gì thì chỉ biết không từ thủ đoạn, không bao giờ quan tâm đến việc người khác có muốn hay không…”
“Vậy có liên quan gì đến anh! Nói trọng điểm!” Jaejoong chán ghét mấy lời dong dài này.
“Trọng điểm chính là… Cậu thật sự tin Jung Yunho thật tâm đối tốt với cậu sao? Làm nhiều như vậy đều là vì mục đích của nó, nếu cậu chịu giúp tôi thì cậu sẽ có cơ hội phản kích…” Kwon Ji Hee dụ dỗ nhỏ giọng nói: “Mỗi người đều có điểm yếu của mình, cậu muốn thắng nó, phải biết rõ điều đó, nếu nó không có, vậy thì tự mình tạo nên…”
Vươn tay đến bên cổ Jaejoong, bên trên còn có dấu hôn mờ nhạt Yunho để lại, Jaejoong không né tránh, thậm chí, bật cười.
“Tôi sẽ không giúp anh, ân oán của anh cùng tên kia không liên quan gì tới tôi, anh muốn tôi làm gì thì xin cũng quên luôn đi, bởi vì tôi không tin anh ta, cũng không tin anh!” Đối với Jaejoong mà nói, không có người nào đáng để tin tưởng cả.
Cậu đã từng tin tưởng, nhưng mẹ của cậu, ba của cậu, tất cả thân nhân trên thế giớ này đều khiến cậu từ hi vọng trở thành thất vọng, cậu không muốn lãng phí niềm tin của mình.
Không quan tâm, không tin tưởng, như vậy, cũng không bị tổn thương nữa…
Yoochun biết tính cách của Jaejoong, cho nên nghe giọng điệu mạnh mẽ của cậu chỉ có thể nhíu mày, mặc dù gã cực lực giúp Jaejoong tránh cục diện đối đầu với Kwon Ji Hee nhưng Jaejoong tựa hồ, không cần…
Kwon Ji Hee chậm rãi thu tay về, liếc Jaejoong một cái, trước khi đi, không quên nói với Yoochun:
“Xem ra, cảm tình của cậu với cậu ta cũng bị phân loại thành không đáng tin.”
Là trào phúng, cũng là sự thật.
Yoochun nhìn Jaejoong đang trừng mình, không cách nào giải thích, chỉ có thể yên lặng nhận một đấm của Jaejoong, để mặc Jaejoong quay trở lại phòng khách đóng sầm cửa lại.
Buông vai, Yoochun xoa chỗ bị đánh, cười chua xót.
“Không phải không được tin tưởng, mà là, Jaejoong ngay từ đầu đã không tin tường…”
Junsu đã từng nói, Jaejoong và Yunho rất giống nhau, bọn họ không tin người khác, Junsu bị tổn thương khi ở bên Yunho, mà gã, thì lại bị Jaejoong tổn thương.
Tin tưởng là thứ quá mức xa xỉ, khiến cho bọn họ không dám đặt nó vào người khác.
Nhưng, nếu bọn họ trao cho nhau thì sao?
Đã không tin, vì sao Jung Yunho lại để mình rơi vào vòng nguy hiểm?
Jaejoong, cậu có phát hiện không, đây là lần đầu tiên cậu tự mình nói không tin tưởng ai, thật sao?
Hay là vì lừa gạt bản thân nên mới nói như vậy….