Mãi đến khi thấy được sự tin tưởng của hắn, mới giật mình, hóa ra cậu cũng là một người dễ theo đuổi.
Chỉ vì chút ngọt ngào như vậy, đã rung động…
Rất ít khi ngủ được yên ổn như vậy, dù sinh bệnh, Jaejoong sẽ luôn trong cơn mê màng mà bừng tỉnh, thậm chí, không cách nào ngủ lại được, từ nhỏ đến giờ luôn như vậy, nhưng lúc này, cậu lại hiếm khi ngủ sâu tới tận hừng đông.
Mặt vẫn đầy mơ hồ khi vừa tỉnh, khẽ đảo mắt, tác dụng thuốc đã giảm dần, tuy vậy vẫn còn lưu lại chút ít khiến cho não phản ứng chậm, giật giật thân thể vì ngủ quá lâu mà cứng ngắc, lại phát hiện, nơi mình nằm hình như có chút là lạ…
Jung Yunho!?
Ngẩng đầu, gương mặt lọt vào mắt khiến Jaejoong không khỏi trừng lớn hai mắt, hoài nghi có phải mình vẫn đang mơ hay không, lại đưa tay lên véo mặt mình, đau đến mức khiến cậu không thể không thừa nhận đây là sự thật!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Jung Yunho sao lại ở chỗ này?
Cậu nhớ rõ, Jung Yunho lúc đó tìm tới cửa, Han Kyung xuống tầng đối phó hắn, uống thuốc xong, cậu có chút mơ màng, sau đó trong mơ lại thấy Jung Yunho… Chẳng lẽ, đó không phải mơ?
Nếu như không phải mơ, vậy bị hắn cắn, lại tự mình tiến sát vào Jung Yunho, tựa trong lòng hắn ngủ ── Đều là sự thật?
Trong lòng thầm mắng một câu, đột nhiên nhận ra mọi chuyện khiến Jaejoong theo bản năng muốn rời khỏi cái ôm của Jung Yunho, nhưng vết thương trên người khiến cậu vừa mới di chuyển một chút đã bật lên tiếng rên rỉ đau đớn.
“Đáng giận…” Nhịn đau, Jaejoong không khỏi chửi thầm một câu.
Câu chửi này, cũng khiến người nào đó bật cười vui vẻ ── Trừng mắt nhìn Yunho không biết tỉnh từ khi nào đang nhìn cậu, Jaejoong muốn giả bộ, lại không thể che giấu hết toàn bộ vết hồng đang trải rộng trên mặt.
“Cười cái rắm ah!” Jaejoong thử giả bộ hung dữ một chút, đáng tiếc lời vừa ra miệng lại chỉ mang theo sự xấu hổ.
“Lúc cậu ngủ rất đáng yêu.” Yunho tự đáy lòng khen ngợi.
“Đáng yêu cái rắm, sao anh lại ở đây, chẳng lẽ anh không hiểu tự tiện xông vào nhà dân là phạm pháp sao?” Jaejoong liều mạng muốn kéo tay Yunho đang ôm thắt lưng cậu ra, chỉ là kéo được một chút, Yunho ngay lập tức ôm lại.
Hoàn toàn là tốn công vô ích ah…
“Là chủ nhà cho tôi vào, hơn nữa, nếu như cậu còn nhớ, hẳn sẽ nhận ra, là chính cậu ép tôi ngủ cùng cậu đấy.” Yunho nói ra vẻ vô tội đáng thương, triệt để chối sạch tội trạng của mình.
Han Kyung chết tiệt…
Dù biết Han Kyung có chút khó chịu với việc cậu chiếm đoạt Lee Donghae, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới, Han Kyung lại có thể khinh địch để cho Jung Yunho tìm được cậu!
“Han Kyung đâu rồi?”
“Hình như cùng Lee Donghae đi học rồi… Đừng nói với tôi, cậu muốn dùng thân thể này để đánh anh ta?” Ngay cả cử động cũng là một vấn đề, Yunho thật sự không cho rằng Jaejoong có thể làm gì Han Kyung.
Trợn mắt nhìn Yunho, như đang cảnh cáo hắn không được phép trêu chọc cậu, đáng yêu như vậy, khiến cho Yunho cười tít mắt, thuận thế cắn một cái lên cổ Jaejoong, cảm xúc ướt át mềm mại như một dòng điện chạy vụt qua toàn thân Jaejoong, muốn tránh, lại vì vết thương trên người mà chỉ có thể ngoan ngoãn bị Yunho ôm.
Ngay lúc trong đầu Jaejoong đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi cái ôm này, Yunho đột nhiên ôm chặt tay, khiến Jaejoong vì đau mà nhíu mày lại…
“Vấn đề cậu muốn biết, tôi đã có đáp án.” Giọng Yunho vang lên đầy rầu rĩ.
“Tôi biết rõ, Kim Hee Chul chết rồi. Người có quan hệ với anh, đều rất không may.” Jaejoong cười nhạo, trong mắt tràn ngập nghiêm túc.
“Chỉ có người tôi không quan tâm mới không may thôi, người tôi quan tâm, tôi sẽ dùng hết thảy của mình để bảo vệ người đó.” Đây là lời tỏ tình sao? Yunho cũng không rõ lắm, hắn chỉ là nói suy nghĩ trong lòng ra thôi.
“Cho nên, anh đến giờ hẳn là không quan tâm ai hết đúng không.” Jaejoong liều mạng ngăn cản bản thân vì lời Yunho nói mà tim đập thình thịch.
“Có, có một người, là một người tên Kim Jaejoong.”
Nói xong, Yunho ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Kim Jaejoong, khiến cậu không thể nào né tránh.
“Người đó rất giống tôi, ngay từ đầu đã muốn nói chơi một trò chơi với tôi, tôi đương nhiên tiếp nhận khiêu chiến của người đó, nhưng trong trò chơi, thứ tôi muốn ngày càng nhiều, tôi muốn biết, đến cùng người đó giống tôi thế nào… Không ngờ tới, người đó lại chơi tôi một vố.”
Vừa khĩ tới lúc Jaejoong theo Hee Chul rời đi, rồi lúc tìm khắp nơi mà không thấy Jaejoong đâu, Yunho liền cảm thấy có cảm giác hờn dỗi muốn bộc phát ── Đời này, hắn chưa từng vì ai, hay vì bất kỳ việc gì mà chật vật như vậy.
Tất cả những điều nên bị che giấu, chỉ vì một Kim Jaejoong mà đều hiển hiện.
Quả thực, một sự thất bại thảm hại…
“Dùng mạng của Kim Hee Chul, không mua được tôi.” Nghe Yunho kể lại, Jaejoong nhàn nhạt ném ra một câu như vậy.
“Đó là đương nhiên, thứ tôi dùng, là mạng cùng trái tim của tôi.” Kéo tay Jaejoong sờ lên lồng ngực hắn, trong mắt Yunho tràn ngập dịu dàng hắn dành riêng cho Jaejoong. “Đừng nói với tôi, cậu không cảm nhận được điều gì…”
Không nói nhiều về thành tâm của hắn, để Jaejoong thông qua đầu ngón tay cảm nhận ── Lời tỏ tình trực tiếp, khiến Jaejoong không có chỗ nào trốn tránh, chỉ có thể xấu hổ nhắm mắt lại.
Một việc làm rất trẻ con, cho rằng chỉ cần không nhìn thấy, liền có thể trốn tránh rất nhiều việc, nhìn hành động đáng yêu của Jaejoong, Yunho cười, sau đó liên tục hôn lên mặt Jaejoong.
Từ lông mày, mũi, xuống môi cùng hai bên tai, cảm giác ngưa ngứa cùng thân mật khiến cho Jaejoong càng thêm dùng sức nhắm chặt mắt, vì buộc cậu mở mắt ra, Yunho đành phải dùng chiêu ác liệt nhất!
“Jung Yunho!” Gầm nhẹ tên đầy đủ của Yunho, Jaejoong chẳng những mở mắt ra, mà hai tay cũng bắt lấy tay Yunho đang vuốt ve cậu.
“Biết sao được, đâu thể trách tôi, ai bảo cậu không nhìn tôi, tôi đang tỏ tình với cậu đấy!” Yunho vô cùng hùng hồn nói.
“Vậy thì sao, anh không biết tôi đang bị thương à?” Sưng mặt lên, Jaejoong bất giác làm nũng.
“Tôi biết nha, cho nên tôi đã khiến cậu ta trả giá rất nhiều rồi… Nghe cho kỹ, Jaejoong, Kim Hee Chul đối với tôi mà nói, có lẽ đã từng rất quan tọng, tôi cũng từng thích cậu ta, nhưng đó chẳng qua chỉ là thích, so ra thì kém xa cảm xúc của tôi với cậu, nếu cậu tin tưởng, tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi yêu cậu…”
Cắn môi, tùy ý Yunho nói lời ngọt ngào, Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho, hạ mắt, nhẹ nhàng mở miệng:
“Tôi không tin cậu, không tin thứ rẻ mạt kia…”
“Cậu quên rồi à, tôi nói rồi, chỉ cần cậu nguyện ý, tôi có thể khiến nó trở thành thứ vô cùng cao quý.”
Nhíu mày, Jaejoong như đang tự hỏi, trong lúc trầm mặt, rút tay về, chỉ là dùng sức quá mạnh làm đụng tới miệng vết thương.
“Sao vậy, tôi làm cậu đau à? Hay là miệng vết thương cậu bị nứt?” Nghe thấy Jaejoong rên nhỏ, Yunho tất nhiên tưởng rằng lỗi của hắn, có chút lo lắng muốn tìm chỗ cậu bị đau.
“Tôi không sao, anh đừng có sờ loạn, Jung Yun…” Lời cảnh cáo của Jaejoong còn chưa nói hết, liền thấy sắc mặt cười mà như không cười của Yunho, không cần hỏi, cũng biết rõ Yunho phát hiện điều gì.
Trước sự vuốt ve của Yunho, thân dưới Jaejoong đã lặng lẽ có phản ứng…