Không cách nào khống chế cảm giác đau lòng, có người nói, đó là vì hắn thật sự đã thay đổi cậu.
Nói thật, cậu chán ghét thay đổi của chính mình.
Bởi vì như vậy, cậu sẽ trở nên yếu ớt, ỷ lại, thậm chí, bắt đầu nhớ hắn…
Còn tưởng rằng cậu rời đi sẽ khiến Yunho điên cuồng tìm người, đây không phải lần đầu, cho nên hai anh em Kara cùng Carr đã sớm chuẩn bị tâm lý, ai ngờ, Yunho lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn an phận tới trường đi học, xử lý vấn đề bên Mĩ, mà ngay cả Kwon Ji Kyu hắn đột ngột quyết định cứu phút cuối, Yunho cũng giúp nó sắp xếp nơi ở thích hợp, hỏi hắn vì sao, Yunho chỉ nói, dù sao nó cũng là máu mủ của ba nuôi.
Không phải nhân từ, lại càng không phải lương tâm bất an, chẳng qua chỉ đơn giản là đền bù tổn thất.
Một loại chuộc tội với việc hắn cướp Hee Chul đi…
“Anh là đang muốn nói với Kim Jaejoong, anh ta vẫn có thể ở bên cạnh anh sao?” Nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà, Kwon Ji Kyu bình tĩnh mở miệng.
“Có lẽ vậy…” Nở nụ cười khổ, ngoài ba chữ kia, Yunho thật không biết nói gì.
Xoay người, ngay lúc Yunho chuẩn bị rời đi, Kwon Ji Kyu đột nhiên bật cười, Yunho nhíu mày, không quay đầu lại, nhưng vẫn nghe rõ những lời nó nói.
“Anh biết không, Jung Yunho, áy náy và bồi thường là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến anh trả giá rất nhiều, cũng có thể khiến anh đạt được rất nhiều… Hee Chul hyung đã từng nói, việc anh vứt bỏ anh ấy để được nhận nuôi một mình vẫn khiến anh áy náy, mà anh ấy không muốn phần áy náy này biến mất, cho nên mới lựa chọn giúp em, như vậy, anh sẽ mãi nhớ anh ấy…”
Nắm chặt ngón tay, Yunho không cách nào hình dung tâm tình của mình, hắn biết rõ, Hee Chul không thể nào vô duyên vô cớ đi phản bội hắn, nhưng chỉ vì suy nghĩ ích kỷ này mà liên lụy đến mẹ nuôi của hắn… Hee Chul quái đản vậy sao?
Hay đúng ra, phải cười y ngốc?
Quả thực, giống hệt Kim Junsu lúc bị tổn thương trong quá khứ vậy…
Hắn nợ Hee Chul, cho nên hắn chỉ có thể giúp Kwon Ji Kyu tiếp tục sống, coi như là bồi thường với Hee Chul, bởi vì Yunho hiểu, dù Hee Chul yêu Kwon Ji Kyu hay không, y đều luôn trung thành với nó.
Vậy Junsu thì sao?
Hắn phải bồi thường cho cậu thế nào đây?
Không giận chó đánh mèo với Park Yoochun đã là nhân từ rồi, Jaejoong đã từng nói, Yoochun là đền bù duy nhất của hắn với Junsu, nhưng hắn không biết, Junsu còn cần Park Yoochun, cần người đã tổn thương cậu quá nhiều đó không… Có lẽ như Shim Changmin nói, cái chết, là một cách để giải thoát…
“Yunho, mọi việc đều đã ổn rồi, chỉ là, cậu thật sự phải về Mĩ à?” Thu thập tư liệu trên bàn, luật sư gia tộc thắc mắc nhìn hắn.
“Vì sao lại không?” Cười nhìn luật sư phản đối, trên khuôn mặt Yunho tràn ngập sự trưởng thành không hợp với tuổi. “Bớt đi một phiền phức như tôi ở Hàn Quốc, không phải anh cũng được thở phào nhẹ nhõm sao?”
“Nói thì như thế, nhưng trường học…”
“Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ hiểu, dù sau tôi quay trở về đây học chỉ là hi vọng của bà, không hẳn bắt buộc phải làm.” Nụ cười của Yunho dần thu lại. “Huống hồ, tôi về đây không phải vì nguyện vọng của bà, nói đúng ra thì chủ yếu là vì tò mò thôi.”
Tò mò nơi hắn đã rời đi nhiều năm liệu có thay đổi gì không, cũng tò mò, Junsu sống ở nơi này như thế nào… Chỉ là không ngờ tới, cuối cùng người khiến hắn quan tâm, lại là một người khác.
Nhìn Yunho hiển nhiên đã hạ quyết tâm, luật sư hiểu rõ muốn thay đổi suy nghĩ của Yunho thì sẽ khó khăn thế nào, nhưng…
“Vậy Kim Jaejoong thì sao?” Từ miệng Kara cùng Carr, luật sư đã biết được những chuyện đã xảy ra, tất nhiên cũng rõ mọi việc liên quan tới Jaejoong.
“Cậu ấy tránh tôi, không phải sao?” Hạ mắt, thần sắc Yunho có đấu tranh hiếm thấy. “Tôi không muốn ép cậu ấy, cậu ấy không giống những người khác, tôi muốn để cậu ấy tự quyết định…”
Vì sao lại biến thành người nhát gan như vậy?
Nếu là Jung Yunho trước đây, căn bản sẽ không để ý làm vậy có hậu quả gì, hắn chỉ tìm cách đạt được thứ hắn muốn, nhưng liên quan tới Jaejoong, mọi thứ đều thay đổi!
Hắn có thể buộc cậu thừa nhận cảm giác với hắn, cũng có thể buộc cậu tiếp nhận hắn, nhưng không thể nào buộc cậu, trước sự phản bội của Park Yoochun mà tiếp tục tin tưởng hắn ── Thứ này không phải ép buộc là có được!
“Nếu như quyết định của cậu ta, sẽ khiến cậu mất đi cậu ta thì sao?” Luật sư không muốn nói như vậy, nhưng bản năng nghề nghiệp khiến ông luôn dự đoán kết quả xấu nhất.
Đây là ưu điểm của hắn, cũng là khuyết điểm…
Yunho thở dài, cười khổ, không nói lời nào, trong mắt lại hiện lên tưởng niệm cùng khó chịu.
*****
Chậm rãi đẩy cánh cửa thuần trắng ra, đập vào mắt là bóng người ngồi cô đơn bên cửa sổ, nhíu mày, hít sâu vài hơi, cậu mới bước lại gần.
“Có khỏe không?”
Một câu hỏi thăm đơn giản, lại khiến cậu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai người là bạn thân cơ mà…
“Sao có thể khỏe được? Tôi không khỏe, hẳn cậu cũng vậy, Jaejoong.” Quay sang, Yoochun nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp mà gầy gò của Jaejoong, tự giễu nở nụ cười. “Tự dưng vào bệnh viện, tôi đúng là tự làm tự chịu.”
“Sao vậy?” Xem nhẹ trào phúng của Yoochun, Jaejoong chỉ muốn hiểu rõ mọi việc.
Mấy ngày qua ở nhà Lee Donghae, Jaejoong vẫn tới trường như thường lệ, chỉ là cố gắng tránh Yunho, mà Yunho tựa hồ cũng hiểu được vì sao cậu trốn tránh, không tìm cậu, cũng không hỏi cậu câu nào, cứ như vậy, cuộc sống chậm rãi trôi qua, trong khoảng thời gian này, Jaejoong đương nhiên cũng biết tin Yoochun tạm thời nghỉ học, sau đó, Yoochun ở trong bệnh viện nhờ Han Kyung chuyển lời, nói muốn gặp cậu…
Nói không trách việc Yoochun lợi dụng cậu là giả dối, nhưng tình bạn nhiều năm, dù sao không thể nói bỏ là bỏ được, điều duy nhất cậu không hiểu là tại sao Yoochun phải làm như vậy?
Đến cùng là vì cái gì…
“Vì Junsu.” Mở lòng bàn tay ra, trong tay Yoochun là một hình trái tim được đan từ rơm. “Rõ ràng là chính tôi ép cậu ấy, tôi lại còn muốn gặp cậu ấy… Giống như hiệp nghị của tôi với Kwon Ji Hee lúc trước vậy, tôi định lợi dụng Kwon Ji Kyu, lợi dụng cậu, lợi dụng Jung Yunho, ép Junsu xuất hiện, kết quả lại chỉ tổn thương người…”
Lời Yoochun nói khiến Jaejoong muốn cười lại không thể nào cười nổi, chỉ có thể giận dữ nắm chặt cổ áo Yoochun!
“Cậu thật khiến cho người ta nổi giận, Park Yoochun, sao cậu có thể lợi dụng tôi và Kim Junsu!” Jaejoong gào lên, trên mặt là toàn bộ thống khổ cậu phải chịu đựng.
“Đúng vậy, nổi giận…” Nhìn Jaejoong, Yoochun nhẹ nhàng cầm tay cậu. “Ai bảo giờ tôi mới hiểu rõ, cảm tình với cậu cùng Junsu đến tột cùng là cái gì… Jaejoong, cậu yêu Jung Yunho…”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Jaejoong định tránh khỏi tay Yoochun, lại bị Yoochun giữ chặt.
“Là không biết hay không chịu đối mặt? Jaejoong, cho tôi một cơ hội bồi thường, đi tìm Jung Yunho…”
“Không được! Tôi đã giết Kim Junsu, tôi sao có thể ──”
“Junsu không chết.”
“Cái gì?”
Mở to mắt, Jaejoong nhìn Yoochun, chỉ thấy Yoochun nở nụ cười bi thương, cúi đầu, hôn lên tay Jaejoong.
“Jung Yunho biết việc đó, đi tìm anh ta, anh ta sẽ nói mọi việc cho cậu biết, so với tôi, Jung Yunho lại càng quan tâm cậu hơn…”
Đây là lần đầu tiên, Yoochun thừa nhận gã thua Yunho.
Không phải không yêu Jaejoong, mà là mức độ khác nhau, cùng là yêu đấy, nhưng không đủ sâu…