Hết giờ học, vừa mới bước ra khỏi cổng trường, vốn đang định trốn không trở lại nhà Yunho thì đã bị Carr ngăn chặn.
Đối với sự nhiệt tình mời mọc của Carr, Jaejoong căn bản lười trả lời, đang định vượt qua y mà đi, Carr như biết trước suy nghĩ của cậu, cất bước ngáng đường.
“Tránh ra!” Trừng mắt nhìn Carr, cơn tức giận từ lúc bị Yunho trêu chọc vẫn còn đang âm ỉ trong người, Jaejoong hoàn toàn không thèm quan tâm mà bùng nổ với Carr.
“Tôi rất muốn làm vậy, nhưng mà Yunho muốn tôi phụ trách an toàn cậu, phải đảm bảo cậu “Bình an” trở về nhà cậu ta mới được.” Nói thẳng ra, Yunho đã sớm biết Jaejoong sẽ không ngoãn ngoãn về nhà dưới sự cưỡng ép của hắn nên phái Carr đi bắt người.
“Không cần, mấy hôm trước tôi đều tự mình trở về, không lạc đường được.” Giọng điệu mạnh mẽ để lộ khó chịu cùng cực.
Nhăn mặt, Carr đương nhiên nhận ra Jaejoong chuẩn bị đánh người, lui ra sau mấy bước, cười duỗi ngón tay.
“Không để tôi đưa cậu về cũng được, cậu có hai lựa chọn, một là đi theo tôi, cái còn lại…”
Jaejoong đang đợi Carr nói căn bản không phát hiện sau lưng có người lặng lẽ tiếp cận, ngay lúc Carr dừng lại, một bàn tay che kín miệng Jaejoong, cưỡng ép cậu đi.
Rất muốn kêu to lên, nhưng khuỷu tay đang cong lên phản kích bất giác dừng lại, bởi hơi thở gần gũi quen thuộc này khiến Jaejoong tỉnh táo lại, khẽ nheo mắt…
“Cái còn lại là trực tiếp để người nào đó mang đi.” Đứng tại chỗ cũ, nhìn bóng dáng Jaejoong dần dần biến mất, Carr mất mặt giật giật ngón tay, sau đó lên xe rời đi.
Gọi y đến để diễn xiếc à…
Ngồi ở vị trí lái phụ, Jaejoong trừng mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, miệng cong lên cười, thật sự rất chướng mắt!
“Anh lại muốn làm cái gì?” Ở trường học thì trêu chọc cậu, hiện tại lại dùng chiêu này bắt người, cậu thật sự không hiểu nổi Jung Yunho muốn làm cái gì.
“Muốn cậu đi cùng tôi tới một nơi, làm một việc, giúp một người.” Như thể không nhận ra sự không vui trong giọng Jaejoong, Yunho vươn một tay xoa môi cậu.
Jaejoong định lui về sau, tránh ngón tay Yunho, đáng tiếc không gian trong xe quá chật hẹp, không thể lui được, đành phải để mặc Yunho.
“Không hỏi tôi là giúp ai sao?”
“Anh muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, đừng tùy tiện đụng vào tôi.” Hất tay Yunho ra, Jaejoong dùng tay lau cánh môi mà Yunho vừa sờ qua.
Nhìn như thể muốn lau sạch mùi hương mà Yunho để lại trên người cậu, nhưng lại không che giấu được khuôn mặt đang hồng dần lên.
“Hóa ra cậu lại dễ xấu hổ như vậy, thật kỳ lạ, sao lúc trước tôi không để ý —— Hay là, cậu chỉ xấu hổ với tôi thôi?” Bắt lấy cơ hội, Yunho lại bắt đầu chiếm tiện nghi của Jaejoong.
Giận dữ nhìn Yunho, Jaejoong muốn phủ nhận, nhưng đầu lưỡi cậu như bị cắn đứt, hoàn toàn không có khả năng nói chuyện, thực tế, từ lúc Yunho dùng đầu ngón tay lướt qua cổ cậu thì cậu đã không còn cách nào phản bác, chỉ đành dời mắt đi chỗ khác, không nhìn gương mặt chỉ khiến người khác muốn đấm nát kia nữa.
Thấy cậu như vậy, Yunho cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ yên lặng tăng tốc, trong lúc Jaejoong lặng im, xe đã tới cao ốc mà Jaejoong đã đến vô số lần.
“Sao lại tới đây?” Hắn nhàn rỗi lắm hay sao mà dẫn cậu tới nhà Yoochun?
“Tôi nói là tới giúp người mà.” Đỗ xe xong, Yunho xuống xe giúp Jaejoong mở cửa, cũng mặc kệ Jaejoong có nguyện ý hay không, tự mình cầm tay cậu.
Cử chỉ rất thân mật, Jaejoong lại không hất ra —— Đây cũng là lần đầu tiên, Jaejoong để mặc người khác dắt tay cậu, chỉ sợ, ngay cả Jaejoong cũng không phát hiện…
Ấn thang máy, trong lúc chờ đợi, ánh mắt Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho, có gì muốn hỏi, lại không nói lên lời, ngược lại Yunho mở miệng trước.
“Tôi mắc nợ Junsu, coi như là giúp tôi một lần, để Park Yoochun hết hy vọng với cậu, cho Junsu một chút cơ hội.” Nói rõ ràng ngắn gọn, không hề dây dưa dài dòng.
Nhìn sườn mặt Yunho, trong đầu Jaejoong đột nhiên hiện lên cảnh Junsu tới tìm cậu lần trước, rồi những lời cậu ta nói…
Cậu cho rằng, Junsu không thể nào buông tay với Yunho được, nhưng Junsu lại dùng nụ cười phản bác cậu, nói cho cậu biết, trái tim Yunho không thuộc về cậu ta.
Mà bây giờ, Yunho lại nói mình thiếu nợ Junsu, muốn cho cậu một cơ hội…
Quá khứ của hai người kia, Jaejoong chưa từng chứng kiến nhưng lại có chút cảm động —— Bởi vì cậu và Yoochun cũng trải qua quá khứ gần như vậy.
Chỉ có điều, Yoochun không vì cậu mà mất đi người nhà, mất đi khả năng sinh con, càng không bị biểu hiện giả dối mà lừa gạt đến trái tim vỡ nát…
Nở nụ cười, Jaejoong cũng không biết Yunho muốn cậu phối hợp thế nào nhưng cậu không cự tuyệt.
Theo sát Yunho đi tới trước cửa nhà Yoochun, nhấn chuông cửa, ra mở cửa là Yoochun, mà phía sau gã là Junsu sắc mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên cậu đến mà Yoochun còn để Junsu ở nhà…
“Hai người…” Không ngờ Jaejoong sẽ xuất hiện, Yoochun có chút thất thố. “Jung Yunho, anh không việc gì thì mang Jaejoong qua làm gì?”
“Tôi tới là vì quan tâm Junsu.” Cầm tay Jaejoong, Yunho cong môi nói. “Tôi với Jaejoong vừa tan học đã đến chỗ này đó.”
Nhìn kỹ nụ cười của Yunho, Yoochun biết, Yunho tuyệt đối không phải đến chỉ vì lý do đơn giản như vậy, chỉ là giờ phút này, điều càng khiến gã quan tâm là Jaejoong bên cạnh!
Một thời gian không gặp, Yoochun có thể cảm nhận được trên người Jaejoong tỏa ra khí tức lạ lẫm, khác với kiêu ngạo trong dĩ vãng, Jaejoong hôm nay khiến hắn thấy có chút lạ lùng… Dời ánh mắt, Yoochun nhìn thấy Jaejoong cùng Yunho nắm chặt tay, đây là việc mà Jaejoong trong trí nhớ gã không thể nào làm được.
Chưa từng có người nào có thể thân cận Jaejoong như vậy, Jaejoong cũng không để người tùy tiện đụng vào cậu…
Là muốn biểu thị công khai chuyện gì sao?
Hay là, muốn để gã hiểu được điều gì…
Nhíu lông mày, Yoochun vươn tay muốn tách rời hai bàn tay đang nắm chặt của Jaejoong cùng Yunho, gần như đồng thời, Jaejoong liền vươn tay kia cản lại.
“Jaejoong?”
Nhìn Yoochun, Jaejoong như hiểu ra điều gì, bật cười, ngay trước mặt Yoochun cùng Junsu, không chút do dự hôn Yunho!
Đây là có ý gì?
Jaejoong vì sao lại muốn hôn Yunho?
Một Jaejoong chưa bao giờ để người tới gần cậu, chạm vào cậu…
“Anh thật giỏi, Jung Yunho, lợi dụng Yoochun cùng Kim Junsu để khiêu khích tôi —— Cho dù tình cảm của tôi với anh là thích, vậy thì sao?” Không còn là bạn bè mà đã vượt quá mức độ này.
Cho nên mới quan tâm…
Tràn ngập kiêu ngạo, như thể đã vứt bỏ toàn bộ vẻ lo lắng cùng ngây thơ đầy mê hoặc lúc trước, Jaejoong cười vô cùng xinh đẹp, mà ngay cả Yunho cũng cảm giác được, Jaejoong đang nói thật…
Vốn đang không biết giải quyết thế nào, lúc nhìn thấy Yunho, cậu đột nhiên hiểu ra.
Cậu biết Yoochun thích cậu nhưng lại không để Yoochun đụng chạm quá mức thân mật, chỉ ở bên kia dải phân cách bạn bè, mà lại đặc biệt để Yunho vượt qua.
Nói là muốn giúp Kim Junsu, nhưng trên thực tế là dùng bản thân mình thôi.
Thật là, tên đàn ông đê hèn…
Nhìn bộ dáng mê người của Jaejoong, ánh mắt suồng sã của Yunho lướt khắp người Jaejoong, ngay cả sự tức giận cùng địch ý của Yoochun cũng không khiến hắn bớt phóng túng…
“Yoochun!” Ngay lúc Yoochun vung đấm tới Yunho, Junsu vội hô lên, thần sắc phức tạp.
Nhìn Junsu dùng tông giọng cao như vậy gọi mình, Yoochun thu tay lại, sờ mặt Jaejoong, đầu lông mày hai bên giấu không được khổ sở.
“Vì sao người mà cậu nói mấy lời này không phải tôi, người thay đổi cậu, cũng không phải tôi…”
Vì sao ư?
Vấn đề này, ngay cả Jaejoong cũng không rõ ràng.
Đưa mắt nhìn Yunho, bóng dáng tương tự lại khiến Jaejoong cười vô cùng vui vẻ…