Nguyên lai, ngày đó ở bệnh viện, Carr dẫn Kim Ri Nam cùng Kim Ji Jin đi, Kim Ji Jin vì sao đó có cuộc hẹn nên về trước, tất nhiên không biết việc Yunho dùng một món tiền khổng lồ để mua tự do của Jaejoong, càng không biết, Yunho ngoài việc lấy từ tay Kim Ri Nam một phần cổ phần của công ty, còn lén mua một số lượng lớn nữa.
Vì cái gì ư, chỉ đơn giản là để có được tự do của Jaejoong…
“Anh cho rằng làm như vậy là có thể mua được tôi sao?” Nắm chặt phong bì thư, Jaejoong chỉ thiếu chút nữa là ném thẳng vật kia vào mặt Yunho.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ làm hết sức để cậu tự do, chỉ cần cậu không phải con trai Kim Ri Nam, cậu có thể làm thứ cậu muốn, mà tôi, sẽ giúp cậu hoàn thành mọi nguyện vọng.” Như thể được hưởng thụ một đặc ân vô cùng tốt đẹp, Yunho cười đến thỏa mãn.
Nhìn chằm chằm Yunho, Jaejoong không nói gì, chỉ đứng dậy chỗ Changmin trong quầy bar, trước mặt Yunho lấy bật lửa ra, bật lên, đốt phong bì thư đựng giấy tờ trong bồn nước của quầy bar kia.
“Kim Jaejoong, cậu làm gì vậy, đó là Yunho cậu ấy…” Carr muốn ngăn cản Jaejoong, lại bị Yunho ngăn lại.
Chỉ thấy Yunho chẳng những không nổi giận, ngược lại cầm lấy ly rượu còn thừa một ít của Jaejoong, đổ vào đống giấy đang cháy kia, dưới xúc tác của chất cồn, đống giấy rất nhanh bị đốt thành tro.
“Giấy tờ có thể đốt hết, nhưng không thay đổi được danh nghĩa cậu là đại cổ đông trong công ty.” Đây cũng là nguyên nhân mà Yunho không thèm quan tâm việc này.
“Tôi không cần anh bố thí, anh muốn vung tiền, dù là Kim Junsu hay Kim Ji Jin đều được, tôi tin tưởng bọn họ sẽ rất vui vẻ nhận lấy.” Đi ra khỏi quầy bar, Jaejoong xoay người định chạy.
“Người tôi muốn không phải bọn họ!” Tiến lên kéo Jaejoong, Yunho sờ lên mặt cậu vì say mà ửng đỏ, “Cậu đi đâu?”
“Về nhà! Chẳng lẽ tôi ngay cả về nhà cũng phải được anh đồng ý, phải báo cáo với anh sao?” Hất tay Yunho ra, Jaejoong đã hoàn toàn quên chuyện quan trọng nhất.
Yunho cười buông tay ra, tùy ý để Jaejoong đi, hắn chỉ đứng ở chỗ cũ, mỉm cười chậm rãi mở miệng:
“Cậu còn nhà để trở về nữa không, Jaejoong, cậu đã không còn là con trai Kim Ri Nam nữa rồi!”
Đây là sự thật vô cùng đả thương người, cũng là sự việc do một tay Yunho tạo nên!
Dừng chân lại, Jaejoong nắm chặt tay, không cách nào phản bác lời Yunho, vì lúc ở trường học, Kim Ri Nam thay cậu tiến hành thủ tục đuổi học đã nói, cậu không còn là con của ông ta, ông ta tất nhiên sẽ không cần nuôi cậu nữa.
Nói cách khác, hôm nay Kim Jaejoong, chỉ đơn giản là cô nhi, một cô nhi mà ba mẹ đều không cần cậu…
Lấy điện thoại ra, Jaejoong vô ý thức muốn gọi điện cho Yoochun, Yunho lại như biết trước hành động của cậu, lúc cậu vừa ấn gọi cũng lấy từ trong áo ra một điện thoại đang đổ chuông, đó là Junsu giúp hắn lấy trộm từ chỗ Yoochun…
Trừng mắt nhìn Yunho, Jaejoong hiểu được, Yunho đang ép cậu, ép cậu không thể không đối mặt với sự thật, ép cậu phải ỷ lại hắn… Nhưng đó là chuyện người khác sẽ làm, Kim Jaejoong cậu, không ở trong số đó!
Nở nụ cười không chịu thua, Jaejoong đi qua người Yunho, trực tiếp tới bên một vị khách đang uống rượu ở quầy bar, bắt chuyện vài câu, chỉ thấy người nọ thụ sủng nhược kinh nở nụ cười, sau đó vòng tay ôm ngang eo Jaejoong, chung quanh lập tức vang lên tiếng bàn luận rõ rệt.
Dù sao, ngoài Yoochun ra, Jaejoong rất ít khi thân cận với người khác như vậy, đừng nói đến việc Yunho vừa hôn cậu..
“Jaejoong rất được hoan nghênh, chỉ cần anh ấy nguyện ý, có rất nhiều nơi có thể đi.” Nhàn nhạt nói, Changmin thuận tay rót Yunho một ly rượu. “Đối xử với anh ấy không thể dùng cách này, nếu cứng rắn ép, anh ấy sẽ lấy mạng ra để liều với anh.”
“Cậu hiểu rất rõ cậu ấy?” Nhìn chằm chằm Jaejoong đang ngồi cạnh người kia, Yunho ngay cả tâm tư cười cũng không có.
“Đại khái a, ít nhất tôi với anh ấy cũng có chút quen biết, cho nên, tôi đã gọi điện cho Park Yoochun.” Bỏ qua tức giận của Yunho, Changmin cúi đầu nhìn đồng hồ của mình. “Đại khái năm phút nữa Yoochun sẽ đến, trước đó, anh còn có cơ hội ngăn cản Jaejoong đi với người khác.”
“Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ ngăn cản?” Hai mắt Yunho không hề rời khỏi người Jaejoong.
“Chỉ là cảm giác thôi, không vì cái gì cả.” Mở nước lau sạch tàn tro vừa rồi, khóe miệng Changmin cong lên. “Trừ khi, anh nói với tôi, anh không thích Jaejoong?”
Lườm Changmin, trước lúc trả lời, Yunho đã sải bước về phía Jaejoong, trước mặt mọi người, cũng mặc kệ Jaejoong không quan tâm, hắn kéo cậu lên, rồi thừa dịp cậu đang chống cự mà bế bổng lên!
Thân hình Jaejoong cũng không phải nhỏ xinh gì, nhưng đối với Yunho mà nói lại quá dễ dàng.
“Jung Yunho, anh làm cái quỷ gì vậy, thả tôi ra!” Hai chân mạnh mẽ đạp vào người Yunho, Jaejoong cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của người khác.
“Muộn rồi, tôi đưa cậu về nhà.” Ra vẻ đương nhiên, Yunho nhịn đau, đơn giản ôm Jaejoong như vậy bước đi.
“Tôi không có nhà, là anh nói mà, thả tôi ra, Jung Yunho!” Mắt thấy đấm đá không có tác dụng, Jaejoong trong cơn tức giận liền cắn lên lưng Yunho!
“BOSS!” Carr đi theo phía sau vừa thấy hành động của Jaejoong liền kinh hoảng hô to.
Muốn tiến lên kép Jaejoong ra, lại bị ánh mắt Yunho ngăn lại, chỉ có thể yên lặng nhìn lưng Yunho bị cắn đến chảy máu, còn thấm ra ngoài quần áo…
“Tôi thật không biết thịt của mình ăn ngon như vậy đấy, cẩn thận bị nghẹn.” Hảo tâm nhắc nhở, như thể đau đớn này với Yunho mà nói không đáng kể chút nào.
Vị máu tươi trong miệng càng ngày càng nồng, Jaejoong rốt cục há miệng, còn chưa kịp nói gì liền nhận thấy Yunho dừng bước, tiếp theo đấy liền chấn động một hồi, khiến cho Yunho không thể không buông Jaejoong ra.
Hai chân vừa chạm đất, Jaejoong đã bị người bắt lấy, ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện là Yoochun sắc mặt cứng ngắc!
“Đây là lựa chọn của cậu sao, Park Yoochun, cho dù vứt bỏ Junsu cũng phải đến vì Jaejoong?” Nhìn chằm chằm Yoochun, thần sắc Yunho có chút đau lòng.
Đây, là vì Junsu…
“Tôi vốn không hề đáp ứng Junsu điều gì, huống chi, người dư thừa là anh, anh vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của Jaejoong.” Đứng giữa Yunho cùng Jaejoong, trong mắt Yoochun tràn ngập thừa nhận.
Nheo mắt lại, Yunho không nói lời nào, chỉ là từng bước từng bước đến gần Yoochun, đang lúc Yunho sắp tiến sát đến bên cạnh Yoochun, Jaejoong đột nhiên cử động!
Cậu đi lên phía trước, kéo tay Yoochun, không thèm nhìn Yunho lấy một cái.
“Đủ rồi, anh nói muốn cho tôi tự do, tôi hẳn có quyền lợi lựa chọn cho mình ── Yoochun, chúng ta đi thôi.” Jaejoong cúi đầu, nói lời mà cả cậu cùng Yunho đều hiểu, ngăn cản Yunho bước tới gần.
Mệnh lệnh của Jaejoong, lại khiến cho Yoochun giống trước kia sắm vai người bạn, đưa Jaejoong lên xe của mình, Yoochun chợt phát hiện, trong lúc lên xe, hai mắt của Jaejoong vẫn thông qua cửa sổ nhìn chằm chằm Yunho không rời.
Yunho không đuổi theo, chỉ đứng ở chỗ cũ, tùy ý để Yoochun dẫn Jaejoong đi…