• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ngày đó, khi Giang Ngật vừa tiến vào, trường quay liền rần rần những tràng pháo tay. Quần chúng cao giọng hoan hô: “Chúc mừng thầy Giang! Chúc mừng thầy Giang!”

“Mừng tác phẩm “Đêm lạnh” rating đại thắng, hôm nay anh Ngật phải chiêu đãi đấy!”

“Cậu nói xem có phải đoàn làm phim của mình phong thuỷ tốt hay không, diễn viên đóng phim trong đoàn sau khi ra mắt ai cũng nổi tiếng!”

Đạo diễn cũng cười tủm tỉm mà nói: “Mọi người nhắc cậu mãi, chỉ đợi đến lúc này để ăn chực đấy!”

Giang Ngật gặp thời, điều đó có nghĩa là thực lực của đoàn phim “Nếu Không Có Tình Yêu” cũng được tăng cường, vốn dĩ ban đầu tưởng chỉ có Chu Bội Bội gánh rating và truyền thông, hiện giờ lại có thêm Giang Ngật, đối với đoàn làm phim mà nói trăm lợi không hại.Bởi vậy, đạo diễn là thực sự mừng cho Giang Ngật.

Giang Ngật cười nói: “Tôi mời, đương nhiên phải do tôi mời mọi người. Mọi người muốn ăn gì cứ nói, không cần tiết kiệm thay tôi.”

Toàn trường lại thêm một trận hoan hô, thậm chí có người còn vỗ bàn chúc mừng, náo nhiệt vô cùng.

Giản Duy đứng ở bên cạnh xem Giang Ngật cùng mọi người nói chuyện. Cô phát hiện mình quả nhiên là vẫn thích Giang Ngật được mọi người yêu mến, nhiệt tình chăm sóc và đối đãi tốt với anh hơn, cảm giác này còn thoả mãn hơn việc chính cô được người người lấy lòng.

Phía cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình, Giản Duy liếc mắt qua nhìn đối phương, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Không chỉ riêng cô, mà tất cả mọi người trong đoàn cũng lần lượt phát hiện, không khí xung quanh không tự chủ được mà bắt đầu yên tĩnh lại.

Lâm Trạch Quần đứng ở chỗ đó, cười nói: “Anh Ngật, đã lâu không gặp.”

Giang Ngật nhìn hắn, nét cười trên mặt tắt ngúm.

Anh không nói gì.

Mọi người cũng hồi hộp thót tim.

Trong khoảng thời gian này, mâu thuẫn giữa Giang Ngật và Lâm Trạch Quần ồn ào huyên náo, trên mạng không ai không biết, người của đoàn làm phim đương nhiên là hiểu rõ hơn cả. Nói cho cùng thì kẻ gây sự trước luôn là kẻ mang tội, mọi việc vẫn do Lâm Trạch Quần bịa chuyện khi phỏng vấn mà ra. Trong lòng mọi người đều có cân nhắc, trong việc này hầu hết đều đứng về phía Giang Ngật.

Nhưng mà để duy trì mối quan hệ trong công việc, không ai lại hy vọng anh và Lâm Trạch Quần thật sự gây chuyện tại đoàn làm phim. Đây là chỗ làm việc, mọi người ai cũng muốn làm tốt phần việc của mình, không chịu nổi chuyện diễn viên chính xích mích bất hoà.

Trong ánh mắt thấp thỏm của mọi người, Giang Ngật nhìn Lâm Trạch Quần, chậm rãi tiến lại gần. Lâm Trạch Quần vẫn nở nụ cười, nhưng biểu cảm lại hiện lên vẻ mất tự nhiên, bả vai hơi căng thẳng, là tư thế phòng bị.

Giang Ngật đột nhiên bật cười, đưa tay chụp lấy bả vai hắn, nói lại câu nói của hắn: “Đã lâu không gặp. Mấy ngày không có tôi ở đây, mọi người đã vất vả rồi. Sau này tôi mời khách, cậu nhất định cũng phải đến nhé!”

Lời vừa nói ra, cả đạo diễn lẫn nhân viên trong đoàn đều như thả được gánh nặng trong lòng mình xuống. Rất nhiều người nhịn không được nghĩ rằng, Ngật ca thật sự là đại nhân đại lượng, ấy vậy mà còn chủ động giảng hoà! Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu được, từ ngày “Đêm Lạnh” lên sóng tới nay, luôn là bộ phim có rating ổn định nhất, cứ theo cái đà này, chiếu xong không biết là còn phất đến thế nào đâu!

So sáng một chút, “Nhất Phẩm Phu Nhân” cả top 3 còn chưa chen vào nổi, trên mạng cũng không mấy ai bình luận đến. Khoan dung là đặc quyền của người thắng, trận PK này, Lâm Trạch Quần thua rõ mười mươi, nếu đổi bạn là Giang Ngật cũng lười đến so đo cùng hắn.

Tự ngồi YY như vậy, đâm ra ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trạch Quần có chút thương hại. Lâm Trạch Quần nhìn ra biểu hiện của họ, mặt liền biến sắc. Đạo diễn lại cười nói: “Đúng vậy, A Ngật đã đồng ý mời khách, Tiểu Lâm a, cậu cũng cùng đến cho vui.”

Ánh mắt kia có ý vị khác thường, Lâm Trạch Quần hiểu rõ, nếu hắn còn nói thêm cái gì đó, lại thành ra là kẻ không biết điều. Cưỡng chế cơn tức giận trong lòng, hắn cười gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần anh Ngật không chê em phiền là được.”

Hôm nay quay tương đối thuận lợi. Đạo diễn vốn đang lo lắng Giang Ngật đi ra ngoài một thời gian, sẽ không tìm ra được trạng thái nhân vật, ai ngờ anh trừ bỏ hai lần đầu NG, còn lại về sau đều rất nhập vai. Đạo diễn nhịn không được tán thưởng, xem ra Giang Ngật cho dù ở bên ngoài làm việc, vẫn không quên nghiên cứu vai diễn, đã nghe người trong nghề khen anh chuyên nghiệp, quả nhiên tin đồn không sai.

Buổi trưa tiến độ quay phim rất nhanh, nhân viên công tác trong đoàn thấy hôm nay sắp được về sớm, mọi người như được tiếp thêm năng lượng làm việc.

Trong khi tất cả ai ai cũng cao hứng, chỉ trừ một người.

Đối với Lâm Trạch Quần mà nói, mấy ngày nay đúng là cảm xúc phức tạp khó nói thành lời. “Đêm Lạnh” đại bạo, hắn thì thất bại thảm hại, cùng với hắn còn có các fans, ở trên mạng bị tức đến trào máu. Về sau đoạn phỏng vấn kia sau khi được phát ra, tất cả mọi người đều mắng chửi hắn thủ đoạn quá bỉ ổi, còn nói cái gì “Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt”, làm trò tiểu nhân này, khó trách một bên cuộc đời nở hoa, bên kia cuộc sống bế tắc.

Chuyện này hắn cũng đành nhịn, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc, trước khi “Đêm lạnh” phát sóng, hành vi Giang Ngật dựa vào xích mích giữa mình và anh ta để làm bệ phóng, không biết đã thu hút bao nhiêu người, thì lại giận không kìm được. Giờ ngẫm lại, hắn quả thật là lăng xê không công cho gã Giang Ngật này mà!

Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Tuy rằng chỉ qua mấy ngày, nhưng hiện tại Giang Ngật, đã không còn là Giang Ngật trước kia. Đến người đại diện cũng đã nghiêm túc cảnh cáo hắn, bất luận là trong đoàn làm phim xảy ra chuyện gì, đều không được đối đầu với anh ta. Hay nói cách khác, chị ta cũng lo lắng Giang Ngật sẽ trả thù mình.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Trạch Quần mới dần yên ổn chút, thoạt nhìn, có vẻ như Giang Ngật cũng không định tìm đến hắn để gây sự. Cũng đúng thôi, hiện tại Giang Ngật có vẻ bạo hồng, nhưng vẫn là căn cơ chưa ổn, cái giai đoạn này vẫn nên ngoan ngoãn giữ hình tượng bản thân.

Ánh mắt bỗng nhiên liếc đến những người vây xem, cô gái mang khẩu trang đứng ở nơi đó. Hắn nghĩ đến buổi tối nọ, chính tay mình đã tát cô ta một bạt tai. Giang Ngật đã không xuất hiện ở đoàn làm phim mấy ngày hôm nay, cô gái này cũng không thấy đâu, hôm nay rốt cuộc cũng đã lộ diện, là cảm thấy có người sẽ chống lưng cho cô ta sao?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Không biết liệu cô ta có đem chuyện cái tát đó nói cho Giang Ngật nghe hay không? Chẳng qua cho dù nếu cô nàng dám nói đi nữa, cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Cũng chỉ là hạt bụi mà thôi, thật đúng là cho rằng Giang Ngật sẽ vì cô ta mà ra mặt sao…

Suy nghĩ trong đầu còn chưa hết trên mặt bỗng nhiên đau nhức một trận, thứ gì đó hung hăng nện thẳng vào mặt!

Hắn chống đỡ dựa vào bàn, không thể tin được mà nhìn qua xem. Nắm tay của Giang Ngật vẫn còn nắm chặt, vừa rồi chính là nó hung hăng đánh thẳng vào gò má mình!

“CUT! Hoàn hảo!” Đạo diễn cao giọng hô.

Cảnh diễn này, Cố Trình Viễn do Giang Ngật đóng vì nguyên nhân nhân sâu xa mà dẫn đến tranh chấp Tần Văn do Lâm Trạch Quần thủ vai, trước khi quay bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa chiêu thức Khi Giang Ngật đánh tới, Lâm Trạch Quần sẽ thuận thế quay mặt đi, như vậy sẽ không quá đau,nhưng lúc này nhìn hai người giữa sân, mọi người cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Giang Ngật liền đi qua, liên tục nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi diễn nhập vai quá! Không sao chứ?”

Lâm Trạch Quần mạnh tay đẩy anh ra: “Anh định làm gì đấy!”

Miệng vừa cử động một chút thôi đã thấy xót đến tận tim, hình như đến lời nói còn chẳng thể lưu loát. Giang Ngật bị mắng cũng không tức giận, vẫn tốt tính mà nói: “Thật sự xin lỗi, nếu không cậu đánh lại tôi một cái? Tôi thật sự sẽ không đỡ đâu!”

Người bên cạnh còn chưa kịp trấn tĩnh lại, những việc kiểu này không phải là chưa từng có, đôi khi cũng có những diễn viên diễn quá nhập vai, sẽ từ đánh giả thành đánh thật. Có người giúp đỡ đứng ra giảng hoà: “Thầy Lâm đừng nóng giận, anh Ngật cũng không phải là cố ý, cũng may cảnh này qua, anh xem không phải hiệu quả cảnh quay rất tốt sao!”

“Đúng vậy, cũng nhờ thầy Lâm nhập vai tốt, hiểu được tuỳ cơ ứng biến, mới không bị NG! Chứ nếu không anh không phải bị đánh không công rồi sao, lại mất công quay lại lần nữa.”

Cmn hẳn là tuỳ cơ ứng biến? Hắn chính là bị đấm cho phát ngốc!

Lâm Trạch Quần liếc đến Giản Duy, bỗng nhiên phản ứng lại ngay, một phen nắm lấy cổ áo Giang Ngật: “Mày cố ý?”

Giang Ngật im lặng trong một giây, bất đắc dĩ nói: “Thầy Lâm, không nên đâu. Đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”

Lâm Trạch Quần trừng mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt anh đáng giận như vậy, hắn cắn chặt hàm răng, suýt nữa đã đánh trả. Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng lại không thể nào bộc phát ra được.

Một hồi lâu sau, Lâm Trạch Quần rốt cuộc cũng buông Giang Ngật ra. Hắn vỗ vỗ vạt áo anh, tựa như muốn làm hoà, cười miễn cưỡng: “Ngại quá, tôi đau đến váng đầu. Thầy Giang đương nhiên không phải là cố ý. Hoá trang đâu, chỉnh trang lại giúp tôi, chúng ta tiếp tục quay.”

Tốt! Coi như mày giỏi. Cái đánh này, sớm muộn gì tao cũng sẽ trả lại!

Khi hắn bỏ tay ra, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, đem khúc nhạc đệm này ném ra sau đầu, một lần nữa lu bù với đống công việc, chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.

Lý Mộng tiến đến bên Giản Duy, ngập ngừng nói: “Sao tôi lại cảm thấy, thầy Giang… hình thật sự là cố ý nhỉa.’

Giản Duy nhìn Giang Ngật, anh đang uống nước, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liền quay đầu lại, nhẹ nhàng nháy mắt với cô một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK