“OMG, dáng vẻ ôm thú cưng của A Ngật cũng quá ấm áp đi! Cục cưng của em đáng yêu muốn khóc!”
“Người không bằng mèo. Trước đây chỉ ghen tị với nữ diễn viên đóng cặp với anh ấy, giờ còn phải ghen tị với một con mèo, e rằng lần sau, ngay cả cái ly anh ấy đã dùng qua mị cũng phải hâm mộ đến ghen ghét. ”
“Chuyện đến bước này, em cũng không giấu giếm nữa… Thực ra, em chính là con mèo. ”
Đương nhiên, cũng có người điểm chú ý của họ không phải Giang Ngật, mà rơi lên người nhân vật chính trong bài viết này.
“Tròn Ung Ủng! Thật sự là Tròn Ung Ủng mà! Má ơi em nó chạy tới quay phim lúc nào! Mà fan cuồng như tôi lại không hề hay biết !!!”
Tin tức Tròn Ung Ủng tham diễn, đoàn phim vẫn giữ bí mật. Theo lý luận của bà chị bộ phận tuyên truyền, thông tin phải thả ra từng chút từng chút một, là thú cưng nổi tiếng trên mạng, lần đầu Tròn Ung Ủng được nhắc đến, ít nhiều gì cũng coi như là mánh lới, cần chọn một thời gian thích hợp để công bố.
Giản Duy không nghĩ tới, thời gian bọn họ chọn chính là hôm nay, lại còn chọn tấm hình này!
Chụp lúc nào vậy!
Bình luận kia nhắc nhở mọi người, những cái cmt kế tiếp đều bắt đầu xoay quanh Tròn Ung Ủng, cùng với chủ nhân của nó…
“Tôi nhớ ra rồi, cô chủ là fan trung thành của Giang Ngật! F*ck điển hình của theo đuổi thần tượng, cứ như vậy cấu kết với nam thần rồi ???”
“Cái bóng lưng váy xanh kia là cô chủ sao? Là sao là sao? Vẫn muốn biết rõ hình dáng cô ấy dài ngắn thế nào, rốt cuộc lần này cũng cho cái bóng lưng !”
“Có thể làm việc chung với A Ngật, còn có thể nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy… Mama, con cũng muốn nuôi mèo !!!”
Giản Duy lướt mười mấy cmt, cũng không dám nhìn tiếp nữa, đưa mắt quay lại trong group chat. Trong đó đã bị sóng gió oanh tạc mấy lần, bởi vì cô chậm chạp không lên tiếng, bây giờ trước mắt đang hiện lên sự im lặng đến quỷ dị.
Giản Duy suy nghĩ một chút, trả lời: “Là thật.”
Một lời thừa nhận này của cô, lập tức như một viên đá làm gợn ngàn lớp sóng, âm thanh chinh phạt của quần chúng ào ào đánh úp cô!
“Cho nên, cậu thật sự tới đoàn phim ? Ngày ngày ở bên cạnh anh ấy ? A a a tớ muốn giết cậu, Ung Ủng tớ nhất định phải giết cậu !!!”
“Cậu chẳng phúc hậu gì! Huhuhu! Tin lớn như thế lại gạt bọn tớ! Còn có thể thoải mái làm bạn bè không đây!!!”
Giản Duy thanh minh: “Tớ định nói, nhưng bọn họ bảo tớ phải giữ bí mật, tớ đồng ý…”
“Tớ không nghe tớ không nghe! Bổ nhào vào trong lòng anh của tớ.”
Có thể lý giải được sự kích động của mọi người, vốn là đồng bọn cùng nhau theo đuổi thần tượng, ai cũng chỉ có thể hoa si nam thần từ xa. Bỗng nhiên có một ngày, một người trong số đó trúng phải đại vận, chạy đến bên nam thần, cùng anh ấy sớm chiều chung đụng, chứng kiến chuyện này còn chịu nhiều kích thích hơn người không quen biết thượng vị.
Giản Duy suy nghĩ một chút, đổi giọng, “Đừng như vậy mà, cứ làm như các cậu chưa ai nhìn thấy Giang Ngật vậy. Rõ ràng trước đây, tớ mới là người duy nhất trong nhóm chưa được thấy anh ấy bằng xương bằng thịt, lần này chỉ là bù lại cho ngày xưa thôi.”
Câu này trái lại là thật, trong nhóm fan trung thành của Giang Ngật, hầu hết mấy năm nay đều gặp qua người thật trong các trường hợp. Mặc dù không bằng Giản Duy, cũng coi như có chút an ủi, vừa nghĩ vậy, mọi người tiêu hóa từng chút một, rồi cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Có người đăng lại tấm hình kia vào trong group chat, hỏi: “Cái bóng lưng này là cậu sao? Uầy, chung khung hình với anh của chúng ta, còn là weibo đăng, Ung Ủng, ngày cậu mọc cánh thành tiên không xa nữa rồi!”
“Đúng đúng đúng, một người làm quan, cả họ được nhờ! Ung Ủng, cả nhóm chúng ta chỉ có mình cậu!”
Bí Đỏ – chan nói lời thấm thía: “Nếu đã đến tiền tuyến, chuyện nên làm cậu hiểu rồi nhỉ? Mau mau, chụp vài ảnh cận mặt của anh chúng ta đi, anh ấy đã lâu rồi không đăng hình tự sướng!”
Giản Duy: “Tớ cũng nghĩ chụp cho mọi người, nhưng thật đáng tiếc, tớ đã không còn ở đoàn phim. Một tuần trước Tròn Ung Ủng đã hoàn tất cảnh quay.”
Quần chúng tiếc hận thét gào, vốn đã bắt đầu YY mỗi ngày nghe cô trực tiếp ngày thường của Giang Ngật, kết quả lại đã rời khỏi rồi!
“Cho nên, trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn gạt chúng tôi?” Bánh Trôi Ủ Rượu chợt hỏi.
Giản Duy sững sờ.
Bầu không khí trong group chat lập tức biến đổi, Bí Đỏ – chan hòa giải, “Tiểu Tửu, cậu nói cái gì vậy, lại nói đùa rồi.”
“Ai đùa. Cậu ta đã ở trong đoàn phim bao lâu? Nói ít thì cũng phải nửa tháng. Thời gian lâu như vậy, lại liên tục gạt chúng ta, còn không ngừng tám chuyện Giang Ngật với chúng ta. Có phải cậu cảm thấy chơi rất thú vị không? Đùa bỡn chúng tôi như vậy, rất có cảm giác ưu việt đi?!”
Ai cũng không đoán được, Bánh Trôi Ủ Rượu đột nhiên lại làm khó dễ, gây sự như thế, trong nhóm một hồi lâu không có ai lên tiếng.
Giản Duy cũng có chút mơ hồ. Mặc dù quan hệ giữa cô và Bánh Trôi Ủ Rượu không tốt bằng với Bí Đỏ – chan, nhưng cũng coi là thân thiết, bỗng nhiên cô ấy lại chụp cái mũ to như vậy xuống, Giản Duy gần như không biết phản ứng thế nào.
Một lát sau, cô nói: “Tiểu Tửu, tớ không biết cậu sẽ nghĩ như vậy. Không phải tớ cố ý giấu giếm cậu, chỉ là tớ đã ký hợp đồng với đoàn phim, phối hợp với sách lược tuyên truyền của bọn họ. Cậu biết ý nghĩa của khế ước thế nào…”
Cô nói xong, cẩn thận chờ Bánh Trôi Ủ Rượu trả lời. Nhưng một lúc lâu sau, cô ấy cũng không đáp một câu.
Vừa nhìn lại, avatar của cô ấy đã xám xịt, trực tiếp logout rồi!
Một hồi ồn ào như vậy, tất cả đều rất lúng túng, lại không thể tiếp tục tán gẫu, ào ào kiếm cớ rút lui.
Giản Duy nhìn màn hình máy tính, xuất thần mấy giây, phát hiện Bí Đỏ – chan chọc cô, “Đừng buồn, gần đây tâm trạng của Tiểu Tửu không tốt, kiếm người phát hỏa thôi!”
Giản Duy: “Cậu cũng cảm thấy tớ đang đùa giỡn mọi người sao?”
“Không biết, tớ cảm thông cho cậu. Sao thế, hối hận à?”
Giản Duy lắc đầu. Quả thật cô có phần không dễ chịu, nhưng cũng không hối hận.
Nói sẽ giữ bí mật thật tốt, lại lén lút kể cho bạn bè thân thiết, Giản Duy sống trong khoa học có lối tư duy trực tiếp, không thể chấp nhận chuyện như vậy.
Bí Đỏ – chan: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Tửu vì chuyện bị từ chối thám ban, vẫn không được vui. Bây giờ nghe nói cậu đến đoàn phim, chắc không dễ chịu, đợi cậu ấy từ từ ổn định là được.”
Giản Duy thở dài, cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.
Bí Đỏ – chan chợt hỏi: “Chao ôi, nói đến thì, rốt cuộc tình hình cậu ở đoàn phim thế nào? Phải nói đấy. Tớ nghe nói quy củ của đoàn phim rất nghiêm, cậu có xin được chữ ký của anh chúng mình không?”
Ký tên ư, Giản Duy kinh hãi nhận ra, cái này còn chưa có…
Bí Đỏ – chan trở lên vui vẻ, “Vậy lần này cậu chẳng có gì là may mắn cả, bị mắng quá oan! Nhưng tớ nghe nói, ngay cả em gái hóa trang cho anh chúng ta cũng không lấy được chữ ký của anh ấy, chậc chậc, làm nhân viên còn chẳng bằng fan đâu!”
Giản Duy nghĩ đến sự quan tâm đặc biệt mà Giang Ngật dành cho mình, cảm thấy Bí Đỏ – chan nói rất có lý. Tận mắt nhìn thấy đối phương bảo vệ mình như thế nào, Giản Duy có chút cảm động, quyết định có đi có lại, chủ động thẳng thắn nói: “Nhưng mà bọn tớ đã cùng nhau ăn cơm.”
Bí Đỏ – chan: “…”
“Anh ấy mời tớ. Là một nhà hàng rất cao cấp, hai người bọn tớ, anh ấy còn giới thiệu cá hồi ở chỗ đó, nói là vô cùng thích. Cậu muốn ăn không? Nếu muốn thì tớ gửi địa chỉ cho cậu.”
Bí Đỏ – chan: “…”
“Mọi người nói rất đúng, tất cả đều không khen nhầm, sau khi tớ nhìn thấy người thật, cảm thấy bao nhiêu năm nay hoàn toàn không hề yêu mến nhầm người…”
“Được rồi, đủ rồi.” Bí Đỏ – chan lạnh lùng nói
Giản Duy: “Ơ?” Mình còn chưa nói hết mà!
Bí Đỏ – chan cười giả dối, “Cậu còn nói thêm gì nữa, tớ sẽ phản bội đứng về phía Tiểu Tửu! Cùng cậu ấy xé xác cậu!”
Ăn cơm riêng cái gì chứ, thật là làm cho người ta ghen tị mà! (╯‵□′ )╯︵┻━┻
@Nhật ký của Tròn Ung Ủng: Cuối cùng có thể nói cho mọi người, đúng vậy, Tròn Ung Ủng lần đầu tiên đóng phim, diễn viên meo meo mới, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn!
Sau khi bài viết được đăng một tiếng, cô chủ cũng share lại nó, xác nhận tin Tròn Ung Ủng đi đóng phim.
Nhiệt tình của các fans sớm đã được nhen nhóm, vừa thấy cô lên tiếng, lập tức hưởng ứng, “Ủng hộ ủng hộ, đương nhiên phải ủng hộ! OMG, có thể nhìn thấy Tròn Ung Ủng một cách sống động trên TV, tôi chỉ nghĩ đã thấy sục sôi nhiệt huyết!”
“Tôi đã sớm nói, Tròn Tròn của tôi nhan sắc thịnh hành, sao có thể chỉ là một thú cưng nổi tiếng trên mạng! Trạm kế tiếp, ảnh hậu! Mèo con tiến tới nào!”
“Trong đoàn phim còn có Giang Ngật nữa! Cô chủ cố gắng lên, nắm chắc cơ hội, theo hình hình này, ngủ với nam thần không phải giấc mộng rồi!”
Giản Duy ngồi trên tảng đá bên hồ, đọc từng cái cmt một, nhìn thấy cái cmt cuối vẻ mặt lập tức biến đổi.
Linh ta linh tinh gì vậy!
Bọn họ ở dưới đây nói chuyện này, chẳng may… Chẳng may bị Giang Ngật nhìn thấy thì tính sao?!
Cô nghĩ thế thì đỏ mặt, sau đó tỉnh táo lại. Giang Ngật sẽ không nhàm chán như vậy, chạy tới đọc bình luận ở chỗ cô…
Giản Duy thoát khỏi weibo, đăng nhập vào wechat, trước liền đến group chat của nhóm fan. Vì Bánh Trôi Ủ Rượu, rõ ràng là group rất vui vẻ thoải mái, cũng bịt kín tầng mây đen. Giản Duy mở khung chat, nhìn avatar của Giang Ngật, không nhịn được gào thét: “Đều tại anh, hại bạn em gây gổ với em! Không định chịu trách nhiệm sao!”
Mèo Garfield ngủ say như chết, không phản ứng chút nào.
Giản Duy nhớ tới vừa rồi, sau khi xem livestream tiết mục của Giang Ngật, cô phát hiện mình càng nhớ anh. Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Chắc lại chạy tới đoàn phim, không biết gần đây có nhiều cảnh quay không, anh có ngủ đủ không, có phải rất vất vả không…
Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không dám chủ động tìm anh.
Sau khi nhận ra tâm ý của chính mình, nói chuyện với ai lại trở thành việc khó khăn nhất, giống như lúc vừa mới đến đoàn phim, cô rất dè dặt, ngay cả liếc anh một cái cũng sẽ căng thẳng.
Giản Duy chống cằm nghĩ, lẽ nào đây chính là tâm sự thầm mến của thiếu nữ?
“Giản Duy?”
Sau lưng có người gọi cô, Giản Duy lên tiếng quay đầu lại, cách ba bước ngoài con đường đá, chàng trai mặc áo Polo màu xanh nhạt, giơ quyển sách về phía cô.
Giản Duy đứng lên, “Chung sư ca.”
Người đến tên là Chung Dĩ An, là sinh viên của khoa Vật lý Đại học A, trước mắt đang dồn sức học lên tiến sĩ. Giản Duy không cùng khoa với anh, một năm nay lại vì nguyên nhân không giải thích được mà thường xuyên chạm mặt, dần dần cũng trở nên thân quen.
Chung Dĩ An nói: “Từ xa đã nhìn thấy em, sao lại có một mình?”
“Còn chưa khai giảng, cả phòng còn chưa quay lại, chỉ có thể ở một mình.”
Chung Dĩ An liếc sang cái túi sách của cô, “Mới từ thư viện ra?”
“Dạ, đọc xong sách, đến bên hồ tản bộ một chút.”
Giản Duy vừa nói, vừa nghĩ tới đi lâu vậy, cũng nên về. Buổi tối nhờ dì Bạch làm món ngon, trấn an cho tâm hồn thiếu nữ ưu sầu là cô.
Chung Dĩ An bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nữa anh phải tham gia một hoạt động, nếu em cảm thấy ở trường nhàm chán, có thể đi chơi với anh một chút.”
Giản Duy hỏi: “Hoạt động gì ạ?”
“Một buổi lễ khoa học công nghệ mới, trường hợp không có ý nghĩa gì, nhưng trong đó có một gian hàng triển lãm anh tham dự, cho nên phải đi một chuyến.”
Cô lè lưỡi, “Chính anh nói không có ý nghĩa, còn kéo em xuống nước? Không thể theo cùng ạ”
“Anh thấy không có ý nghĩa, nhưng em thì chưa chắc.”
Giản Duy nghe ra anh có ý khác, chần chờ hỏi: “Có ý gì ạ?”
“Bọn họ nói với anh, có một nam diễn viên đang rất hot cũng nhận được lời mời, tám chín phần là sẽ đến.” Chung Dĩ An quay đầu nhìn về phía Giản Duy, vừa rồi vẻ mặt anh vẫn rất bình thản, lúc này chợt cười, “Anh nhớ, hình như em còn rất thích anh ta…”