“Reng reng reng reng – reng reng reng reng –“ Tiếng chuông tan học chậm rãi vang lên.
Trên bục giảng, vị giáo sư già dừng lại việc giảng bài, nhìn xuống chung quanh một chút, rồi cười phất tay: “Thôi được rồi, tan học, tất cả đi ăn trưa đi!”
Các sinh viên cùng nhau kêu lên hoan hô, ào ào đứng lên thu dọn sách vở, rời khỏi phòng học.
Phương Lăng Mân ngồi ở hàng thứ hai, viết dòng chữ cuối xong, lúc này mới bóp bóp tay, thở phào một cái, “Cuối cùng cũng xong, viết muốn chết bà cô tớ đây rồi! Các cậu nói xem, có phải lão Cao bị kìm nén cả kỳ nghỉ hè không, tiết này quá hăng hái mà!”
Không có ai đáp lại.
Cô xoay người lại, nhìn sang phía cô gái ngồi bên, “Duy Duy cục cưng, tớ đói bụng quá, trưa nay chúng mình ăn gì ý nhở?”
Giản Duy cũng vừa ghi xong bài, vừa đặt búi vào túi vừa nói: “Buổi trưa dì Bạch làm đồ ăn, tớ đã nói trước, cậu với Tiểu Phàm cùng đi chứ! Bà ngoại cũng nói nhớ hai cậu đấy!”
Phương Lăng Mân chỉ chờ câu này, mặt mày hớn hở vỗ tay. Long Tiểu Phàm bên cạnh cũng đẩy mắt kính, khuôn mặt trắng nõn thanh tú có hơi xấu hổ, cười nói: “Được, vậy chúng tớ lại đến quấy rầy giáo sư Lý rồi.”
Long Tiểu Phàm và Phương Lăng Mân đều là bạn cùng phòng của Giản Duy, mặc dù căn hộ của bà ngoại nằm ngay trong trường, nhưng đa số thời gian Gian Duy vẫn sống trong ký túc xá sinh viên, đây là hai người bạn cùng phòng mới sau khi cô học lên nghiên cứu sinh.
Khác với nghiên cứu sinh các khoa đều trộn lẫn ở cùng, ba người bọn cô đều học khoa Toán, bình thường đi học đều ngồi chung một lớp, cho nên mặc dù cả ba chỉ sống với nhau một năm, quan hệ cũng khá thân thiết, Giản Duy thỉnh thoảng sẽ mời hai cô ấy đến nhà bà ngoại ăn cơm, mọi người cùng nhau cải thiện cuộc sống.
Ba người đi trên đường mòn, hối hả lui tới, đều là sinh viên hết giờ học chạy tới căn – tin. Sau tháng 9 khai giảng, trong trường rốt cuộc cũng trở lại náo nhiệt, Giản Duy cảm nhận sức sống mãnh liệt, kìm lòng không đặng giang hai cánh tay, hưng phấn xoay một vòng.
Cô thở phào một hơi: “Wow!”
Quả nhiên, trường học vẫn là nơi mình nên thuộc về! So với nghỉ hè tự do mất tập trung, cuộc sống này, mới là nếp sống mà mình hưởng thụ!
Giản Duy ở đây tự tại, chung quanh đã có người nhìn cô, nam nữ đều có, còn có người ra hiệu với bạn mình, thấp giọng thì thầm gì đó.
Giản Duy nhận ra, xoa xoa mũi, rốt cuộc cũng thu liễm lại.
Đương nhiên cô biết bọn họ vì sao nhìn mình.
Bởi vì tuổi nhỏ đã nhập học, có bà ngoại là giáo sư, còn có vẻ ngoài xinh đẹp (đây mới là nguyên nhân chủ yếu). trong trường Giản Duy vốn đã có chút danh tiếng. Sau khi Chu Bội Bội một đêm thành danh, cuộc sống của cô cũng theo đó trở nên thay đổi, biểu hiện ở chuyện đứng mũi chịu sào trong trường.
Tuy rằng đều là sinh viên đại học, mọi người cũng không phải không hay không biết về giới giải trí, gần như cùng lúc Chu Bội Bội nổi tiếng, tin tức đại học A có “Tiểu Chu Bội Bội” liền nhanh chóng lan truyền, truyền ra khắp các trường đại học ở Bắc Kinh.
Có lần Giản Duy rất bất mãn: Rõ ràng các người nhận biết tôi trước, dựa vào cái gì gọi tôi là “Tiểu Chu Bội Bội”? Chị ta bị gọi là “Tiểu Giản Duy” mới phải!
Phương Lăng Mân cũng nhìn thấy tình hình xung quanh, cười ôm vai Giản Duy, “Này, khi nào thì trường chúng mình cũng bầu chọn hoa khôi nữ thần gì đó của trường, tớ thật sự là không nhìn nổi cái người gọi là “Nữ thần của trường đại học” kia, ai có thể xinh bằng Duy Duy của chúng ta? Cậu tin không, cậu chỉ cần chụp vài tấm hình đăng lên weibo, một phút là lên vị trí số 1 của top tìm kiếm!”
Giản Duy buông tay, “Nghĩ nhiều rồi, cũng không phải là chưa có ai đăng hình của tớ lên mạng.”
Bất kỳ chỗ nào cũng không thiếu người lắm chuyện, từ mấy tháng trước, đã có sinh viên đại học A chụp ảnh Giản Duy, đăng lên weibo, nói đây là “Tiểu Chu Bội Bội” của trường bọn họ. Chỉ có điều tài khoản của người nọ ít người theo dõi, Giản Duy lại nhanh chóng phát hiện, tìm được người trong cuộc yêu cầu xóa bài, nên lần đó cũng không dẫn tới điều tiếng gì mấy.
Cứ xem lại quy luật phổ biến đi, bất kỳ thứ gì nổi tiếng ở phạm vi rộng, hoặc là có người ở phía sau thúc đẩy không thì cũng cần có cơ hội tự nhiên. Cho đến trước mắt, tin tức Giản Duy giống Chu Bội Bội vẫn chỉ phổ biến ở phạm vi nhỏ, cô rất hài lòng với tình trạng này, cũng chân thành hy vọng cơ hội ấy vĩnh viễn đừng có đến!
Bữa trưa món chính là cá nấu cải chua và thịt bò xào măng tươi, kết hợp với rau xanh xào măng khô, khoai tây xắt sợi, cuối cùng còn nấu canh trứng cà chua, một lần nữa tài nấu nướng của dì Bạch lại chinh phục mọi người, ba cô gái ăn thỏa thuê, no căng ngồi trên ghế không nói nên lời.
Nghỉ đủ rồi, sau khi chân thành cảm ơn đầu bếp chính, ba người tiếp tục chiến đấu trong chiến trường là phòng ngủ của Giản Duy, xoa tay, hưng trí bừng bừng bắt đầu… Chọc mèo.
Bởi vì thường hay đến nhà bà ngoại, rất tự nhiên Phương Lăng Mân và Long Tiểu Phàm cũng trông thấy Tròn Ung Ủng. Sức chống cự của các cô gái đối với cô mèo ngôi sao này có thể nói là không đáng kể, gần như là lần đầu tiên gặp mặt, hai người đã sa vào làm sen của Tròn Ung Ủng, bi mê hoặc đến chết đi sống lại!
Một kỳ nghỉ hè không gặp, hai người cũng không nhớ Giản Duy mấy, nhưng nỗi nhớ nhung với mèo chủ nhân thì tươi tốt như cỏ dại mọc, không chỉ luôn luôn yêu cầu Giản Duy thường xuyên đăng tải clip cho họ, hơn nữa câu nói đầu tiên khi gặp lại chính là: “Công chúa điện hạ đệ nhất vũ trụ của em, gần đây người thế nào rồi!”
Giản Duy: … Thuyền nhỏ tình bạn nói lật là lật.
Tròn Ung Ủng nằm dưới chân ghế sofa, hai móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn khép lại, cảnh giác nhìn hai người. Long Tiểu Phàm cầm cái gậy chọc mèo, lắc sang trái một cái, lắc sang phải một cái, con mắt Tròn Ung Ủng cũng theo cái gậy, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút.
Cuối cùng, nó không kìm được nữa, mở to hai mắt nhào về phía trước –
“Tách!”
Giản Duy giơ máy ảnh lên, hoàn hảo chộp lấy một màn này.
Trên màn hình, mặt của con mèo nhỏ sáp đến thật gần, đồng tử mở lớn, một đôi mắt xinh đẹp như biển rộng. Phương Lăng Mân nâng mặt, “Tớ muốn tấm này tớ muốn tấm này! Rất ăn ảnh! Tớ muốn đổi thành avatar mới!”
Giản Duy nói: “Được, nhưng mà trước khi cho cậu, để tớ chụp thêm hai tấm nữa đăng lên weibo. Đã mấy ngày tớ không đăng ảnh của Tròn Ung Ủng, cứ tiếp tục lười biếng vậy, fan của tớ sẽ bạo động!” Suy nghĩ một chút, cô sửa lại, “Fan của nó.”
Phương Lăng Mân: “Được được được, VIP trăm vạn fan, cậu trâu bò cậu định đoạt.”
Giản Duy với Tròn Ung Ủng, tiếp tục tìm kiếm góc độ chụp hình. Phương Lăng Mân và Long Tiểu Phàm nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một phen, Long Tiểu Phàm nhỏ giọng mở miệng trước, “Duy Duy này, sau khi cậu rời khỏi đoàn phim, Giang nam thần và cậu… Còn liên lạc không?”
Phương Lăng Mân và Long Tiểu Phàm đều không hâm mộ thần tượng, nhưng hiểu rất rõ sự cuồng nhiệt của Giản Duy đối với Giang Ngật, cho nên sau khi biết được Tròn Ung Ủng đến đoàn quay phim, đều mừng thay cho cô, chúc mừng Giản Duy đã có thể tiếp cận được thần tượng.
Đương nhiên hai người họ cũng hỏi Giản Duy về tình hình cụ thể, chỉ có điều cô không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ nói Giang Ngật đối xử với mình không tệ, anh biết rõ cô là fan của mình, cũng rất quan tâm đến cô.
Thật sự là như vậy sao, Giản Duy an ủi bản thân, cô không hề nói dối.
Nghe được vấn đề của bạn cùng phòng, Giản Duy dừng một chút, mới nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Chỉ là tò mò thôi, quan hệ giữa hai người đã không tệ, có lấy được cách thức liên lạc không? Cậu có quấy rầy anh ấy chưa?”
Giản Duy: “Có cách thức liên lạc, nhưng tớ chưa từng chủ động liên lạc với Giang Ngật, anh ấy cũng chưa từng liên lạc với tớ.”
“Vậy…
Rốt cuộc Phương Lăng Mân cũng không chịu nổi cái kiểu hỏi chẳng ăn nhập gì của Long Tiểu Phàm, ngắt lời nói: “Duy Duy cục cưng, bọn tớ chỉ là muốn biết, đêm hôm đó ảnh chụp cậu đăng lên rốt cuộc có ý gì? Cậu cũng biết trên mạng đồn thành cái gì mà!”
Vẫn không chạy thoát, Giản Duy đau xót nhắm mắt lại.
Đêm đó, cô nhất thời xúc động, đăng 4 tấm hình lên weibo. Lúc đó, chỉ đơn giản là không thể khắc chế dục vọng chia sẻ với mọi người, cũng nghĩ tới có thể đưa tới vài suy đoán, nhưng hướng đi của sự tình vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.
Ban đầu, bình luận đều công kích cô tra tấn dạ dày nhau đêm khuya, khen ngợi món ăn trông rất ngon, hoa hồng rất đẹp, cùng với suy đoán có phải cô đang hẹn hò không. Nhưng rất nhanh, có một bình luận thoát khỏi vòng vây, được mọi người like một cách điên cuồng, trở thành top comt.
“Giọng điệu này vênh váo như vậy, má nó, lời tiên đoán của chúng ta sẽ không trở thành sự thật chứ, bạn thật sự cấu kết với Giang Ngật?!”
Nửa tiếng sau, trên Tianya mở một topic, đăng mấy tấm hình này của cô lên. Lúc chụp hình Giản Duy đã rất cẩn thận, bàn ăn đồ dùng trong nhà cái gì cũng không vào hình, tự cho là không chê vào đâu được, ai ngờ fan lại tìm ra ảnh đồ ăn mà Giang Ngật đã từng đăng lên, nói cái hoa văn trên cái khay kia là y hệt…
FBI à!
Giản Duy nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía, vội vàng xóa bài viết. Ai ngờ hành động này lại thành cái cớ cho mọi người, cư dâng mạng thi nhau bày tỏ: “Nếu không phải chột dạ, tại sao phải xóa? Tôi vốn không tin, giờ thì thật sự phải tin rồi!”
Giản Duy: “…”
Mình vẫn quá ngây thơ, đã quên Giang Ngật bây giờ đang là ngôi sao ăn khách, bất luận có gió thổi cỏ lay gì về anh cũng có thể thu hút sự chú ý của công chúng.
Cô lại không dám nói linh tinh câu nào, cũng may, có lẽ là chứng cớ không đủ, cũng có thể là phía bên Giang Ngật ra tay xử lý, sự kiện không tiếp tục khuếch trương, đến tối ngày thứ hai, đã nhạt đi, không còn ai bàn tán nữa.
Nghĩ vậy, Giản Duy hít sâu một cái, nói: “Tớ biết rõ mà, nhưng các cậu thật sự cảm thấy, Giang Ngật sẽ tặng hoa cho tớ sao?”
Phương Lăng Mân và Long Tiểu Phàm nhìn nhau lần nữa, vẻ mặt đều do dự.
Yeah, có hiệu quả rồi! Chính là vậy, thông qua cách hỏi ngược lại khiến người đặt câu hỏi trở lên không tự tin!
Mặc dù thành công thuyết phục hai cô bạn cùng phòng, nhưng sau khi hai người họ rời đi, nghĩ đến chuyện mình giấu giếm bạn bè, Giản Duy lại có phần áy náy, nhưng chuyện cùng đi ăn tối với Giang Ngật, mình tuyệt đối không thể nói! Mà ngay cả đám Bí Đỏ – chan hỏi, cô cũng lựa chọn lên tiếng phủ nhận, chỉ nói là đi ăn cơm chung với sư huynh mình sùng bái, còn nhận được hoa, không nghĩ tới sẽ dẫn tới hiểu lầm như vậy…
Chung sư huynh em xin lỗi, không nghĩ tới cuối cùng, vẫn là bắt anh đến để chắn đao thương!
Nghĩ đến Giang Ngật có khả năng nhìn thấy bài đăng kia, cùng với sóng gió mà nó đưa tới, thậm chí chính anh còn phải ra tay giúp cô thu thập cục diện rối rắm này, Giản Duy đã cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng đồng thời, sự kiện này cũng cảnh tỉnh cô. Quá xúc động, vốn là cô không thể như vậy, nhưng có lẽ là cảm xúc thay đổi, một vài vấn đề trên cách đối đãi của cô với Giang Ngật, không thể tỉnh táo như xưa, dễ dàng bị tình cảm khống chế.
Cô cảm thấy, nếu cứ bỏ mặc để nó tự phát triển tiếp, sẽ có chút nguy hiểm…
“Có lẽ, trong thời gian ngắn em không nên tiếp tục gặp anh. Trở về cuộc sống bình thường, để bản thân tỉnh táo lại một chút…”
Giản Duy nhìn điện thoại, hình nền là Giang Ngật, lẩm bẩm.
Mặt trời ngả về phía Tây, một mình cô ngồi im lặng thật lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Tròn Ung Ủng vòng quanh ở bên chân, khẽ cọ vào cô, dường như đang an ủi, Giản Duy sờ đầu nó, khẽ cười, quyết định không cần nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa.
Cô lên weibo, muốn đem mấy tấm hình vừa chụp đăng lên, chiêu đãi các fans hâm mộ của Tròn Ung Ủng. Thật không nghĩ đến, lại thấy góc trên bên phải có rất nhiều thông báo tag.
Trời ơi, cái gì vậy?
Giản Duy cho rằng vẫn là weibo của phim Nếu không có tình yêu đăng bài gì đó, nhưng vừa ấn vào xem, lại là một doanh tiêu hào có tên “Bái Da Lão Tổ”. Mà sở dĩ cô nhận được thông báo tag, là do có rất nhiều người nhắc đến cô trong phần bình luận.
“Ung Ủng Ung Ủng, mau xem cái này!”
Giản Duy có dự cảm xấu, cô cố kìm chế sự thấp thỏm, mở bài viết chính.
@Bái Da Lão Tổ V: Ting ting ting ting, lại trôi qua một tuần! Hôm nay người được nói đến khá là lợi hại, tài khoản trăm vạn fan, cô chủ của thú cưng Tròn Ung Ủng – người gần đây đang có scandal với Giang nam thần của các bạn, mọi người đều biết chứ? Một vị trên mạng không nổi tiếng nổi, rốt cuộc cô ta làm thế nào mà hot lên, dưới tấm mặt nạ kia là người hay quỷ, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò ha. Giờ hãy để tôi đi sâu vào đào mộ giúp mọi người một chút.