Có lẽ đoàn đội của Lâm Trạch Quần cũng ý thức được việc này, cuối cùng cũng đăng Weibo giải thích vào chín giờ tối hôm đó .
@ Lâm Trạch Quần V: Tôi biết rõ tất cả mọi người đều chú ý đến sự việc này, suy đi nghĩ lại cả ngày, tôi cuối cùng cũng có dũng khí đứng ra đáp lại nghi vấn của mọi người. Tôi không muốn biện minh cho mình. Bởi vì nhất thời nóng giận mà tổn thương đến một cô gái, tôi cảm thấy rất áy náy và hổ thẹn. Thân là nhân vật công chúng, tôi đã làm một hình mẫu không tốt, phụ lòng mong đợi của mọi người đối với tôi. Tại đây, tôi xin gửi đến cô gái kia, gửi đến tất cả mọi người lời xin lỗi chân thành nhất, thực sự xin lỗi! Về sau, tôi sẽ lại càng yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn, sửa lại sai lầm, tiếp tục kiểm điểm, hoan nghênh mọi người giám sát. Lần nữa cúi người!
Tin tức vừa truyền ra, quần chúng ồ lên, đây là thừa nhận sự việc đánh người à?!
Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì đáng kinh ngạc, đã có video bằng chứng không thể chối cãi, thời điểm này mà phủ nhận mới là ngớ ngẩn. Ngược lại, thành khẩn nhận sai cầu tha thứ còn có khả năng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Quả nhiên là vậy, rất nhanh, dưới Weibo của Lâm Trạch Quần đã có fan tỏ vẻ tha thứ, còn an ủi gã “Không gì tốt bằng làm sai biết sửa”. Fan muốn dùng cách này dẫn dắt dư luận, cứu thần tượng khỏi cảnh bị toàn dân mắng nhiếc, nhưng hiện thực lại làm họ thất vọng. Quần chúng còn chẳng thèm quan tâm việc này, sự chú ý của họ đều đặt lên một vấn đề khác.
Lâm Trạch Quần gọi cô gái bị đánh là “Cô gái kia”, trong toàn bài viết không gọi tên cô ấy, đây chẳng phải là có ý lộ ra cô ấy không phải là người trong giới, hay nói cách khác, cô ấy thực sự không phải là Chu Bội Bội hay sao?!
Thật ra từ đầu giờ chiều, những tranh luận về việc “Cô gái bị đánh có phải là Chu Bội Bội hay không” cũng đã trở thành đề tài thảo luận lớn nhất, độ thu hút sự chú ý suýt nữa còn vượt qua chính sự kiện Lâm Trạch Quần đánh người. Dù sao, Chu Bội Bội hiện nay thực sự quá nổi, mà hai minh tinh vung tay đánh nhau thu hút chú ý hơn việc minh tinh bắt nạt người bình thường rất nhiều.
Có thể nói rằng nếu như không phải do có liên quan đến Chu Bội Bội, sự kiện này cũng sẽ không loạn đến mức ấy chỉ trong một ngày.
Cho nên, hiện tại Lâm Trạch Quần phủ nhận như thế là đang nói đúng sự thật hay chỉ muốn xoá đi vết nhơ lớn nhất của sự việc?
Mọi người hãy còn nghi hoặc, nhưng rất nhanh, sự kiện lại có tiến triển mới: đoàn làm phim “Nếu không có tình yêu” chính thức đăng Weibo phát biểu.
@Phim truyền hình “Nếu không có tình yêu” V: Cục cưng của tôi vẫn như thế*, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, chinh chiến công sở, đánh đâu thắng đó, chỉ có cô ấy ngược người khác, không ai có thể ngược cô ấy! [ hình ảnh ]
Tại một thời điểm đặc biệt như vậy, đây thoạt nhìn chỉ là một bài đăng bình thường, nhưng ý nghĩa lại không hề tầm thường. Mọi người đều biết tên nhân vật của Chu Bội Bội là Hạ Y Nhiên, nói cách khác, bài đăng đã ngụ ý làm rõ tin Chu Bội Bội bị đánh chỉ là giả.
*Chú thích: Chữ “như thế” trong bài đăng giống chữ “Y Nhiên” trong tên Hạ Y Nhiên, ở đây chơi chữ.
Mười mấy phút sau, Chu Bội Bội cũng thích bài đăng này trên Weibo, càng chứng minh suy đoán của mọi người.
Chuyện tới nước này, hết thảy đều đã sáng tỏ. Lâm Trạch Quần có đánh người, nhưng không phải là Chu Bội Bội. Việc làm rõ điều này có ý nghĩa thế nào với Lâm Trạch Quần thì không cần nói cũng biết, ít nhất trước đó sự kiện rất hỗn loạn, những người hâm mộ của Chu Bội Bội hẵng còn mài đao soàn soạt cũng đã tỏ ý chấm dứt mâu thuẫn.
Đương nhiên, cũng có người không tin lí do thoái thác này, “Excuse me?? Không phải là Chu Bội Bội, vậy người Lâm Trạch Quần đánh là thần tiên nơi nào? Tưởng chúng tôi mù à?!”
Những người này chạy tới dưới bài đăng đặt câu hỏi, vốn cũng không nghĩ sẽ được trả lời, ai ngờ chủ Weibo vậy mà đáp lại thật:“Thực sự không phải. Vì bảo vệ quyền riêng tư, sau khi trưng cầu ý kiến người trong cuộc, chúng tôi quyết định không công khai thân phận của cô ấy. Cũng hy vọng mọi người không cần truy cứu nữa để tránh chuyện ầm ĩ thêm, tạo thành lần tổn thương thứ hai. Điều này cũng là đề nghị của cô gái kia.”
Nói đến mức này cũng đủ rồi. Nhiều lúc cư dân mạng chú ý một sự kiện cũng chỉ vì căm phẫn, cho bọn họ một câu trả lời công bằng, đại đa số mọi người cũng đều cho qua.
Từ lúc sự việc bộc phát đến lúc được giải quyết êm đẹp, toàn bộ quá trình không đến 24 tiếng đồng hồ, trong nghề rất nhiều người tán thưởng, nói lần này đoàn đội quan hệ xã hội của Lâm Trạch Quần rất có năng lực, phản ứng nhanh chóng, xử lý đúng lúc, thái độ cũng rất tốt, nên mới có thể đưa Lâm Trạch Quần từ bên vách núi kéo lại.
Nhưng mà, điều đó cũng không có nghĩa gã thực sự đã được cứu. Đoàn đội quan hệ xã hội chỉ là ngăn cản tình thế tiếp tục chuyển biến xấu, có rất nhiều người vẫn cảm thấy cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, một người đàn ông đánh một cô gái đều không được. Hơn nữa xem video, khi đó gã còn mang hai người phụ tá, quả thực chính là lấy nhiều khi ít, cực kì khó coi.
Sự kiện này vĩnh viễn trở thành vết nhơ của Lâm Trạch Quần. Bởi vì chuyện này, thanh danh gã hao tổn nhiều, trừ một nhóm fan trung thành vẫn không rời bỏ, tuyệt đại đa số fan qua đường đều tỏ ý chuyển thành anti. Từ nam thần mới nổi được mọi người truy lùng, gã trở thành đối tượng bị công chúng chế giễu. Doanh tiêu hào cũng thêm dầu vào lửa, photoshop ảnh xấu của gã, làm thành gói biểu cảm, mọi người thậm chí còn không chịu gọi tên gã mà gọi là “Lâm mất mặt” …
“Hắn đáng đời! Đáng đời mày biết không! Tao còn cảm thấy kết quả này lợi cho hắn quá, tức chết tao, lại dám đánh mày! Đừng để cho tao đụng phải hắn!” Ở đầu kia điện thoại, Lại Hiểu Sương nổi giận đùng đùng nói.
Giản Duy bị cô ấy gào đến đau lỗ tai, liền để điện thoại ra xa.
Trước đó cô vẫn giấu Lại Hiểu Sương, nên cô ấy cũng phải xem video mới biết chuyện. Giản Duy ngẫm nghĩ rồi đáp lời: “Muốn gặp Lâm Trạch Quần thì đơn giản thôi, mày tới đoàn phim đi.”
Lại Hiểu Sương sựng lại rồi lại cả giận nói: “Đồ vô lương tâm, tao bất bình giúp mày, mày lại còn trêu tao? Mày nghĩ tao không dám đánh hắn à?!”
Giản Duy vội vàng đổi giọng, “Dám dám dám, mày lợi hại nhất, đương nhiên mày dám đánh hắn rồi! Nhưng mà không cần đâu, giờ hắn đã thảm lắm rồi.”
Lại Hiểu Sương biết tính cách của Giản Duy chính là như vậy, không có thù tất báo như mình. Cô nhẹ giọng nói: “Tao biết mày không muốn ồn ào. Lần này cũng nhờ mày may mắn, được chị Tĩnh hỗ trợ, nếu không mày sao có thể có giấu tốt như vậy được.”
Tin tức lớn như thế, ngoại trừ cư dân mạng, đương nhiên cũng có rất nhiều bên truyền thông muốn đào sâu, nhất là về thân phận của cô gái bị đánh. Tuy nhiên, Chu Tĩnh và người đại diện của Lâm Trạch Quần đã bàn bạc và đồng ý với nhau rằng hai bên đều không hi vọng thân phận của Giản Duy bị lộ. Có bọn họ liên thủ che giấu giới truyền thông, Giản Duy mới may mắn không bại lộ thân phận.
Hiện tại người ngoài giới đều cho rằng cô gái bị đánh là thế thân của Chu Bội Bội nên rất giống với cô ấy, lại bởi vì một mâu thuẫn nhỏ mà bị Lâm Trạch Quần đánh. Nhưng mọi người cũng không ngờ rằng vị thế thân này và Chu Bội Bội lại giống nhau đến vậy!
Giản Duy chép miệng, nghĩ đến lí do Chu Tĩnh phải làm như vậy, nhịn không được lại mỉm cười.
Đúng là cô may mắn mới có Giang Ngật bảo vệ, bỏ qua cơ hội tốt đạp đổ đối thủ cũng phải áp sự tình xuống.
Lại Hiểu Sương đột nhiên hỏi: “Nhưng mà chuyện ồn ào đến mức này, mày còn ở lại đoàn phim được sao?”
Cô ấy là người ở trong vòng luẩn quẩn này, biết rõ quy tắc bên trong. Lâm Trạch Quần dù sao cũng là nam thứ, cho dù danh tiếng kém đi nữa, nếu thật sự muốn nhằm vào một người cũng không phải là không thể.
Giản Duy: “Chắc cũng ổn thôi. Tao cảm thấy ít nhất sau chuyện lần này, Lâm Trạch Quần cũng không dám giở trò gì. Hơn nữa, tao vốn cũng không ở đây được bao lâu .”
Cô đã ở trong đoàn phim hai mươi mấy ngày, trong thời gian đó Tròn Ung Ủng thỉnh thoáng lại có cảnh quay, phần diễn của một con mèo có nhiều đến mức nào đi nữa thì đến giờ cũng không còn lại bao nhiêu. Phỏng chừng chỉ khoảng một tuần nữa là Tròn Ung Ủng đã có thể thuận lợi đóng máy.
Nói cách khác, thời gian cô ở lại đoàn phim chỉ còn lại một tuần lễ.
Giản Duy có chút không nỡ, nhưng đây cũng là việc đã sớm biết. Cô đứng ở toilet, soi gương xoa xoa mặt, tự nhủ không cần thương xuân bi thu, cần quý trọng khoảng thời gian cuối cùng!
Quý trọng thời gian cuối cùng cùng Giang Ngật sớm chiều bên nhau!
Hôm nay địa điểm quay phim rất gần, ở ngay hồ bơi trong khách sạn, đoàn phim bao toàn bộ nơi này, kết hợp quay tất các cảnh bơi lội của các nhân vật chính.
Giản Duy đi qua vừa lúc đến lượt Giang Ngật.
Cô không mang khẩu trang, trước lúc đi vào còn chuẩn bị tâm lý phải ứng phó thế nào khi gặp lại mọi người, nhưng đáng ngạc nhiên là chuyện không hề giống như cô nghĩ.
Mọi người vừa nhìn thấy Giản Duy, vẻ mặt đều biến đổi, nhưng ngay sau đó liền làm như không có việc gì mà dời mắt đi. Có mấy người thậm chí còn cười với cô và nói: “Cô đến rồi à.” sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Không còn nhiệt tình thân thiện như trước, nhưng cũng không có địch ý. Giản Duy suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, bọn họ hẳn là tâm trạng quá phức tạp, tình cảnh đoàn phim cũng quá phức tạp nên dứt khoát giả vờ như chưa có gì xảy ra, coi cô như một đồng nghiệp bình thường để đỡ rước phiền toái vào thân.
Kết quả này mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không tệ, vẫn tốt hơn nhiều so với dự đoán.
Tâm trạng Giản Duy lại tốt hơn một chút, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy hình bóng quen thuộc cạnh bể bơi.
Ánh mặt trời rực rỡ, nước hồ bơi xanh thẳm trong vắt, Giang Ngật mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài, ngồi trên ghế nằm màu trắng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì tạo hình của nhân vật Cố Trình Viễn, trong quá trình quay phim này Giang Ngật đều để tóc bổ luống, rất dễ nhận ra là thành phần tinh anh của xã hội . Nhưng hôm nay lại khác, mái tóc ngắn của anh xoã tung, hoàn toàn không tạo kiểu, nhìn lại trẻ ra vài tuổi.
Giản Duy nhìn thoáng qua, nhịn không được cắn môi. Ôi chao, “anh trai” để tóc suôn trông thật đáng yêu…
“Nhìn đến ngốc rồi hả?” Có người nói bên tai.
Giản Duy quay đầu nhìn lại, ra là Lý Mộng, cô nhịn không được bật cười, “Đáng ghét, lại dọa tôi!”
Ngày đó sau khi tạm biệt Giang Ngật, Giản Duy liền tìm Lý Mộng để giải thích, thành khẩn tỏ vẻ mình cũng không phải cố ý lừa gạt cô ấy. Lý Mộng vốn cũng hơi phật ý, nhưng thái độ của Giản Duy tốt như thế, cô ấy nghĩ đến nếu chính mình lâm vào tình huống này, có khi cũng sẽ lựa chọn như vậy, nên liền tha thứ cho cô.
Đương nhiên, Giản Duy đã mời Lý Mộng ăn một bữa, hơn nữa ở trên bàn cơm cô ấy còn hỏi Giản Duy vô số câu hỏi, nhưng chi tiết này không cần nhắc đến.
Lý Mộng lắc đầu, cảm khái vô hạn:“Hai ngày nay còn dám tới trường quay, cô cũng dũng cảm quá đấy. Chậc chậc, quả nhiên là gan to bằng trời.”
Gì chứ? Giản Duy sững sờ, không hiểu cô ấy có ý gì.
Bên kia đạo diễn hô một tiếng, Giang Ngật gật đầu rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Lâm Hạo cầm bình nước khoáng dội từ đầu anh xuống, nước theo mái tóc chảy xuôi làm ướt áo sơ mi, lớp vải mỏng dán lên thân thể làm cơ bắp mơ hồ hiện ra.
Lâm Hạo đổ nước rất hăng say, hết chai này đến chai khác. Giang Ngật lười nhác mở mắt nói: “Vẫn chưa xong à? Không bằng tôi tự mình nhảy xuống cho rồi.”
Vừa nói câu đó, anh vừa cởi nút áo cuối cùng ra. Dưới ánh mặt trời, người đàn ông tùy ý đứng ở bên bể bơi, áo sơ mi mở rộng, thân thể màu lúa mạch có cơ bắp rõ ràng với cơ bụng tám múi hoàn mĩ.
Dòng nước chảy qua, ánh nắng chiếu vào lấp lánh chói mắt.
Cảnh ướt thân ngay tại trường quay…
Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai, Giản Duy đè tay lên ngực, cô cũng không nhịn được xuýt xoa.
Lý Mộng chậm rãi nói: “Cô dám nói mình không phải vì cảnh này mà đến?”
Giản Duy cảm thấy cô ấy quá tà ác, lại vu oan cho mình như vậy, đúng là cô biết rõ hôm nay sẽ quay cảnh bơi lội, nhưng căn bản không nghĩ nhiều như vậy!
Cô muốn giải thích, nhưng ánh mắt vừa liếc về bụng của Giang Ngật hai má đã ửng hồng, câu kế tiếp cũng nói không nên lời …
Còn có rất nhiều cô gái cũng giống cô.
Giang Ngật đẹp trai, tính tình lại tốt, vốn đoàn phim đã có rất nhiều cô gái mơ mộng về anh. Cộng thêm anh gần đây đột nhiên nổi tiếng, có ánh hào quang nam thần chiếu vào, người vẫn là người ấy, nhưng trong nháy mắt lại như có thêm một sức hấp dẫn khác, càng làm cho mọi người nhịn không được mà ngước nhìn, mà hướng tới.
Các cô gái nhìn chằm chằm anh không chớp mắt đều bị hormone nam tính phả vào mặt làm khó thở…
Giản Duy vốn còn muốn chào hỏi Giang Ngật nhưng thấy tình cảnh này lại ngại tiến tới, vừa lúc có người vỗ bả vai cô. Quay đầu nhìn lại, thì ra là đạo diễn Diệp Vinh.
Ông ra dấu bảo Giản Duy đi theo mình.
Bên cạnh hồ bơi, vị đạo diễn ôn hoà nhìn cô một lúc rồi mới cười nói: “Cô là Giản Duy đúng không?”
“Vâng, đạo diễn Diệp, ngài tìm tôi có việc gì không ạ?”
Giản Duy miệng thì hỏi như thế nhưng trong lòng đã có đáp án, phần lớn là có liên quan tới tin tức hai ngày nay, chuyện huyên náo lớn như vậy, đạo diễn Diệp không thể nào không biết rõ.
Quả nhiên, Diệp Vinh nói: “Việc của cô tôi đã nghe nói rồi. Ầy, Tiểu Lâm trẻ tuổi, tính tình hướng ngoại khiến cô chịu thiệt thòi, tôi cũng rất áy náy.”
Giản Duy đáp: “Đạo diễn ngài đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan gì tới ngài cả.”
“Cô thật tốt tính, cũng may là cô không truy cứu, sự tình mới có thể giải quyết êm xuôi như thế. Cô biết mà, lịch quay của đoàn làm phim chúng ta rất căng, nếu tin tức phiền toái quá nhiều thì không dễ tiếp tục công việc …”
Giản Duy nghiêm mặt nói: “Đạo diễn, tôi biết rõ ngài đang lo lắng cái gì, tôi đúng là đã đem lại phiền toái cho đoàn phim. Ngài yên tâm, vài ngày tới tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không xung đột với thầy Lâm đâu ạ.”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không trách cô, tôi không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ là, tình huống của cô quả thật khá đặc biệt, không chỉ có Tiểu Lâm, Bội Bội cũng rất lúng túng. Vì đoàn phim, cũng như suy nghĩ cho tình cảnh của cô, chúng tôi vừa thảo luận và quyết định đem phần diễn còn lại của con mèo nhỏ cắt đi, dù sao vốn cũng không nhiều lắm. Nó đóng máy, cô cũng xong việc, có thể sớm về nhà!”
Giản Duy một lúc sau mới phản ứng lại, đáp lời: “… Ý ngài là tôi có thể đi rồi?”
“Đúng vậy, nếu cô sốt ruột, có thể rời đi từ hôm nay luôn.” Đạo diễn Diệp nói, ôn hòa cười.
Giản Duy nghe nói vậy, vô thức quay đầu lại.
Cách mặt hồ xanh thẳm, Giang Ngật đứng thẳng người, dường như cuối cùng cũng chú ý tới Giản Duy, anh nhìn về phía cô, khẽ cười một cái.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh có chút xa xôi, cũng có chút mơ hồ.