Giản Duy đã trải qua bảy năm dài đằng đẵng, nhưng vẫn luôn thuộc nhóm “fan màn hình”, nhưng cũng may cô có kỹ năng, thỉnh thoảng sáng tạo, còn thông đồng với Bí Đỏ – chan cầm đầu Nữ thần đại pháo, cho nên cô vẫn cảm thấy bản thân có chút cống hiến cho nam thần. Trừ chuyện không trực tiếp đi đón anh ở sân bay như các fan khác vẫn hay làm, cô cũng chưa từng quên.
Nhưng mà bây giờ, tình huống rõ ràng có sự thay đổi.
Giản Duy ngồi dưới đại sảnh kẻ đến người đi, dưới chân là tấm thảm thật dày, chính giữa phía trước là sân khấu, chọn thiết kế hình giọt nước được hiện đại hóa, đơn giản mà trang nhã, trên vách là mấy chữ viết to – KHOA KỸ THỜI THƯỢNG THỊNH ĐIỂN.
Hiện tại đã là bốn giờ chiều, chỉ còn nửa tiếng nữa là hoạt động sẽ chính thức bắt đầu. Đây là chương trình do nhiều doanh nghiệp liên kết tổ chức long trọng, khách đến tham dự đều là những người trong giới khoa học kỹ thuật, tầng lớp thượng lưu cùng với một số người nổi tiếng trong giới diễn nghệ, trong đó phải kể đến diễn viên đang bạo hồng gần đây – Giang Ngật.
Lấy tư cách là một trong những fan đến đây tham gia, Giản Duy không nhịn được trầm tư, hai tháng nay, số lần bản thân đến tiền tuyến, có phải hơi nhiều quá rồi không?!
“Uống nước không?”
Giản Duy quay đầu lại, Chung Dĩ An ngồi xuống bên cạnh, đưa tới một chai nước khoáng.
Cô nhận lấy rồi nói, “Cảm ơn ạ.”
Trong tay giữ cái chai, cô không vặn mở ngay. Chung Dĩ An nhìn qua sân khấu, nói: “Lúc chính thức bắt đầu anh được đi qua một chuyến, nếu ở phía dưới em xem thấy nhàm chán, có thể hỗ trợ suy đoán, người máy của bọn anh có chỗ nào cải tiến không có giá trị.”
Chung Dĩ An có người anh em tốt học về máy tính, sau khi tốt nghiệp ra trường mở công ty, một trong số gian hàng triển lãm hôm nay, chính là người máy kiểu trí năng do bọn họ thiết kế mang đến tham dự, nghe nói Chung Dĩ An cũng góp một phần, Giản Duy cảm thấy nghiệp vụ của anh quả thực có hơi rộng, học khoa Vật lý còn có thể kiêm nhiệm làm người máy, so sánh ra thì, bản thân từ trước đến nay vẫn thành thành thật thật học Toán, thật là quá nhàm chán.
A, cũng không đúng. Dù sao, cô cũng là người nổi tiếng trên mạng.
Giản Duy: “Em không làm đâu, không phải dân chuyên thì nhột lắm.”
“Đừng tự coi nhẹ mình, thực lực của em, anh còn không biết sao?”
Chung Dĩ An nghiêm túc khen cô như vậy, Giản Duy cảm thấy có chút ngượng ngùng. Chung Dĩ An chăm chú nhìn cô một lát, đột nhiên cười, “Chẳng qua, chắc em cũng không thấy nhàm chán đâu nhỉ? Dù sao,ở đây có người em muốn thấy mà.”
Giản Duy nghe ra được giọng điệu trêu chọc của anh, chun mũi, hỏi ngược lại: “Sư huynh thật sự không biết sao? Bạn em đã từng thấy lạ, nói em lại thích một minh tinh như vậy. Có phải anh mặc dù mời em tới đây, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy, theo đuổi thần tượng như em rất buồn cười?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, cũng không phải oán giận, mà chỉ là thái độ tuỳ ý nói chuyện phiếm, Chung Dĩ An có trả lời thế nào cô cũng sẽ không giận.
Chung Dĩ An cũng nghe ra, nhưng anh ngẫm nghĩ, lại nói một cách chân thành: “Tâm trạng của mấy cô gái theo đuổi thần tượng như bọn em, quả thực anh không quá hiểu được. Nhưng anh vẫn cảm thấy, nếu như có thể làm em thích, hẳn là phải có lý do của nó. Anh sẽ không thấy buồn cười.”
Giản Duy òa lên một tiếng, “Sư huynh, đã có ai nói với anh, anh thật sự rất biết ăn nói chưa.”
Chung Dĩ An nhướng mày, “Là sao? Tất cả mọi người đều nói anh chẳng có gì thú vị.”Dừng lại một chút, anh nói tiếp “Bởi vì không thú vị, cho nên những điều anh nói đều là lời thật lòng.”
Hai người nhìn nhau ba giây, rồi bật cười cùng lúc.
Một lát sau, Chung Dĩ An mới nói: “Thế này mới đúng, cười một cái mới tốt, bộ dáng lúc trước của em thật quá nghiêm túc.”
Giản Duy sửng sốt, có sao?
“Thực ra, anh vốn cho rằng, em sẽ không đến.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì chỉ cần nhắc tới hoạt động này, biểu hiện của em liền có hơi khẩn trương.” Chung Dĩ An nhìn cô, mỉm cười hỏi, “Thấy anh ta sẽ làm em khẩn trương đến thế sao?”
Cho đến khi anh rời khỏi đi tới hậu trường, Giản Duy cũng không đưa ra được câu trả lời.
Cô ngồi yên tại chỗ, xung quanh kẻ đến người đi, thời gian bắt đầu sự kiện diễn ra càng lúc càng đến gần, tay cô cũng càng nắm càng chặt.
Rốt cuộc, không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, Giản Duy đứng dậy bước nhanh ra cửa, hướng về phía ban công bên ngoài hội trường.
So với không khí ảm đạm bên trong đại sảnh, thì đứng ngoài ban công thoải mái hơn nhiều, hít thở không khí trong lành, Giản Duy giang hai cánh tay, lúc này mới cảm thấy thoải mái được chút.
Chung Dĩ An nói không sai, cô xác thực rất khẩn trương.
Kể từ mấy ngày trước, ở bên hồ đồng ý cùng anh đến đây, Giản Duy đã muốn đổi ý vô số lần, mỗi một lần đến khắc cuối cùng cô đều cứng rắn nhịn xuống.
Sau khi nhận ra tình cảm của chính mình, một lời cô cũng không dám nói với Giang Ngật, càng miễn bàn đến chuyện gặp người thật, chỉ cần nghĩ tới là không kiểm soát được muốn né tránh. Nhưng nếu giờ mà bỏ đi cơ hội hiếm có này, Giản Duy lại không nỡ, tâm trạng rối rắm đã khiến cô mất ngủ ba đêm liên tục, quầng mắt thâm còn doạ dì Bạch nhảy dựng.
Cuối cùng, cô vẫn không thể cản nổi sự mê hoặc, dứt khoát đến đây.
Không chỉ đến, còn mang theo máy ảnh*…
*thực ra đầy đủ phải là máy ảnh ống kính phản xạ đơn, ai đu thần tượng thì sẽ thấy cái này rất quen thuộc
“Bình tĩnh. Giản Duy, bình tĩnh.” Cô nắm chặt nắm tay, trong lòng thầm niệm chú. Đừng nói đến tình hình hôm nay, Giang Ngật có khi cũng không nhận ra mày, cứ coi như nhìn thấy thì có thể làm gì? Anh ấy cũng không biết trong lòng mày đang ôm dã tâm như thế nào với mình!
Giữ tâm tư trong sáng một chút, có vứt bỏ được những thứ kia hay không cũng được, coi như là đến vì phúc lợi cho các chị em! Nhận không ảnh chụp của Bí Đỏ – chan nhiều năm như vậy, cũng đến lúc báo đáp, nếu chụp được, nói không chừng Tiểu Tửu cũng tha thứ cho mày!
Ừm, phải xứng với danh nữ thần đại pháo! Đừng sợ!
Giản Duy tự ổn định tâm trạng của mình xong, anh dũng bước chân quay trở lại hội trường, ai ngờ bước tới cửa rồi, lại nhìn thấy cánh cổng đóng chặt, bảo vệ đứng canh bên ngoài, nhìn cô nói: “Xin lỗi, hiện tại quý cô không thể vào bên trong được. Cho hỏi, cô có mang theo thiệp mời không?”
Giản Duy: “…”
Gương mặt Giản Duy ngơ ngác. Cô được Chung Dĩ An dẫn vào đây, căn bản là không có thiệp mời, vạn lần không nghĩ đến, chỉ đi ra ngoài có mười phút thôi, thế mà cửa đã đóng rồi sao?!
Cô theo bản năng hỏi lại: “Các khách quý đều đến rồi sao?”
Bảo vệ nhìn cô, lại ngó phía sau cô, biểu cảm lộ vẻ đã hiểu rõ, “Các cô là đi chung sao? Tiểu cô nương đừng gây náo loạn nữa, nếu muốn gặp thần tượng thì ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài là được rồi, chứ lừa dối để qua cửa là không được đâu.”
Giản Duy hoang mang quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía trước hành lang là khoảng mười mấy cô gái trẻ tuổi, cũng đang nhìn ngó về phía họ.
Cô ngẫm nghĩ một lát, liền hiểu ra, những người này chắc là fans hâm mộ của một minh tinh trong hội trường.
Trường hợp như thế này, lúc nào cũng sẽ có fan chạy đến rào đón, nếu không vào được bên trong, thì sẽ đứng chờ ở bên ngoài, lúc thần tượng bước ra sẽ nhìn thấy, nếu may mắn còn có thể nói mấy câu, trước Bí Đỏ – chan cũng từng được như vậy.
Giản Duy quan sát họ, lúc các cô gái theo đuổi thần tượng, bởi vì đa phần những nơi idol xuất hiện đều có ống kính, mọi người không muốn lên hình, đều đeo khẩu trang. Trong đám người này có đến bốn, năm cô gái che mặt bằng khẩu trang, mà Giản Duy vì tướng mạo đặc thù, để tránh dẫn đến hiểu lầm, cũng đội mũ và đeo khẩu trang cho nên cô cũng đội mũ và đeo khẩu trang y như vậy. Hơn nữa trên cổ họ đều đeo máy ảnh, quả đúng là giống như đúc cách ăn mặc của người theo đuổi thần tượng…
Giản Duy thầm than, đây là cái vận số gì!
Bên này hai người đang đứng giằng co, bên kia có một cô gái tóc ngắn không kiềm chế được, chạy chậm lại đây, nói với Giản Duy: “Anh bảo vệ nói đúng đó, bạn vẫn nên theo chúng tôi chờ đi.”
Cô gái duỗi tay kéo cô, Giản Duy nửa bị động nửa chủ động mà đi theo cô ấy qua bên kia, thấy đã cách khá xa, lúc này cô gái tóc ngắn mới thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi thật quá nguy hiểm, nếu bạn chọc tức bảo vệ, không khéo anh ta sẽ đuổi cả đám. Đi theo thần tượng cũng cần có kỹ xảo nha cô bạn!”
Giản Duy trầm mặc, cô gái nghĩ rằng cô xấu hổ, vì thế nên bèn thay đổi đề tài, “Này, bạn là fan ai?”
Giản Duy: “Các bạn là……?”
“Bọn tớ đều là fan của Giang Ngật.” Cô gái cười nói.
Cô gái vừa nói vậy, mười mấy người phía sau cũng nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Giản Duy ngẩn người, đáp: “À, mình cũng là fan của Giang Ngật.”
Cô gái mừng rỡ, “Thì ra là tình địch, vậy thì bạn càng phải đứng cùng bọn tớ! Nào nào, lại có thêm người mới gia nhập, đội ngũ của chúng ta đúng là càng ngày càng khổng lồ!”
Đại khái lo lắng Giản Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, cô gái tóc ngắn lại bổ sung thêm: “Anh Ngật đã đi vào trong rồi, chúng ta ở chỗ này chờ, sau khi kết thúc hoạt động anh ấy sẽ đi ra từ phía cửa này, đến lúc đó tất cả có thể nhìn thấy.”
Một cô gái khác cũng nói: “Đúng vậy, bạn hãy đứng đây đợi cùng chúng tôi đi.”
Giản Duy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu, “Được.”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, thanh âm bỗng náo nhiệt hơn lúc trước, cô gái tóc ngắn lập tức dựng thẳng ngón trỏ lên, “Suỵt, chúng ta nhỏ giọng xuống chút, nếu làm ồn, sẽ làm xấu mặt A Ngật đó. Được rồi, mọi người tự giải trí đi!”
Cô gái này quả là có khiếu lãnh đạo, chỉ một lời phát ra, tất cả mọi người lập tức im lặng trở lại, từng người từng người lấy điện thoại di động của mình ra chơi tiếp.
Giản Duy cùng họ đứng chung một chỗ, cảm giác có chút kì diệu.
Tuy rằng ở trên mạng cô quen biết với rất nhiều người đều là fan hâm mộ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong hiện thực Giản Duy tụ tập với nhiều người như thế. Mọi người đến từ các nơi khác nhau, trước đây vốn chẳng quen biết, chỉ vì cùng thích một người, bọn họ còn tốt bụng suy nghĩ cho cô, đón nhận cô gia nhập chung nhóm với họ.
Nghĩ đến những lời nói của bảo vệ, thật ra Giản Duy vẫn có cách, đó là gọi điện thoại tìm Chung Dĩ An, để anh sắp xếp người đón cô vào trong. Nhưng Chung Dĩ An cũng đang bận rộn công việc, cô rất ngại quấy rầy. Hơn nữa, Giản Duy dựa vào tường, thầm nghĩ, có lẽ, đây là ý trời đi.
Bản thân rối rắm đã lâu, rốt cuộc mới quyết định đến gặp anh, người trong mộng cũng xuất hiện rồi, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được.
Cô nhìn cửa chính đóng chặt, hiện tại…. anh ấy đang ở bên trong sao?
Chia tay đã sắp được nửa tháng, đây là khoảnh khắc gần nhất giữa họ, dù có một bức tường chắn giữa. Nhưng Giản Duy bỗng nhiên lại cảm thấy, khoảng cách của bọn họ, còn xa hơn trước đây cách nhau hơn nửa đất nước.
Chung quanh đều là các cô gái đặc biệt đến đây để được gặp anh, có nhiều người yêu mến anh như vậy, có nhiều người ủng hộ anh như vậy, tất cả mọi người đều đặt lợi ích của anh lên làm đầu. Anh đã không còn còn là Giang Ngật không ai hỏi han, cần mình lo lắng tham gia hoạt động sẽ không có ai đến như trước.
Có lẽ, mình vốn không nên đến đây…
Giản Duy đột nhiên đứng dậy, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, cô cười gượng đáp, “Mình vừa mới nhớ ra, bản thân còn có việc, không thể chờ cùng mọi người. Mình đi trước, tạm biệt nhé.”
Tất cả đều bất ngờ, không ai kịp nói tiếng nào, trơ mắt nhìn phương hướng mà cô rời đi.
Đúng lúc này, cửa hội trường bỗng nhiên mở ra, Chung Dĩ An bước vội ra phía ngoài, nhìn xung quanh trái phải, trông thấy Giản Duy thì thở phào một cái, “Em ở đây à.”
Anh bước tới, nói: “Anh từ xa nhìn qua chỗ em thấy không có ai ngồi, đoán được có lẽ là sau khi em ra ngoài, thì không vào được nữa. Sao em không gọi điện thoại cho anh?”
Giản Duy: “……… Em sợ làm phiền anh.”
Chung Dĩ An lắc đầu cười, “Sao lại quấy rầy chứ? Là anh mời em đến, nếu cuối cùng không thể dẫn em vào, vậy anh sẽ vô cùng xấu hổ đó.”
Cô gái tóc ngắn nhìn hai người, chần chừ hỏi: “Hai người, biết nhau sao? Bạn quen người bên trong?”
Giản Duy đang bối rối không biết nên trả lời sao, Chung Dĩ An tự nhiên mà nắm lấy tay cô, “Em vào trong trước đi.”
Phía sau lại truyền đến âm thanh, cánh cửa hội trường lại một lần nữa được mở ra.
Mọi người theo bản năng đều quay đầu lại nhìn, Giản Duy cũng quay đầu lại, chỉ thấy hai người bảo vệ đi ra trước, tiếp theo là người đàn ông bị vây quanh.
Cao lớn rắn rỏi, mặc bộ âu phục màu xám bạc, vừa bước ra, vừa gọi điện thoại.
“Uhm, được. Tôi biết rồi.”
Anh nói xong, liền cúp điện thoại, giương mắt nhìn xung quanh, liền chú ý đến các cô gái đứng bên ngoài hành lang. Người đàn ông nhướng mày, “Nhiều người thế?”
Giây tiếp theo, ánh mắt anh lướt qua họ, dừng trên người Giản Duy.