Khu ký túc xa của công nhân viên chức ở phía Tây trường đại học, Giản Duy mặc áo sơ mi ngắn tay và quần short, trán đổ mồ hôi, gò má ửng đỏ, chậm rãi chạy về một căn phòng trong khu, đẩy cửa ra cười nói: “Cháu đã về rồi!”
Bà ngoại ngồi ở phòng khách đọc báo sáng, nghe vậy từ tờ báo ngẩng đầu lên, oán trách nói: “Về thì về, lớn tiếng như vậy làm gì?”
Giản Duy lè lưỡi.
Bà ngoại quan sát cô, sai bảo: “Chạy đến đầu đầy mồ hôi, đi tắm rửa, rồi chuẩn bị ăn sáng.”
Đây là căn phòng của bà ngoại ở đại học A, sau khi Giản Duy rời khỏi đoàn phim, cân nhắc đến đã sang tháng 8, quyết định không quay lại Thành Đô, trở về trường sớm. Cô sẽ sống cùng bà ngoại.
Giản Duy cũng khôi phục lại nếp sinh hoạt trước kia, mỗi sáng sớm, cô đều ra ngoài chạy bộ, đổ mồ hôi, lại tắm rửa, tràn đầy sức sống bắt đầu một ngày mới.
Đợi Giản Duy bước ra từ phòng tắm, trên bàn bữa sáng cũng dọn xong. Bà ngoại tuổi đã cao, ông ngoại lại sớm qua đời, sinh hoạt hằng ngày đều Dì Bạch quan tâm. Dì Bạch nấu cơm ngon, bữa sáng cũng không qua loa, cháo cá tuyết nấm hương ninh suốt một đêm, mỗi hạt gạo đều nấu đến nhừ, vào miệng là tan, phối hợp với cá tuyết ngọt mềm, nấm hương thanh thanh, quả thực ngon đến độ làm cho người ta muốn ca tụng!
Giản Duy húp cháo, ăn dưa chua Tứ Xuyên do dì Bạch tự tay muối, nịnh hót: “Dì Bạch, dì thật là người có bản lĩnh nhất trong nhà chúng ta! Nấu ăn quá ngon! Bố cháu, mẹ cháu, bà ngoại và cả cháu nữa, tất cả đều không bằng dì!”
Dì Bạch sớm đã hiểu rõ chiêu của cô, cười nói: “Được được được, biết rồi, buổi trưa sẽ làm món bò hầm cháu thích, chờ đó.”
Giản Duy đạt được mục đích, hô to: “Vạn tuế!”
Bà ngoại cũng uống cháo, không nhanh không chậm nói: “Nếu như thích cơm dì Bạch nấu như vậy, nên trở về đây sớm hơn, nếu bà biết cháu đã sớm quay lại Bắc Kinh, còn càn rỡ chơi ở ngoài hai mươi ngày, nhất định sẽ gọi điện thoại giáo huấn mẹ cháu một trận. Lại dám gạt bà.”
Bà nhắc tới chuyện này, Giản Duy liền chột dạ không dám mở miệng.
Chuyện cô về Bắc Kinh, đầu tiên cũng không nói với bà ngoại, bởi vì sợ bà lo lắng. Chỉ có điều chờ Giản Duy dọn về đây, lại không dám tiếp tục giấu giếm, một năm một mười nói rõ.
Vì thế, suốt một tuần, đề tài này thỉnh thoảng đều bị khơi mào. Bà ngoại học cao hiểu rộng, trên vấn đề đối xử với cháu gái bên ngoại lại không khác gì các cụ bà khác, thỉnh thoảng đều có chút lải nhải.
Quả nhiên, câu chuyện của bà ngoại lại thay đổi, nhắm ngay Giản Duy, “Cháu cũng thật là. Cái nơi như giới giải trí đó, rất loạn, lại một mình chạy tới, xảy ra chuyện thì người trong nhà phải làm sao?”
“Cháu không phải một mình, Hiểu Sương với cháu mà, có cậu ấy chăm sóc cháu…”
“Cái con nhóc họ Lại? Nó cũng là quỷ liều lĩnh, hai đứa tụ lại ai có thể chăm sóc được ai.”
Dì Bạch nhìn Giản Duy mặt cũng sắp vùi vào trong bát cháo, dáng vẻ thực sự đáng thương, vì vậy đi ra giảng hòa, “Giáo sư, bà cũng đừng nói nữa, dù con bé thông minh cũng vẫn là đứa trẻ, thỉnh thoảng náo loạn một cái là bình thường. Huống chi chuyện vừa rồi vì sao tới đoàn phim đó, không phải bà cũng hiểu rõ sao, con bé thích cậu minh tinh kia, không dễ gì có thể gặp mặt , cơ hội hiếm có được.”
Động tác húp cháo của Giản Duy dừng lại.
Bà ngoại hình như cũng có chút suy nghĩ. Chuyện Giản Duy thích Giang Ngật cả nhà đều biết, bà còn vì vậy mà cố ý xem “Đêm lạnh”. Đề tài kháng chiến, dễ dàng làm người già thích hơn so với những phim thần tượng trước kia của Giang Ngật, sau khi xem bà rất thích nhân vật Triệu Minh Thâm này, cũng có thêm chút cảm tình với Giang Ngật.
Nghĩ đến chàng thanh niên yêu nước bừng bừng phấn chấn kia, giọng điệu của vị giáo sư già mềm đi một chút, nhìn Giản Duy chằm chằm nói: “Vậy bây giờ, người cũng thấy rồi, tâm nguyện hoàn thành chưa?”
Giản Duy cắn cái thìa, chậm rãi gật đầu.
Bà ngoại hài lòng nói: “Hoàn thành là tốt, sau này không cho náo loạn nữa.”
Hoàn thành tâm nguyện.
Giản Duy ngã xuống giường, thở dài một hơi.
Cuộc sống, thật là làm cho người ta không kịp trở tay. Cô hoàn thành tâm nguyện, nhưng, hình như lại nảy ra một tâm nguyện khác.
Một tâm nguyện lớn hơn, lại còn thiếu thực tế hơn.
Đêm ấy, trên 17 tầng cao, cô ở trong tiếng hát của anh tim đập thình thịch.Trước đây, cô cũng vô số lần bởi vì anh mà tim đập gia tốc, nhưng chưa có lần nào, như lần đó.
Cả trái tim, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đối mặt với anh, như đối mặt với toàn bộ thế giới tươi đẹp, chỉ muốn giang cánh tay ra ôm.
Cái loại rung động đó.
Giản Duy lớn như vậy, trước giờ chưa từng nói yêu đương, cũng chưa từng yêu mến ai. Giai đoạn trưởng thành của cô khác hẳn với người bình thường, vốn khuyết thiếu cơ hội yêu đương, huống chi, ngoài thời gian học tập, đã bị hâm mộ thần tượng chiếm mất, căn bản không có thời gian nghĩ đến những thứ này.
Nhưng cho dù chưa từng tự mình trải qua, cô đã xem qua rất nhiều bộ phim, nghe qua rất nhiều câu chuyện, cũng đại khái hiểu được, tâm tình bản thân khi đó, ý vị như thế nào…
Cô lấy điện thoại ra, nhìn wechat, xem khung chat của mình với anh. Tin nhắn cuối cùng là đêm đó rời khỏi đoàn phim, cô báo bình an cho anh, anh trả lời hai chữ: Tốt rồi.
Sau đó cả một tuần, anh không chủ động liên lạc với cô, cô cũng không dám tìm anh, hai người cứ như vậy cắt đứt liên lạc, lại không nói câu nào.
Bây giờ nhớ đến tất cả những chuyện trước đó, đều không chân thực. Mình tựa như Alice lỡ bước vào tiên cảnh, đột nhiên xông vào lãnh địa thuộc về thần tượng, nhìn thấy một góc trong cuộc sống của anh. Ánh sáng lung linh, tựa như ảo mộng, mà giờ đây, tỉnh mộng rồi, cô ngồi trong phòng, đối mặt với thế giới không có anh.
Nhưng tình cảm cô đối với anh, thậm chí còn sâu hơn trước.
Cô ngây người rất lâu, cuối cùng không nhịn được, bấm một dãy số, “Alo, dậy chưa?”
Đầu bên kia, Lại Hiểu Sương ung dung nói: “Dậy rồi, nhưng mà dậy muộn, chị đây không thể không gọi xe, đang chạy đến công ty.”
“Mày bận à, được rồi, tao không quấy rầy mày…”
“Không phiền, mày nói đi. Tiểu thư à mày mà không có chuyện quan trọng, cũng sẽ không liên lạc với tao sớm như vậy, đúng không?”
Giản Duy mím môi, từ trên giường đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào vườn hoa, những đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi đất trống, hi hi ha ha thành một mảnh.
Cô khẽ lẩm bẩm: “Hiểu Sương à, hình như tao, thích một người…”
Lại Hiểu Sương thế nào cũng nghĩ không ra, sáng sớm lại nghe được bát quái lớn như vậy, lập tức hưng phấn ngồi thẳng, “Ai đó? Trời ạ, em yêu của chệ, cuối cùng mày cũng trưởng thành rồi! Mau nói cho tao biết người đó là ai!”
Giản Duy muốn nói lại thôi, Lại Hiểu Sương không đợi được, trước tiên đoán, “Người kia là cái ông đàn anh đa tài của khoa Vật lý sao? Hay là em zai trước đây muốn mời mày đi Hồng Kông chơi? Tao đã sớm nói, hai người này cũng không tệ, mày chọn lấy một người để sủng hạnh đi!”
Giản Duy còn chưa lên tiếng, Lại Hiểu Sương đột nhiên dừng lại, giọng điệu biến đổi, “Đợi đã, người mày thích, không phải là Giang Ngật chứ?!”
Giản Duy trong lòng run lên, phủ nhận theo bản năng, “Làm sao có khả năng! Mày nói linh tinh cái gì đấy! Tao đối với anh ấy… Tình cảm của tao đối với anh ấy, là thuần khiết…”
Lại Hiểu Sương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi. Nếu mày thật sự thích Giang Ngật, tao sẽ thành tội nhân thiên cổ! Không có cách nào ăn nói với chú Giản!”
Giản Duy nghe giọng điệu của cô bạn, giống như Giang Ngật là dòng nước lũ mãnh thú nào đó, có chút mất hứng nói: “Nào có khoa trương như thế. Cứ coi như tao thật sự thích anh ấy, cũng không có gì mà…”
Lại Hiểu Sương trầm mặc một lát, lúc mở miệng lần nữa, đổi thành giọng điệu dị thường nghiêm túc, “Em yêu à, tao mặc kệ mày có thích Giang Ngật hay không, nhưng tao nhất định phải nói, tao hy vọng không phải. Nếu bây giờ mày thật sự động lòng với ảnh, chỉ có một kết cục, đó chính là đau lòng không được như ý. Tao không muốn mày khổ sở.”
Giản Duy nắm chặt điện thoại, chậm rãi nói: “Mày cảm thấy, Giang Ngật sẽ không thích tao?”
“Không nói đến chuyện Giang Ngật có thích mày không, cứ coi như anh ấy thật sự thích mày, hai người cũng không có khả năng. Nếu như ảnh là Tống Chấp, hoặc là nam minh tinh thành danh nhiều năm khác, đã đứng vững gót chân, tuổi cũng không còn trẻ mấy, tốt rồi, có thể bắt đầu suy tính đến chuyện tình cảm. Sự nghiệp của Giang Ngật vừa mới khởi sắc, giai đoạn này tuyệt đối không thể tung ra chuyện yêu đương. Đối với kiểu nam minh tinh đang lên mà nói, tin tức có bạn gái có thể nói là nặng ký chẳng khác gì hút thuốc phiện, nói không chừng còn tạo thành tổn thương trí mạng… Có lẽ tao có hơi khoa trương, nhưng ý nghĩa thì không khác mấy đâu, mày chấp nhận đi.”
Gió khẽ lướt qua tóc, Giản Duy nhẹ giọng đáp: “Mày nói, Giang Ngật hiện tại, vốn không có khả năng hẹn hò, đúng không?”
“Đúng vậy, ít nhất hai ba năm nữa sẽ không thể. Công ty không cho phép, chỉ sợ ngay cả chính anh ấy, cũng sẽ không phạm phải chuyện ngu ngốc này.”
Giản Duy không nghĩ tới, một cuộc điện thoại thổ lộ hết, lại nhận được kiểu đáp áp này. Cô hiểu rõ, Lại Hiểu Sương không hề lừa mình, cô cũng coi như là theo đuổi thần tượng nhiều năm, đều hiểu hết các tình huống trong giới giải trí. Thần tượng tiểu sinh vừa mới nổi như Giang Ngật, trong đám fan chiếm đa số chính là fan nữ, ảo tưởng nói chuyện yêu đương với nam thần. Nếu thời điểm này lộ ra bạn gái chính quy, họ sẽ từng mảnh từng mảnh từ fan thành antifan, ai cũng không chịu nổi đả kích này.
Trước Giản Duy, vẫn có chút không đồng ý với nhóm fan này. Mặc dù cô cũng nói đùa với mấy người Bí Đỏ-chan, nhưng đáy lòng vẫn coi Giang Ngật là anh, tự xưng là fan kiểu em gái.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy, mình hẳn là một người có cảm nhận chân thực nhất trong đám fan bạn gái kia…
Sao đã sa ngã rồi!
Từ ngày Giản Duy rời khỏi đoàn phim, tin tức của Giang Ngật vẫn khuấy động giới giải trí như cũ, chưa từng gián đoạn.
Đêm lạnh lên sóng đến ngày thứ 28, chính thức chào đón kết cục. Triệu Minh Thâm bại lộ thân phận, vào một đêm tuyết rơi, tiến hành lần quyết chiến cuối cùng với người Nhật Bản.
Trời lạnh đến mức, nước dường như có thể đóng thành băng, bên ngoài anh mặc áo khoác đen, bị mấy chục người vây quanh. Lần này kết quả chắc là thua, tất cả đều nghĩ vậy, nhưng một khắc cuối cùng, anh lại bắn chết Trung tướng quân Nhật.
Viện đạn trúng vào đầu Trung tướng, đồng thời, mấy chục cái cò súng cũng cùng lúc kéo xuống. Triệu Minh Thâm trúng đạn, từng chút ngửa ra sau, chậm rãi ngá xuống.
Anh nằm trên nền tuyết, vẻ mặt bình tĩnh, dường như sớm đã dự liệu được hôm nay. Chỉ là ánh mắt còn chưa từ bỏ ý định, xa xa nhìn qua hướng Bắc. Đó là hướng Lan Chi rời đi, thời điểm này, chắc nàng đã đến Bắc Bình.
Bầu trời đêm là bóng tối cực hạn, nhưng không sao hết, đêm tối rồi sẽ qua, chiến tranh cũng sắp kết thúc. Bọn họ hy vọng thời kỳ hòa bình có thể thật nhanh. Chỉ có điều thực đáng tiếc, anh không thể đi cùng cô đến ngày đó.
Chẳng qua, đây đã là kết cục tốt nhất của anh.
Anh khẽ cười. Tuyết rơi ào ào như lông ngỗng, mặt đất trắng xóa một mảnh, anh lại tắm máu tươi, nằm giữa nhân gian thê lương.
Chỉ có nụ cười, sáng ngời đến thế, giống như ánh nắng mùa đông.
Trong đêm lạnh vô tận, anh là ánh sáng chói mắt nhất.
Kết cục này khiến người hâm mộ khóc đến chết đi sống lại, tức giận mắng biên kịch phát rồ, đêm đó bình luận trên weibo của Giang Ngật lên đến hai mươi mấy vạn, baidu, Sina, Sohu, chỉ số trên các trang tìm kiếm đều lên một đỉnh cao mới !
Mặc dù fan đau lòng, nhưng kết cục bi kịch đối với phía nhà sản xuất, nhất là bản thân Giang Ngật, lại là một chuyện rất tốt.
Chỉ có cái chết mới có thể bất hủ, huống chi là kiểu chết lừng lẫy như vậy, trực tiếp khiến cho Triệu Minh Thâm trở thành một trong hai nhân vật xuất sắc nhất của thể loại điệp chiến mấy năm gần đây. Trên thực tế, bởi vì hào quang chói mắt của nam chính, nữ chính là Yên Như cũng không có chỗ phát huy, cả quá trình đều bị áp chế gắt gao, mặc dù cũng nổi tiếng, nhưng bàn về mức độ hot, còn kém xa Giang Ngật.
Ngày thứ hai Đêm lạnh kết thúc, nhà sản xuất tổ chức một lễ chúc mừng long trọng, đạo diễn, người làm phim ngay cả các diễn viên chính cũng có mặt, trực tiếp qua mạng toàn bộ chương trình.
Giản Duy xem livestream ở thư viện.
Bởi vì còn chưa chính thức khai giảng, trong thư viện cũng không có nhiều người, cô chiếm lấy một góc hẻo lánh không ai chú ý, trước làm đề một lát, chờ thời gian gần đến, mới mở web, đeo tai nghe lên, dùng wifi free.
Sau màn mở đầu nhàm chán, cuối cùng đợi được các diễn viên chính xuất hiện, gần như người đầu tiên mà cô nhìn đến là Giang Ngật. Anh là người thứ ba đi ra, lại kích thích toàn trường vô tay nhiệt tình, ngay cả MC cũng cười trêu ghẹo, “Tôi biết ngay, các bạn đang chờ anh ấy mà!”
Hôm nay Giang Ngật mặc áo sơ mi đen, so với những người khác thần thái phơi phới, nụ cười của anh thu liễm đi nhiều, càng tỏ ra cao quý thận trọng, mơ hồ lộ ra cảm giác xa cách.
Giản Duy nhìn anh, lại nghĩ tới tâm tư phức tạp hai hôm nay.
Lần đầu tiên trong cuộc đời động lòng, đã gặp phải tình huống này, Giản Duy nghĩ là mình sẽ rất khổ sở, nhưng thực tế, ngoại trừ lúc vừa nói chuyện với Lại Hiểu Sương thì rầu rĩ không vui trong chốc lát, thời gian kế tiếp, cô cũng không cảm nhận được hết sức bi thương trong truyền thuyết.
Cô suy nghĩ một chút, có lẽ là vì chưa từng trải nghiệm qua tư vị thích một người, cho nên trì độn ngay cả tham muốn giữ lấy cũng không. Cô thậm chí còn chưa kịp ảo tưởng có thể hẹn hò với Giang Ngật đã bị cảnh tỉnh, đúng lúc lui về vị trí của bản thân.
Quan trọng hơn là, nhiều năm như thế, cô đã sớm quen, anh là xa không thể chạm, là người mình không thể có được.
Trên sân khấu, Giang Ngật thong dong trò chuyện với MC, chơi trò chơi với các fan, tiếp nhận lời thổ lộ của mọi người. Một tháng trước, hoạt động anh có mặt có khi còn bị lạnh nhạt, nhưng hiện tại, ở đây nhiều diễn viên như vậy, nhiều người nổi tiếng như vậy, nhưng tất cả chỉ là làm nền.
Chỗ anh đứng, chính là trung tâm của sự chú ý.
Trong group chat đang xem livestream, Bánh Trôi Ủ Rượu đột nhiên nói, “Có cảm thấy, anh càng đi càng cao, khoảng cách của chúng ta cũng càng ngày càng xa không? Mấy hôm trước chúng ta muốn đi thám ban, kết quả bởi vì quá nhiều người, cuối cùng còn bị từ chối khéo. Trước đều có thể đi.”
Bí Đỏ-chan an ủi: “Đây chẳng phải là khó tránh sao. Chúng ta thích anh ấy, không phải là trông mong anh ấy càng ngày càng tốt? Dù sao tớ cũng rất vui, không thấy anh ấy cũng vui!”
Giản Duy nhìn đến đây, đưa tay muốn chạm vào mặt Giang Ngật, chạm vào lại là màn hình giá lạnh. Người đã từng sớm chiều chung đụng, hiện tại cũng chỉ có thể ngước nhìn từ xa, Giản Duy lại khẽ nở nụ cười.
Bí Đỏ-chan nói đúng, anh ấy xuất sắc như thế, tương lai vô hạn, phải chuyên tâm sự nghiệp bản thân. Rồi sẽ có một ngày, anh ấy sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất trên bầu trời. mà mình, chỉ cần được tiếp tục ngước nhìn anh đã là tốt lắm rồi.
Cô tuyệt đối không muốn tình yêu của mình, trở thành gánh nặng của anh.
Nghĩ thông suốt điều này, Giản Duy đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái, trước Lại Hiểu Sương vẫn nói, tình yêu là thứ phức tạp nhất trên đời, nhưng hóa ra cũng chẳng khác gì đề toán, gom đủ điều kiện, hiểu được kết quả cần tìm, tất cả liền giải quyết dễ dàng.
Không có gì khó.
Tâm trạng cô khoái trá, đúng lúc livestream cũng đến thời gian người khác lên tiếng, cô ra ngoài rót chén nước, bước chân nhẹ nhàng trở về, lại phát hiện chỉ vài phút ngắn ngủi, trong group chat đã nổ tung.
Vô số tin nhắn gửi đến, QQ không ngừng rung lên, Giản Duy khó hiểu mở ra, phát hiện là đang gọi mình.
“Tròn Ung Ủng Tròn Ung Ủng! Tròn Ung Ủng cậu đi ra!”
“F*ck Tròn Ung Ủng cậu! Lại gạt bọn tớ! Là thật sao???”
“Má nó tớ suýt thì bị hù đến phát bệnh gan, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho bọn tớ!!!”
Tình huống gì vậy???
Giản Duy ngạc nhiên.
Ánh mắt cô tìm tòi trong những hàng chữ dày đặc, cuối cùng nhìn thấy mấu chốt, “Weibo weibo weibo! Mau xem weibo!”
Giản Duy tim đập gia tốc, ý thức được điều gì, luống cuống tay chân mở weibo. Vừa vào, góc trên bên phải đã hiện lên thông báo tag lượng lớn, làm một tài khoản nổi tiếng trên mạng, cô sớm đã đóng mục thông báo tag và follow, cho nên, cái này có thể là do người cô theo dõi tạo thành…
Cô hít sâu một cái, mở phần thông báo, liếc một cái liền thấy ID quen thuộc.
@Drama Nếu không có tình yêu V: Keng keng keng keng~ Hôm nay giới thiệu với mọi người, Bé Mập đáng yêu vẫn phá phách như cũ! Có phải cảm thấy rất quen mắt không? Không sai, nó chính là cô bạn Tròn Ung Ủng nổi tiếng trên mạng người gặp người thích, còn có nhiều fan hơn so với tiểu biên này! Nhìn thấy tấm hình này, tiểu biên thật sự không biết nên ghen tị với Tròn Ung Ủng, hay là ghen tị với luật sự của chúng ta… @Nhật ký của Tròn Ung Ủng
Dưới bài viết đăng một tấm hình, Giang Ngật ôm Tròn Ung Ủng, thân mật dán lên chop mũi của nó, yêu chiều như anh mới chính là chủ nhân.
Giản Duy tinh mắt nhìn thấy phía bên phải tấm hình, có một bóng lưng mặc chiếc quần màu xanh nhạt. Cô nhận ra, đó chính là khi bản thân đang ở bên khoa tay múa chân, chỉ cho nam thần làm thế nào để ôm Tròn Ung Ủng, nó mới cảm thấy thoải mái…