Là vì sợ, hay là nỗi áy náy trong lòng kia… Sở Tuyên căn bản không rõ.
Hắn lê hai bắp đùi mỏi nhừ, từng bước một đi xuống cầu thang, trở lại tầng lầu mình ở.
Phòng không khóa cửa, Sở Tuyên đi vào. Ngang qua bài vị của Hoắc Vân Thâm, hắn nhìn thoáng qua, liền vội vàng né tránh ánh mắt, vẻ mặt cố kỵ, nhanh chóng trốn về phòng.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, sau khi nằm xuống giường, Sở Tuyên làm thế nào cũng ngủ không yên.
Trong đầu hắn, luôn nghĩ đến bộ dạng khủng bố cùng thê thảm của Hoắc Vân Thâm.
Quỷ kia xác thực rất khủng bố, nhưng cũng rất thảm.
Không biết bây giờ y đang ở đâu? Lỡ như lại gặp phải lệ quỷ lợi hại, có thể cứ như vậy chết đi hay không?
Sở Tuyên ngồi dậy thở dài một hơi, hai loại cảm xúc sợ hãi cùng lo lắng chồng chéo trong thân thể, cuối cùng quyện thành bánh quai chèo (*麻花), thít hắn đến gắt gao.
“Hoắc Vân Thâm.” Sở Tuyên thì thào: “Cậu không đi ra, tôi cho cậu tinh khí cậu lại không muốn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Có phải vẫn nghĩ đến những thứ lộn xộn kia, những chuyện không hợp với thực tế.
Sở Tuyên rất rõ ràng, nhưng không thể nào a, hắn không thể làm như vậy.
Quả thật rất hoang đường, sao có thể làm cùng một nam quỷ?
Nói như thế, cũng không phải có thể làm cùng nữ quỷ, chẳng qua là cảm thấy cùng nam quỷ thì khó khăn hơn nhiều… Sở Tuyên lại không biết làm thế nào, hắn chính là tay mơ trong tất cả loại tay mơ, ngay cả tính hướng cũng không thuộc loại kia.
Lăn qua lăn lại vẫn ngủ không yên, vẫn tâm tâm niệm niệm quỷ kia.
Sở Tuyên cảm thấy mình có chút tiện, đã sợ muốn chết, lại còn lo lắng cho Hoắc Vân Thâm.
Đây chính là bất đồng giữa thân thể cùng tâm lý, mỗi khi có chuyện kinh khủng xuất hiện, thân thể lạnh run trước đã, mà tâm lý cư nhiên lại lo lắng cho y, lại muốn ‘tướt’ một chút cho y bồi bổ thân thể… thật sự là tiện con bà nó.
Cuối cùng, trời mờ sáng, rốt cuộc không đỡ được cơn mệt mỏi, lúc này Sở Tuyên mới đi ngủ.
Ngủ được một vài giờ, sau khi thức dậy, hắn mệt mỏi đi đến phòng đọc sách bên cạnh, mở cửa nhìn thi thể của Hoắc Vân Thâm.
Không có ở đây, trên giường trống không.
“…” Mặt Sở Tuyên kéo căng, môi mím thành một đường, sắc mặt đông cứng.
Nếu như y không ở nhà, sẽ là ở nơi nào?
Sở Tuyên không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ y quay lại khu nhà cổ của Hoắc gia, nhưng bài vị đã không còn ở đó.
Ra phòng khách, hắn thắp một nén nhang cho Hoắc Vân Thâm: “Mặc kệ cậu ở đâu, tôi hy vọng cậu chú ý an toàn, đừng cậy mạnh.”
Ba chữ cuối cùng, gần như là rặn ra từ kẽ răng: “Cậu không muốn tinh khí, cuối cùng chịu thua thiệt cũng chỉ là bản thân mình, cậu đừng có ngu ngốc như vậy…”
Cho dù thế nào, Sở Tuyên hy vọng Hoắc Vân Thâm không có việc gì, hy vọng y về sớm một chút.
+++++++++
Sáng cuối tuần, ngoài trời mưa rơi lác đác, ngược lại không có gió thổi.
Sở Tuyên cầm dù, ra ngoài mua đồ ăn hôm nay cùng ngày mai. Dọc hàng quán ven đường đến chợ, hắn tình cờ nhìn thấy một ông già lưng đeo kiếm mua bánh bao, cư nhiên lại dùng tiền đồng(铜板), chủ quán căn bản không chịu lấy, còn tưởng rằng ông ta là tên điên.
“Đi đi đi, đi đi đi, đừng ở đây làm loạn nữa!” Chủ quầy đuổi lão già kia giống như đuổi ruồi.
Nhìn tiền đồng trong tay, vẻ mặt ông lão tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền, tôi trả giúp ông ấy.” Sở Tuyên nhìn không đặng, đi qua nhanh nhảu móc bóp, trả tiền bánh bao cho ông ta.
Hắn chính là như vậy, tâm địa cực tốt, nếu không sao lại có thể đau lòng một con quỷ.
“Người trẻ tuổi, tâm địa của cậu thật tốt, ông ấy vừa nhìn chính là kẻ lừa đảo đó.” Chủ quầy tuy nói vậy, nhưng động tác lấy tiền rồi lại đâu ra đó, rất nhanh thối lại tiền dư, thuận tiện bỏ bánh bao vào bịch đưa cho ông lão kia: “Rồi, cầm lấy đi, người ta thay ông trả tiền rồi đó.”
Ông lão tiếp nhận bánh bao, im lặng nhìn Sở Tuyên vài lần, sau đó lục lọi trong túi quần, lấy ra một lệnh phù (bùa) cũ kỹ, kín đáo đưa cho Sở Tuyên.
“Cái này..” Sở Tuyên sững sờ nhận lấy, muốn hỏi cho rõ ràng, không biết sao động tác của ông lão kia rất nhanh, xoay người rời đi.
“Lão tiên sinh xin dừng bước, xin dừng bước!” Sở Tuyên đuổi theo.
Ông lão kia vừa đi vừa ăn bánh bao, quay đầu nhìn hắn, nhồm nhoàm nói: “Một câu thu hai trăm, thu yêu trừ ma tính kiểu khác, càng khó càng nhiều*.” (*Nguyên văn 上不封顶 thượng bất phong đính.)
Sở Tuyên dở khóc dở cười: “Ông thông minh như vậy, phải dùng tiền đồng để mua bánh bao sao?” Cũng không phải là cố ý đi?
“Tôi nói là hai trăm tiền đồng.” Ông lão nuốt bánh bao, ủy khuất nói: “Nào biết thời thế thay đổi, lại không lấy tiền đồng.”
“Đúng… mấy trăm năm trước đã không dùng nữa rồi a, rốt cuộc là ông sống được bao lâu rồi?” Sở Tuyên liền cho là ông ta nói giỡn: “Tôi muốn biết lệnh phù này có tác dụng gì, trả lời cho tôi tôi đưa cho ông 20 tệ, được không?”
“Hừ.” Chăm chú ăn bánh bao.
“20 tệ có thể mua hai mươi bánh bao thịt.” Sở Tuyên nói.
“Ba tiền đồng có thể mua một cái.”
Sở Tuyên mỉm cười: “Vậy vừa rồi ông có mua được không?”
Ông lão nghẹn họng, lại hừ: “Công dụng đuổi quỷ.” Ông lão nói về lệnh phù kia.
“Đuổi quỷ?” Sở Tuyên cười cười, trả lại lệnh phù cho ông lão: “Vẫn là ông lấy lại đi, chỉ sợ tôi không cần xài.”
“Có quỷ theo cậu.” Ông lão không lấy.
“…” Sở Tuyên trầm mặc, nắm lệnh phù nói: “Tôi kết minh hôn với quỷ, nếu như trên người tôi mang theo lệnh phù, y liền không đến gần tôi được, tôi không muốn như vậy.”
Ông lão kia nhìn kỹ tướng mạo Sở Tuyên trước mặt, sau đó ừ một tiếng: “Chỉ có thể xua đuổi quỷ không đủ đạo hạnh, không thể xua lệ quỷ, kết minh hôn cùng cậu là một lệ quỷ.”
“Như vậy tôi quả thật có thể nhận lệnh phù này.” Sở Tuyên cười cười lấy lại lệnh phù.
“Cậu người này thật kỳ quái.” Ông lão liếc hắn nói, lau sạch khóe miệng: “A… vì sao lại kết minh hôn với quỷ, thằng nhóc cậu không muốn sống nữa sao.”
Sở Tuyên vừa đi vừa nói: “Đây đều là mệnh, bát tự của tôi không tốt. Lão tiên sinh, ngài là Thầy âm dương đi, hiểu huyền thuật?”
“Hiểu sơ sơ, bát tự? Bát tự gì? Tôi xem cho cậu một chút.” Năm cái bánh bao, ông lão một hơi ăn hết ba cái, đang ăn cái thứ tư.
“Ha ha, sức ăn của ông coi như không tệ. Bát tự của tôi, một ngày tháng giêng năm đầu tiên, lúc không giờ không phút.”
“…” Bánh bao trong miệng ông lão, nhả lại trong tay.
Kinh ngạc như thế sao?
Sở Tuyên kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi đến chậm, đáng tiếc cậu hiện tại đã lộ ra ánh sáng, đáng tiếc a…” Ông lão hồi phục tinh thần, tiếc nuối lắc đầu, sau đó ngẩng đầu: “Cậu có nguyện ý ly hôn với quỷ không, tôi có thể bảo vệ không lo.”
“Có biện pháp có thể giải quyết vấn đề bát tự của tôi?” Ngay cả anh Từ cũng nói hết cách rồi, Sở Tuyên có chút không quá tin tưởng lão tiên sinh trước mặt này.
“Có, hơn nữa một lần vất vả nhàn nhã suốt đời.” Ông lão chém đinh chặt sắt nói.
“Biện pháp gì?” Sở Tuyên có loại dự cảm xấu.
“Tôi thay sư phụ tôi nhận cậu làm đồ đệ, dẫn cậu đi….” Đi chỗ nào, ông lão giấu đi, không nói rõ ràng: “Đến được chỗ đó, thận phận của cậu lại bất đồng, sẽ không còn lệ quỷ nào dám trêu chọc cậu.”
“…” Sở Tuyên quả nhiên giật giật khóe miệng, cảm giác không đáng tin tự nhiên sinh ra.
Một ông lão kỳ quái dùng tiền đồng mua bánh bao, mức độ có thể tin tưởng được quá thấp, hắn mỉm cười nói: “Vẫn là thôi đi, tôi không có ý niệm muốn học thuật âm dương, cũng chưa chắc đã thành công.”
“Như cậu bây giờ, sớm muộn gì cũng bị quỷ hại chết.” Ông lão lầu bàu, ăn xong miếng bánh báo cuối cùng, ợ một cái.
“Y sẽ không, ngay từ đầu chúng tôi đã ký khế ước, y không thể hại tôi.” Sở Tuyên phản bác.
“Quỷ không thể tin, bọn chúng rất tà ác.” Ông lão gật gù đắc ý, không ngừng nói quỷ xấu thế này quỷ xấu thế nọ, giống như đã ăn nhiều thiệt thòi từ trên người quỷ.
Sở Tuyên lẳng lặng nghe, không khỏi cắt ngang lời ông: “Lão tiên sinh, ông muốn đi đâu?”
“A.” Ông lão dừng lại, nhìn quanh bốn phía một lát: “Tôi đi nhầm hướng, hẳn là đi về bên kia mới đúng.” Ông thì thầm, lập tức quay đầu, đi hai bước lại quay về, lấy ra một thanh kiếm nhỏ từ túi bố: “Thằng nhóc, tôi và cậu có duyên, chước tâm* này tặng cho cậu. Đâm chước tâm vào tim lệ quỷ, khiến y hồn phi phách tán. Ài, cậu muốn ly hôn với quỷ kia, hoặc là dùng chước tâm giết y, sau đó…” Ông lão móc ra một con hạc giấy, đưa cho Sở Tuyên: “Đốt cái này đi, tôi liền đến tìm cậu, đón cậu vào cửa.”
(*Chước tâm 灼心: đốt tim???)
Kiếm này, Sở Tuyên cũng không muốn nhận, nhưng nghĩ đến những lệ quỷ khác, hắn liền lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn lão tiên sinh.” Hắn không nghĩ sẽ dùng để với Hoắc Vân Thâm, ngược lại là có thể dùng để giết những lệ quỷ khác.
“Không khách khí, tôi đi đây.” Ông lão buồn bực đi hai bước, sờ đầu một cái, sau đó lại trở về: “20 tệ đã nói đâu?”
Sở Tuyên vốn là sững sờ, sau đó móc bóp ra, lấy năm tờ 100 tệ từ trong bóp: “Lão tiên sinh, ông nhận đi, uống ly nước ở thành phố cũng tốn tiền, chỉ dựa vào tiền đồng là không được, ông phải nhanh chóng kiếm được tiền đi.”
500 tệ cầm cự không được lâu, nhiều nhất là một tuần lễ.
Mà thoạt nhìn ông lão này, không hiểu thế sự, hành xử quái dị khiến người ta lo lắng.
“Được, thằng oắt cậu rất hiền hậu, không giống người đoản mệnh, nhớ rõ phải mau chóng giết thứ kia đi, y sẽ không giữ lời, bởi vì y là quỷ!” Bóng lưng ông lão dần khuất, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Đưa mắt dõi theo ông lão rời đi, Sở Tuyên đứng ngốc ở ven đường.
Quỷ, sẽ không giữ lời?
Hắn nên tin tưởng lời của ông lão, hay là tin tưởng Từ đạo sĩ?
Nếu như nói trong lòng Sở Tuyên không có chút nào hoài nghi, đó là giả, thứ nhất hắn là con người, đối mặt với quỷ người người e ngại, nhiều ít cũng có chút kiêng kỵ.
Dù sao không phải chủng loại của hắn, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm.
Bao nhiêu lần Sở Tuyên không để ý sống chết… khi hắn nhớ tới những thứ đó, đột nhiên lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi, Hoắc Vân Thâm sẽ không như vậy.
Hắn quả thật rất sợ quỷ, nhưng cũng nguyện ý tin tưởng, trên thế giới này không chỉ có mỗi quỷ hại người.
Ví dụ như Hoắc Vân Thâm, ví dụ như bùa hộ mạng của Bạch Tuyết kia, bọn họ không hại người.
Màn đêm buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối. Lúc trước bầu trời vẫn còn mưa rơi lắc rắc, đến tối đột nhiên khô ráo, bởi vì có gió.
Trời thu, gió thu.
Thổi qua hành lang tối om không người, thỉnh thoảng có mấy túi bóng rác, bay loạn dưới đất.
Sở Tuyên khoác một cái áo gió, mặc quần jean, xỏ boot ngắn. Trước ngực là lệnh phù, kiếm chước tâm của ông lão kia, đi đến đường đón một chiếc taxi.
“Đến Tây Kiều.”
Hoắc Vân Thâm không về nhà, địa phương cuối cùng y có thể đến chính là Hoắc trạch ở Tây Kiều.
Sở Tuyên không để ý đến nguy hiểm khi đụng phải lệ quỷ, quyết định trong đêm đi về Tây Kiều, nói xin lỗi với Hoắc Vân Thâm, sau đó khuyên y trở về.
“Tiên sinh, đã trễ thế này còn đi Tây Kiều hả? Bên kia cũng không có mấy người.” Tài xế taxi nói, dường như rất quen thuộc với Tây Kiều.
“Đúng vậy, tôi đến đó có việc, nếu không phải mà nói, tôi cũng không muốn đi.” Ngẫm lại từ sau khi đụng phải Hoắc Vân Thâm, trong vòng một tháng ngắn ngủi, Sở Tuyên đã đi ba bốn lần.
Hắn thầm nghĩ, không chừng về sau còn phải đi thường xuyên hơn.
Giận dỗi liền về nhà mẹ đẻ gì gì đó… đã được lĩnh hội.
Nghĩ đến chuyện của mình, Sở Tuyên không để ý đến sư phụ lái taxi, dĩ nhiên không thấy được hình ảnh trong gương chiếu hậu, sắc mặt của tài xế taxi không đúng.
Xanh xanh trắng trắng, thật giống như… người chết.
Xe đi rất lâu rồi, Sở Tuyên bỗng ồ một tiếng: “Sư phụ, con đường này dường như không đúng.”
“Hặc hặc, chính là con đường này không sai, tao bắt người nhiều như vậy rồi, đều là đi đường này.” Nụ cười của lái xe vô cùng quỷ dị, lúc này Sở Tuyên rốt cuộc từ ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu mới nhìn rõ được khuôn mặt của ông ta, trên trán là một lỗ máu, hốc mắt chảy ra miếng thịt nhão, đang cười đến sáng lạn!
Ông ta là quỷ!
“A!” Sở Tuyên hoảng sợ hét một tiếng, bỗng nhiên… phía trước xuất hiện một bức tường, xe bọn họ đụng thẳng vào tường!
Ngay tại lúc Sở Tuyên cho là mình sẽ chết, xe và tường thủy chung không chạm nhau, hắn tập trung nhìn vào đó, có một bóng người ngăn tại đầu xe, vậy mà dùng hai tay giữ lại một chiếc xe.
“Vân Thâm!” Sở Tuyên nghĩ cũng không cần nghĩ, thốt ra tên của Hoắc Vân Thâm.
Ác quỷ thấy tông xe không thành, nhanh chóng quay đầu bắt Sở Tuyên.
Hai tay hư thối, duỗi ra từ quần áo rách rưới, móng tay đen xanh dài chừng một tấc.
Lúc nó nhào đầu về phía trước, Sở Tuyên ngửi thấy được mùi xác thối nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
Giây phút vô cùng nguy cấp, một cánh tay từ ngoài cửa sổ duỗi vào, tóm chặt đầu ác quỷ kia, dùng sức kéo ra bên ngoài!
Thịt thối bay tứ tung trước mắt Sở Tuyên, chỉ thấy toàn bộ đầu của quỷ kia bị bóp nát, trong xe chỉ còn một cái xác thối không đầu, phát ra từng trận tanh tưởi.
“Ọe…” Sở Tuyên che miệng, cảm giác buồn nôn lần nữa dâng lên. Nhưng hắn nhìn thấy ác quỷ tuy rằng không có đầu, vẫn có thể hoạt động, vì vậy móc ra kiếm chước tâm trong ngực, đâm thẳng vào ngực ác quỷ: “Đi chết đi!”
Trái tim ác quỷ bị kiếm đâm thủng, quả nhiên mấy đi khả năng hoạt động, rất nhanh đã hồn phi phách tán, chỉ để lại thứ mùi không tản đi.
“Ọe…” Sở Tuyên lảo đảo xuống xe, tại ven đường không ngừng ói một trận.
Một cái bóng đứng cách xa hắn, không dám tới gần nửa bước.
Sở Tuyên không nói nữa, dùng khăn tay trong túi áo lau khô miệng, hắn mệt lả ngồi bệt xuống đất: “Lão tiên sinh cũng không nói cho tôi biết, trên thế giới này có nhiều lệ quỷ như vậy.” Tùy tiện ra cửa có thể đụng phải một con, thật sự là vô cùng không may.
Cúi đầu nhìn thanh kiếm chước tâm, trong lòng thầm cảm kích lão già kia.
Nói đến cảm ơn, Sở Tuyên chậm rãi nâng mắt, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đằng xa, bóng hình mơ hồ trong màn đêm.
Thật vất vả nhìn thấy y tứ chi hoàn chỉnh, tinh thần Sở Tuyên có chút thả lỏng.
“Cậu đi đâu? sao không về nhà?” Trên mặt đất bẩn, Sở Tuyên ngồi một lát liền đứng dậy phủi phủi quần, đi về phía Hoắc Vân Thâm: “Thân thể thế nào? Ban ngày có gặp nguy hiểm hay không?” Ban ngày con quỷ này giấu mình ở chỗ nào? Sở Tuyên vẫn muốn biết rõ vấn đề này.
Nhìn hắn đi tới, Hoắc Vân Thâm không nhúc nhích, cũng không che giấu khuôn mặt xấu xí khủng bố của mình.
Không giống như hư thối tanh tưởi như quỷ khác, Hoắc Vân Thâm chỉ là một con quỷ bị chết cháy, cái xác của y gầy còm, cháy đen, ở một trình độ nào đó so với ác quỷ hư thối còn đáng sợ hơn.
“Tôi thấy tay của cậu, còn có chân…” Sở Tuyên đương nhiên cũng sợ, hắn chỉ mới nhìn lướt qua mặt Hoắc Vân Thâm, đã có chút chịu không được.
Vì vậy vội vàng cúi đầu, đưa tay kiểm tra nơi xem như hoàn hảo nhất trên người quỷ này.
Nhưng mà, trên cánh tay xám trắng vậy mà xuất hiện một mảng cháy đen, chiếm hơn một phần ba cánh tay.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tuyên nhớ lại lúc trước mình nhìn thấy, ngoại trừ khuôn mặt, cả người không bị cháy đen.
Cánh tay Hoắc Vân Thâm từ trong lòng ban tay Sở Tuyên, giãy giụa ra.
Lệ quỷ khuôn mặt xấu xí, quay người dẫn Sở Tuyên đến trạm dừng gần đây, chờ xe buýt, hoặc là taxi.
Đi đến nơi có ánh sáng, Sở Tuyên thở phào một hơi, hắn quay đầu lại nhìn chỗ gặp chuyện không may phía xa, nơi đó đã không còn gì… quả nhiên là sự kiện kinh dị.
“Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, sau khi trở về, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.” Xung quanh Sở Tuyên không có ai, cả trạm chờ xe, chỉ có hai người hằn và Hoắc Vân Thâm.
Mà người đi đường đi ngang qua, chỉ nhìn thấy một mình Sở Tuyên.
Đúng lúc có một chiếc xe buýt chạy tới, Sở Tuyên tìm được chỗ ngồi hai người, hàng sau.
Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói nhỏ với Hoắc Vân Thâm: “Cả ngày bay có mệt không, nếu không ngồi một chút.”
Hoắc Vân Thâm nhìn hắn trong bóng tối, bộ dạng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, tươi trẻ sạch sẽ, rất giống như mặt trời mùa đông trong trí nhớ của mình.
Khi đó thân thể của mình không tốt, hiếm khi ra ngoài.
Hai tiểu viện, chứa đựng hai mươi năm ký ức của y, thậm chí y không rõ, ánh mặt trời nơi khác có giống như ánh mặt trời nơi tiểu viện hay không, cũng ấm áp?
Sở Tuyên thấy y ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn cố gắng nhịn lại chờ đến lúc về rồi hẵn nói.
Một phụ nữ luống tuổi đi qua chỗ bọn họ, phát hiện bên cạnh Sở Tuyên còn chỗ trống gần cửa sổ: “Vị tiên sinh này, cậu dịch vào trong đi.” Bà muốn ngồi ở đây, hoặc là trong cũng được.
“Thật ngại quá, mong bác đến những ghế trống phía trước được không ạ? Cháu thấy vẫn còn chỗ.” Sở Tuyên cười có lỗi, cũng không tính để cho người ta làm phiền Hoắc Vân Thâm, cho dù bị chửi rủa cũng không sao.
Người phụ nữa kia đành phải nhún nhún vai, đi đến chỗ khác.
Rất nhanh đã đến trạm thứ năm, Hoắc Vân Thâm theo Sở Tuyên xuống xe, nghe thấy Sở Tuyên bỗng nhiên nói: “Cậu có cần phải đi xe buýt không?” Chẳng lẽ quỷ không di chuyển tức thời được.
Hoắc Vân Thâm liếc hắn một cái, đi lên trước.
“…” Cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, nếu như quỷ có khả năng dịch chuyển mà nói, chính mình đã sớm bị quỷ giết chết… Không đúng, nói cách khác, Hoắc Vân Thâm vẫn luôn đi theo mình?
Cho dù không phải bên cạnh, cũng là theo từ xa, nói cho cùng vẫn là đi theo!
Như vậy y chẳng qua là không muốn hiện ra, cũng không rời nhà trốn đi.
Sở Tuyên đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì hắn cưới phải một con quỷ tính cách khó chịu không được tự nhiên.
Quan hệ giữa người với người vốn rất khó, Sở Tuyên ngay cả ở chung với người còn không được, nói hắn như thế nào đối phó với một con quỷ?
Về đến nhà, hắn nghẹn cả một bụng phiền muộn, vào phòng bếp cầm ra máu gà đã chuẩn bị trước: “Tôi mới mua chiều nay, vẫn còn tươi, cậu mau uống đi.”
Mắt thấy máu gà biến thành màu đen, Sở Tuyên thắp cho y nén nhang, lại thắp hai cây đèn cầy đỏ, cái loại dài bằng gang tay: “Tôi biết thân thể cậu chịu nhiều tổn hại, cần bổ sung năng lượng. Nói thật, cậu muốn tinh khí tùy thời tôi đều cho cậu, nhưng cậu không cần, tôi cũng không thể ép buộc cậu. Hiện tại chúng ta mặt đối mặt, nói ra mọi chuyện cho rõ ràng, rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì?”
Vào phòng, chẳng biết tại sao Hoắc Vân Thâm lại giấu mình. Sở Tuyên tìm không thấy y, liền nói chuyện với bài vị.
Trên bàn đặt sổ cùng bút bi, chờ y trao đổi với mình.
Giờ này phút này, gió lạnh từng cơn, thổi bay khói nhang cùng ánh nến chập chờn, trong phòng quỷ dị gấp bội.
Nếu như có người khác bước vào nhà Sở Tuyên, e rằng sẽ sợ tới mức liền ba chân bốn cẳng chạy đi, càng xa càng tốt.
“Nói đi, phí hoài với những chuyện không đáng, tôi thật sự không chỉ quan tâm cho bản thân, tôi rất lo lắng cho cậu… nhưng hẳn là cậu không tin, cả ngày hôm nay tôi chỉ nghĩ đến chuyện của cậu, nếu không đêm nay sẽ không mạo hiểm ra ngoài, muốn đến Tây Kiều tìm cậu.” Mặt Sở Tuyên kéo căng, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc: “Tình cảnh của cậu và tôi rất nguy hiểm, đêm nay nếu không phải người ta cho tôi kiếm, có khả năng tôi sẽ bị quỷ bóp chết. Cho dù cậu lợi hại, cũng không có khả năng từng giây từng phút đều nhìn tôi, luôn luôn có thời điểm sơ hở. Hoặc là, cậu căn bản không quan tâm đến sống chết của tôi đi?”
Một lúc lâu không có động tĩnh.
Sở Tuyên mím môi: “Vậy coi như tôi tự mình đa tình, cho chúng ta là quan hệ hợp tác, xem ra không phải.”
Bút bi trên bàn, rốt cuộc đứng lên.
Hoắc Vân Thâm viết: Đã bái thiên địa, anh đón tôi vào cửa, như thế nào là quan hệ hợp tác.
Nét bút dường như rất lộn xộn, hơn nữa lộ ra một tầng phẫn nộ mơ hồ, che giất rất kỹ.
“Đúng vậy, chúng ta kết minh hôn, lợi ích gắn bó chặt chẽ, vì cái gì không phải quan hệ hợp tác.”
Lại bị Hoắc Vân Thâm phản bác: Không phải.
“Vậy cậu có ý gì? Chẳng lẽ…” Y còn nghĩ đến chuyện kia?
Sở Tuyên thật sự không chịu nổi y: “Cậu là đồ ngốc sao? Cậu là quỷ, tôi là người, kết minh hôn, tôi liền đối xử với cậu giống như bạn đời sao? Kể cả hôn môi kể cả lên giường? Có phải cậu là đồ ngốc không?” Hắn quả thật cảm thấy không thể nói lý với Hoắc Vân Thâm, ở đâu có minh hôn kiểu này: “Theo như nhu cầu, tôi cho cậu tinh khí, cậu giúp tôi đuổi lệ quỷ, lúc đầu không phải đã ước định như vậy sao?”
Minh hôn cũng là kết hôn, tôi gả anh lấy, anh dám gạt tôi?
Ngòi bút của Hoắc Vân Thâm, hạ viết hàng loạt dấu chấm hỏi, giống như một tòa núi lớn, ép Sở Tuyên đến thở không nổi.
“Tôi… tôi…” Ai tới thu phục lệ quỷ này đi, muốn điên rồi!
“Cậu không thể làm như vậy với tôi, tôi một – không chấp nhận nam, càng không thể tiếp nhận quỷ…” Sở Tuyên lắc đầu, tỏ vẻ mình làm không được, chỉ tưởng tượng liền lạnh run! “Nếu cậu cố ý ép buộc tôi, vậy xóa bỏ ước định, về sau cậu muốn tìm ai liền tìm người đó, chuyện của tôi không liên quan gì với cậu.”
Hoắc Vân Thâm nhanh chóng viết xuống sổ: Trừ phi anh chết, nếu không ước định như trước.
Đã bái đường, đã thành thân, cũng đã làm rất nhiều chuyện thân mật xấu hổ, y cam tâm cứ để Sở Tuyên chạy đi như vậy sao?.