Đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện im ắng, nếu không phải có ánh đèn, bọn họ còn cho rằng bên trong không có người.
“Nào, Vân Thâm.” Sở Tuyên cẩn thận đỡ Hoắc Vân Thâm ra khỏi xe, lại bế vào bệnh viện… y thật sự rất nhẹ, mấy ngày qua dưỡng được chút khí sắc, ngay lúc nào còn muốn tồi tệ hơn.
Tiểu ca lái xe ở phía trước mở đường, thấy bác sĩ liền vội vàng giữ chặt người ta: “Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu người!”
Bác sĩ kia thấy Sở Tuyên ôm một người, quanh người còn tỏa ra mùi khói, cũng không dám chậm trễ, mang người đến phòng cấp cứu.
“Bên này!”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bệnh viện đều khẩn trương lên.
May mắn sau khi kiểm tra, phát hiện người bệnh không có dấu vết bị bỏng, chỉ bị hun khói. Hơn nữa vốn đã là người bệnh, thân thể suy yếu, bị lăn qua lăn lại như vậy suýt nữa không giữ được nửa cái mạng.
Trước rửa sạch mắt mũi miệng, sau đó Sở Tuyên cùng bác sĩ thảo luận về tình huống của người bệnh.
Nói xong cũng đến rạng sáng, Sở Tuyên trở lại phòng bệnh. Trên giường Hoắc Vân Thâm còn chưa ngủ, mở to hai mắt đầy tơ máu, nhìn Sở Tuyên không chớp mắt.
“Cậu đang chờ tôi?” Sở Tuyên đến bên giường, ngồi xuống trước mặt y thấp giọng nói, thuận tiện đem bàn tay đặt bên ngoài của y, bỏ vào trong chăn: “Không sao, vừa rồi tôi có nói chuyện với bác sĩ, tình huống của cậu rất tốt, qua mấy ngày có thể xuất viện.”
“…” Hoắc Vân Thâm gật gật đầu, nghiêng đầu gối lên gối đầu trắng như tuyết, mắt vẫn dõi theo Sở Tuyên, thỉnh thoảng còn có nước mắt chảy ra.
“Cậu phải nhắm mắt lại để cho mắt nghỉ ngơi, bộ dạng đau khổ thế này, lâu khỏi.” Sở Tuyên ấm giọng khuyên nhủ, dùng miếng bông giúp y lau nước mắt đọng ở khóe mắt, nhìn thấy hốc mắt y đỏ đến dọa người, vô cùng đau lòng y.
“Anh sẽ về sao?’ Hoắc Vân Thâm dùng giọng nói khàn đặc khó nghe, cố gắng hỏi.
“Không về, tôi ở lại bệnh viện cùng cậu, mấy ngày này sẽ không về.” Sở Tuyên vỗ vỗ tay y, an ủi: “Cậu ngủ một giấc đi, có một số việc, chờ cậu tỉnh lại rồi hẵn nói.” Hiện tại đã muộn, hơn nữa tình huống của Hoắc Vân Thâm như vậy, có một số việc muốn hiểu rõ cũng không nên gấp.
Nghe thấy hắn nói sẽ ở đây với mình, Hoắc Vân Thâm cũng không nhịn được mí mắt nặng trĩu, nhắm mắt lại rốt cuộc ngủ mất.
“Thiếu gia.”
Vừa mới chèn lại góc chăn cho người trên giường, tiểu ca lái xe đi đến, nhỏ giọng nói: “Đã đóng tiền xong, hiện tại như thế nào đây?”
Sở Tuyên nói: “Anh lái xe về trước đi, sáng mai mua chút đồ ăn tới, nhớ phải mua đồ thích hợp với người bệnh.”
“Được, tôi đi đây.” Tiểu ca lái xe gật gật đầu, lại lui ra khỏi phòng bệnh, nhưng anh ta rất nhanh đã quay ngược lại: “A, thiếu gia, chuyện này có nên báo với lão gia cùng phu nhân không?”
Sở Tuyên nghĩ một chút, lắc đầu nói không cần, hắn sợ bọn họ lo lắng.
“Chuyện này trước giữ bí mật, không nên nói với bất luận người nào.”
“Được.” Lúc này tiểu ca lái xe mới đi thật.
Sở Tuyên trực ở bệnh viện cả đêm, may mắn bên cạnh có giường trống, giao tiền xong liền có thể ứng phó một đêm. Nếu như buồn ngủ, có thể ở giường bên cạnh nhắm mắt chốc lát.
Nhưng mới ngủ được hai ba tiếng, trời rất nhanh đã sáng.
Hơn bảy giờ Hoắc Vân Thâm thức dậy, Sở Tuyên dìu y đi toilet, sau khi rửa mặt không lâu, tiểu ca lái xe mang theo bữa sáng vội vội vàng vàng chạy đến.
Trong tay cầm theo hộp cơm trong nhà, Sở Tuyên liền biết, đã lộ.
“Thiếu, thiếu gia, tôi không giấu được.”
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta, Sở Tuyên thở dài, sau đó nói: “Không có việc gì, anh lấy đồ ăn ra đi.” Lúc này tay vẫn còn đỡ Hoắc Vân Thâm, y quăng tới ánh mắt quan tâm, Sở Tuyên lắc đầu: “Cậu lên giường ngồi đi, không có việc gì.”
“Cha mẹ anh…” Vì chuyện của mình, Sở Tuyên liền không rảnh để về nhà, Hoắc Vân Thâm có thể tưởng tượng ra.
“Bọn họ rất ủng hộ công việc của tôi, cậu không cần cảm thấy có gánh nặng.” Sở Tuyên nói, cầm gối đầu chèn sau lưng Hoắc Vân Thâm.
“Vậy là tốt rồi.” Giọng Hoắc Vân Thâm vẫn còn khó nghe, nhưng đã khôi phục lại bình tĩnh, lại có thể nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng như xưa của y.
“Cổ họng cậu không thoải mái, ít nói chuyện.” Sở Tuyên nhận chén cháo nóng trong tay tiểu ca lái xe, bên trong bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỳ cùng long nhãn, mùi vị thơm ngon: “Nào, ăn một chút.”
Bác sĩ vẫn vô cùng cẩn thận mà thổi ngụi đưa tới bên miệng, bỗng nhiên Hoắc Vân Thâm bị một câu công việc kia giội cho gáo nước lạnh.
Có lẽ chính mình đối với bác sĩ mà nói, chỉ là một người bệnh mà thôi.
Chờ ra viện, hắn sẽ đưa mình đến nơi nào? Trở lại nhà tù mục nát kia?
“Tôi đang muốn hỏi cậu, tiểu viện của cậu sao lại đột nhiên bốc cháy?” Sở Tuyên một bên đút cháo, một bên nói.
Hoắc Vân Thâm nuốt cháo xuống, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Người trong nhà đâu? Trần quản gia đâu? Bọn họ ở chỗ nào?”
“Không biết…” Y dừng một chút, vẫn là lắc đầu.
“Ài, nhà của cậu sao lại như vậy, thật là khiến người ta lo lắng.” Sở Tuyên tức giận oán thầm, ấn tượng đối với Hoắc gia không tốt lắm. Ngay từ đầu chỉ cảm thấy bọn họ đối với Hoắc Vân Thâm không đủ coi trọng, hiện tại mới phát hiện, căn bản cũng không phải lý do không coi trọng hay không, là bọn họ căn bản không coi Hoắc Vân Thâm ra gì.
Nếu như lúc ấy mình không tới, Hoắc Vân Thâm đã mất mạng rồi.
“Thiếu gia! Có mấy người đang hỏi thăm tên của cậu, dường như bọn họ sắp tới đây.” Tiểu ca lái xe lại quay trở về, bởi vì vừa ra cửa đã gặp mấy người khả nghi.
“Người nào?” Phản ứng đầu tiên của Sở Tuyên chính là cau mày.
Rồi lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoắc Vân Thâm, tròng mắt kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa.
“Đừng sợ.” Sở Tuyên quyết định thật nhanh, thả chén trong tay xuống, trước tiên giấu kỹ Hoắc Vân Thâm.
Đám người kia nói đến liền đến, đi phía trước, rõ ràng là lão gia của Hoắc gia. Mấy người khí thế bừng bừng, cũng không gõ cửa liền mở cửa đi vào, tái hiện lại hình ảnh đám người có tiền của xã hội xưa.
“Hoắc thế thúc?” Sở Tuyên ngồi trên giường, ngạc nhiên nhìn Hoắc lão gia.
“Hiền chất, cậu bị bệnh?” Ánh mắt Hoắc lão gia quét một vòng quanh phòng bệnh, phát hiện ngoài Sở Tuyên còn có một chàng trai, chàng trai kia đang bận trước bận sau, chuẩn bị đồ ăn.
“Đúng vậy a, đột nhiên bụng không thoải mái, đến bệnh viện nhìn một chút.”
Hoắc lão gia híp mắt nói: “Vậy cũng thật kỳ quái, cậu không phải bác sĩ sao?”
Sở Tuyên sững sờ, cười khổ nói: “Thế thúc chưa từng nghe qua, người học y không tự chữa. Mặc dù tôi là bác sĩ, nhưng cũng không thể làm giải phẫu cho mình a, tôi thế nhưng là bị đau ruột thừa.” Lại vô cùng nghi hoặc hỏi: “Thế thúc cập nhật thông tin nhanh như vậy, tôi vừa nằm viện, ngài đã tới thăm tôi rồi hả?”
Hoắc lão gia nói: “Đi ngang qua đây, nghe nói cậu nhập viện, đến xem sao.” Ánh mắt ông ta như hung thần ác sát (*quỷ thần hung ác hại người), nhìn vào toilet: “Thế thúc đột nhiên mót quá, mượn nhà vệ sinh dùng một lát, hiền chất không ngại đi.”
“Sao có thể chứ.” Sở Tuyên nói: “Ngài tùy ý.”
“Như vậy phải cảm ơn rồi.” Hoắc lão gia đi vào, mở cửa toilet trong phòng bệnh, phát hiện bên trong không có ai, ông ta ngay cả giả vờ giả vịt cũng lười, lui ra ngoài nói: “Đột nhiên lại không muốn, người già chính là có nhiều tật xấu. Hiền chất cậu mau khỏi bệnh, thế thúc còn có chút việc gấp phải đi xử lý.”
“Được, vậy thế thúc đi thong thả.”
Một đám người ra khỏi phòng bệnh của Sở Tuyên, vội vội vàng vàng quả nhiên là có việc gấp.
“Thiếu gia…”
“Tối qua anh dùng tên tôi đăng ký?”
“Ừ ừ, đúng vậy.”
Sở Tuyên vỗ vỗ bả vai tiểu ca lái xe: “Làm tốt lắm, tháng này tăng lương cho anh.”
Hôm qua quá khuya, chỉ có vài bác sĩ trực lại mới biết được Hoắc Vân Thâm. Vừa vặn bọn họ hôm nay tan ca, bác sĩ thay ca cũng không biết có một nhân vật là Hoắc Vân Thâm.
Hoắc lão gia đến bệnh viện hỏi thăm cũng chỉ có thể hỏi ra tên của Sở Tuyên, huống chi ông ta khống quá hoài nghi Sở Tuyên mang theo Hoắc Vân Thâm.
“Thiếu gia, bọn họ đi thật rồi, tôi nhìn thấy bọn họ lên xe.” Tiểu ca lái xe chạy ra ngoài một chuyến, sau đó trở về báo cáo.
Sở Tuyên vội vàng nhảy xuống giường, từ phía ngoài cửa sổ kéo Hoắc Vân Thâm lên.
Cửa sổ trước đây xây theo kiểu xưa, không có lưới bảo vệ, trong đó có vài khung sắt bị cong vẹo, người gầy như Hoắc Vân Thâm chui ra là vừa vặn.
“Cẩn thận một chút…” Sở Tuyên vô cùng cẩn thận kéo Hoắc Vân Thâm vào, đỡ lên giường ngồi xuống: “Hiện tại xem ra, thái độ của cha cậu đối với cậu có chút mờ ám, lời nói khó nghe, cũng không trừ khả năng ông ta cố ý trừ khử cậu.”
Sở Tuyên thân là kẻ thấy nhiều biết rộng của xã hội mới, hắn đã gặp qua nhiều chuyện người thân phản bội, cũng không cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Mà đối với xã hội cũ này mà nói, cái này căn bản không hợp với lẽ thường, cho dù trong lòng có hoài nghi, cũng khó có thể nói ra miệng.
Nói ra người khác không tin coi như xong, lại còn cảm thấy ngươi đại nghịch bất đạo, uổng công làm người.
Cho nên Hoắc Vân Thâm cỡ nào khiếp sợ, y quả thật không thể tin Sở Tuyên sẽ nói ra những lời này…
Sở Tuyên rồi lại hiểu lầm y, nhíu mày nói: “Như thế nào, cậu cảm thấy tôi nói chuyện quá mức khoa trương đáng sợ? Nhưng cậu tự suy nghĩ một chút, nhất cử nhất động của ông ta đều không hợp lý, có loại cảm giác kỳ lạ sâu sắc.”
Lúc trước Sở Tuyên cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, hiện tại rốt cuộc đã biết.
Thái độ Hoắc lão gia đối với Hoắc Vân Thâm, căn bản không phải thái độ của một người cha đối với con của mình.
“Không.” Hoắc Vân Thâm rất sợ Sở Tuyên hiểu lầm mình, lời giải thích nhất thời nói không ra, y lập tức nắm chặt áo Sở Tuyên, không ngừng lắc đầu: “Bác sĩ..”
“Cậu từ từ nói, không cần gấp.” Sở Tuyên nhìn vẻ mặt tràn đầy vất vả của y, lại không đành lòng, tình cảnh của người này thật khiến người ta thương cảm.
“…” Hoắc Vân Thâm gật gật đầu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Bác sĩ, ông ta muốn giết tôi.”
Chính thức nghe được đáp án của người trong cuộc, Sở Tuyên vẫn là kinh ngạc một chút, hắn nói: “Chẳng lẽ, lửa là ông ta đốt hay sao?” Nếu như đây là sự thật, như vậy thật sự là… rốt cuộc là vì cái gì, nhất định phải dồn một người ốm yếu vào chỗ chết?
Người này là con của ông ta a!
Hoắc Vân Thâm gật gật đầu: “Tôi không muốn về nữa…” Y ngẩng đầu nhìn Sở Tuyên, ánh mắt tràn ngập đau thương, còn có chút chờ mong.
“Đương nhiên, là nơi ăn thịt người, khẳng định không về nữa.” Biết rõ tình cảnh của Hoắc Vân Thâm, Sở Tuyên sao có thể đưa Hoắc Vân Thâm trở về.
Hôm nay dưới mí mắt Hoắc lão gia làm loại chuyện giấu người, vậy cũng chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm phải làm cho xong.