Biết được mình và mẹ hoàn toàn là vật hi sinh của Hoắc lão gia tử, Hoắc Vân Thâm điên rồi, trong đầu chỉ tràn ngập giết kẻ súc sinh kia, báo thù cho mẹ và bản thân.
Một giây trước khi ra tay, trái tim Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên siết chặt, y nghĩ, nếu mình giết người, Sở Tuyên còn có thể tiếp nhận mình không?
Hắn vốn rất sợ hãi chính mình thân là lệ quỷ, vốn không thích bộ dạng hung tàn của mình… Hoắc Vân Thâm đã có thể đoán được, biểu lộ của Sở Tuyên tại thời điểm nghe thấy mình giết người, không chỉ có sợ hãi, chán ghét, có lẽ còn là thất vọng.
Nhưng Hoắc Vân Thâm không muốn lừa gạt Sở Tuyên, cho nên chỉ cần hắn hỏi, sẽ nói ra sự thật giết người cho hắn biết.
“Là cậu giết bọn họ?” Thì thào những lời này, ánh mắt Sở Tuyên trở nên thẫn thờ, thân thể không rõ nguyên nhân mà bắt đầu phát run, đó là hai mạng người a, nói giết liền giết sao?
Thế nhưng Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm sẽ tùy tiện giết người sao? Mày tin… y thật không có một chút nhân tính?
Tự hỏi bản thân mình như vậy, sắc mặt Sở Tuyên thay đổi qua lại, hắn ý định cố gắng giữ vững tỉnh táo, khiến mình đừng bất công, đừng bởi vì Hoắc Vân Thâm là quỷ, xem y trở thành phe đối địch của loài người.
Tỉnh táo lại, Sở Tuyên.
Đừng… lộ ra vẻ sợ hãi với y, có lẽ y sẽ chịu không nổi.
“Tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm khẽ gọi, trong giọng nói mang theo dè dặt cẩn thận, còn có cầu khẩn khó có thể phát giác, rốt cuộc hắn nghĩ cái gì a, trong lòng đang phán tội mình sao?
“Nói cho tôi biết.” Sở Tuyên run rẩy mấp máy bờ môi không còn chút máu: “Tại sao lại giết bọn họ?”
Một là cha ruột của Hoắc Vân Thâm, một là lão đạo sĩ không hề đụng chạm đến Hoắc Vân Thâm, bọn họ thật sự đáng chết sao?
Sở Tuyên thật sự muốn biết, bọn họ đáng chết sao?
“Tiên sinh cho là thế nào?” Hoắc Vân Thâm ở xa nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, không dao động, dường như hai mạng người đối với y mà nói chỉ là bình thường. Chỉ có ánh mắt có thể biểu hiện một chút tâm tình thuộc về y, y đang khẩn trương.
Phần khẩn trương này Sở Tuyên có thể nhìn thấy sao?
Có thể.
“Đến đây.” Sở Tuyên vẫy tay gọi y, ánh mắt vừa đau xót lại ôn nhu, không biết nên đối đãi với y thế nào.
Ít nhất trước khoảnh khắc biết được chân tướng, vẫn muốn đối tốt với y.
Không muốn y bởi vì một ánh mắt của mình mà khổ sở, mà bi thương, trái tim đã hoàn toàn hướng về y.
Sở Tuyên… mày xong rồi.
“Được…” Hoắc Vân Thâm không kháng cự được lời mời gọi của Sở Tuyên, mặc dù có gãy chân, bò cũng phải bò về phía hắn.
Y không dám đến quá gần, tại một nơi cách Sở Tuyên một chút xíu, y ngoan ngoãn đứng đấy, tiếp nhận ánh mắt chất vấn cùng thăm dò.
Kỳ thật cũng không có, Sở Tuyên không thăm dò y, cũng không chất vấn y, chỉ là nghi hoặc nhìn y mà thôi.
“Tôi biết, chỉ cần tôi hỏi cậu, cậu đều trả lời thật với tôi, đúng hay không? Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao lại giết người a?” Sở Tuyên nắm chặt hai tay y, kéo y đến gần mình thêm một chút. Sở Tuyên cảm thấy mình hiện tại giống như đang đối đãi với một đứa bé, sợ y phản nghịch, lại sợ y kinh sợ, cho nên ngay cả nói cũng không dám nói quá lớn: “Cầu cậu, nói cho tôi biết.”
Đối mặt với Sở Tuyên, tâm tư Hoắc Vân Thâm hỗn loạn như tơ vò, y lắc đầu, rồi lại không nói ra được lời nào.
Trên đời này sao lại như vậy, lại có một người tốt đến như thế?
“Cậu đừng như vậy, cho dù nguyên nhân là gì, chỉ cần cậu thẳng thắn với tôi…”
“Anh đều sẽ tiếp nhận sao?” Hoắc Vân Thâm vẫn đang nhìn hắn, giọng nói nhỏ gần như không nghe thấy phát ra từ đôi môi tái nhợt truyền vào tai hắn.
Hắn muốn nghe đáp án gì, chính hắn cũng không biết.
“Cậu không nói với tôi, bảo tôi làm sao tiếp nhận?” Sở Tuyên nắm tay y chặt thêm chút nữa, nếu như vậy cũng không được… dứt khoát kéo y ngồi lên chân mình, ôm eo y: “Tôi lại khiến cậu biết rõ, tôi thiên vị cậu, một chút cũng không muốn hoài nghi cậu… như vậy cậu có thể thẳng thắn một chút hay không?”
Hoắc Vân Thâm vẫn lắc đầu: “Tiên sinh như vậy sẽ khiến tôi…”
“Nói!” Sở Tuyên dùng sức nắm chặt tay y, đột nhiên cao giọng quát, ở đâu còn nửa phần bóng dáng ôn nhu.
“…” Hoắc Vân Thâm ngồi trên đùi hắn, cả người cứng đờ.
“Nói mau!” Sở Tuyên lộ vẻ hung dữ, siết chặt eo y, trong động tác mang theo vài phần thô bạo… lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm bị như vậy, vậy mà kìm lòng không được, ấp úng mở miệng: “Ông ta giết mẹ tôi, còn có tôi.”
Đạt được đáp án nay, trái tim Sở Tuyên thoáng cái thả lỏng.
“Tiên sinh có biết tôi rất hận ông ta?” Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt oán hận, xuyên qua khoảng không phía trước: “Thì ra mẹ tôi là do ông ta dùng tiền mua tới, tôi là ông ta dồn hết tâm trí sinh ra… dùng để thay đổi vận mệnh của ông ta, ông ta thi triển tà thuật lên người tôi, trợ giúp ông ta chiếm được Hoắc gia, cuối cùng trở thành hào phú một phương.”
“Ông ta thật sự là súc sinh…” Sở Tuyên kinh ngạc nghe, cảm thấy da đầu run lên, loại người này chết là đáng, phải là sớm đột tử mới đúng.
“Tôi còn chưa ra đời liền đã định trước…”
“Đừng nói những cái đó nữa, quên đi.” Sở Tuyên càng dùng sức ôm chặt y, ấn đầu y vào ngực mình, dùng tay vuốt ve tóc y: “Những cái đó đều đã qua rồi, đừng nên suy nghĩ nữa được không?”
Hoắc Vân Thâm bị ôm, cúi đầu nhìn mũi chân mình, trên người y lộ ra một loại bi thương nồng đậm. Y chết oan, oán khí không cách nào tiêu tan, linh hồn chết cháy không có chốn về.
Đã định trước trên đời này, tìm không thấy một chỗ thuộc về mình. Vì vậy thế gian này không chưa được y, y không nên tồn tại.
“Tôi không cam lòng, tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm nhỏ giọng thì thào.
Y vẫn dựa vào Sở Tuyên, không muốn đứng dậy rời đi. Bởi vì rời khỏi Sở Tuyên sẽ khó chịu, chỉ có chạm vào hắn mới cảm thấy thoải mái.
Nói quỷ khí hao hết là thật, ngày hôm qua Hoắc Vân Thâm dùng sức quá nhiều, màu da hiện tại của y càng hiện lên xám trắng trong suốt.
“Cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tuyên đưa tay vuốt mặt y, phát hiện gò má quỷ này so với trước kia càng thêm trong suốt, đối lập rõ ràng với ngón tay mình, lộ ra hết sức dọa người.
Sờ lên da, không có bao nhiêu cảm giác chân thật, dường như chạm vào hư không.
“…” Hoắc Vân Thâm không nói lời nào, y lẳng lặng nhìn Sở Tuyên, ánh mắt giống như không bỏ không dời đi được.
Sở Tuyên quỷ thần xui khiến, tiến đến gần hôn một cái lên môi y.
Dương khí vô hình, từ bờ môi ấm áp chuyển sang bờ môi trong suốt, khiến cho Hoắc Vân Thâm không nỡ rời khỏi nụ hôn của người này, y vòng qua cổ Sở Tuyên, nửa thỉnh cầu nửa bắt buộc, lại khiến Sở Tuyên dừng lại trên môi mình lâu một chút.
“Có phải dương khí không đủ hay không?” Sở Tuyên nghi hoặc nói, tiếp tục ôn nhu thương tiếc hôn y, một bên chú ý đến hai hàng lông mày y dần giãn ra, cuối cùng màu da cũng khôi phục lại bình thường.
Hoắc Vân Thâm ấn trước ngực, chỗ đó giống như sống lại, đang đập thình thịch.
“Tiên sinh nghe thử?” Y đứng lên, đưa ngực mình đến bên tai Sở Tuyên, nhẹ nhàng ấn đầu Sở Tuyên lại: “Tiên sinh có nghe không?”
Tai Sở Tuyên, dán vào lồng ngực lạnh như băng, hắn cái gì cũng không nghe được. Lồng ngực yên ắng, trái tim bên trong sẽ không đập.
“Ừm…” Người đàn ông ôn nhu tâm địa thiện lương, rồi lại ôm con quỷ này nói: “Tôi nghe thấy.”
Hoắc Vân Thâm đứng giữa hai chân hắn, khoảnh khắc nghe thấy vậy, nở ra nụ cười vừa ngượng ngùng lại sáng lạn.
Tình yêu của y, giống như một đóa hoa, một đêm nở rộ.
….
Ngày đầu tiên của tháng mười một, là ngày đưa tang Hoắc lão gia tử.
Sở Tuyên xem như không quen biết Hoắc gia, rồi lại nhận được lời mời của Hoắc Vân Long, bảo hắn tham dự tang lễ.
Nhận được tin, tâm tình Sở Tuyên rối bời. Mình và Hoắc Vân Thâm là loại quan hệ này, mà Hoắc lão gia tử chết dưới tay Hoắc Vân Thâm, hắn rồi lại đi tham dự tang lễ?
Hắn ngồi ở chỗ kia xuất thần, nghĩ làm thế nào đáp lại Hoắc Vân Long.
“Hoắc Tiêu làm sao mà chết, cậu ấy biết rõ.” Một giọng nói âm u, vang lên trong phòng.
Sở Tuyên đưa mắt nhìn bốn phía, ở trên ghế sopha trong phòng khách tìm thấy con quỷ kia… y mặc áo dài rộng rãi thoải mái, cầm một quyển tạp chí làm bộ đang đọc.
“Anh ấy biết cậu làm gì?” Sau khi suy nghĩ cẩn thận những lời này, Sở Tuyên âm thầm đổ mồ hôi lạnh, một Hoắc gia lớn như vậy, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu chuyện tình không muốn người khác biết đây?
Nhà giàu, ai cũng không đơn giản như mình nghĩ.
“Hoắc Vân Long thật chỉ là thuần túy muốn giúp cậu?” Ngày đó đến tìm mình, tự nói với mình một ít tin tức, thật chỉ là thuần túy quan tâm đến Hoắc Vân Thâm?
Sở Tuyên hỏi Hoắc Vân Thâm, y nói tiếp: “Những chuyện bẩn thỉu kia, tiên sinh không nên nghe.”
“Ừ.” Sở Tuyên nói: “Cậu là không muốn nói cho tôi biết đi, kỳ thật tôi không ngại, để bụng mà nói đã sớm để bụng rồi.” Có đôi khi hắn mơ hồ cảm thấy được con quỷ này có chút tự ti không giải thích được, nhưng tại sao phải tự ti?
Xuất thân không phải tự mình có thể lựa chọn, vận mệnh bi thảm cũng chỉ khiến người ta thương tiếc y, mà sẽ không xem thường y.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, làm bộ đọc báo.
“Ngày mai phải tham dự tang lễ, tôi ra ngoài mua một bộ đồ tây màu đen, ừ…. ngày một, thuận tiện mua một con gà trống về.” Sở Tuyên vạch ra từng kế hoạch, vào phòng thay một bộ quần áo, cầm bóp tiền cùng chìa khóa nhà chuẩn bị ra ngoài.
Giọng nói âm u của quỷ kia, lại vang lên sau lưng hắn: “Một con gà, còn không bằng một nụ hôn của tiên sinh.” Cho nên, mua cũng uổng công.
“A? Tôi muốn ăn thịt gà không được sao? Cậu chỉ biết là mua cho cậu?” Sở Tuyên trợn trắng mắt, tinh khí của mình đều cho quỷ kia, bồi bổ bản thân một chút thì làm sao?
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Sở Tuyên, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười một tiếng.
Hàm chứa mật ngọt.
“Tôi đi đây, cậu có đi không?” Sở Tuyên đứng ở cửa ra vào, có chút do dự mà trù trừ, không động.
“Ừ, tôi đi theo.” Hoắc Vân Thâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy.
Sở Tuyên ra ngoài, y đương nhiên muốn đi theo.
“Nếu không… cậu thay bộ quần áo, ra ngoài.” Sở Tuyên lắc lắc bàn tay trống không của mình, hơi ngượng ngùng, đề nghị: “Cho cậu đi dạo phố cùng.”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu nhảy loạn.
“Được…” Cổ họng khô khốc của y phát ra một chữ, không thể chờ được nữa mà nói đồng ý.
Y cẩn thận quan sát bộ quần áo trên người Sở Tuyên, sau đó mới thay một bộ quần áo mùa đông phối hợp với hắn, đội lên mũ áo thật to, khăn quàng cổ, bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra hai con mắt.
Cánh tay xám trắng giấu trong tay áo, tay của Sở Tuyên từ ống tay áo chui vào, nắm chặt ngón tay y.
Hoắc Vân Thâm tránh một chút, vội vàng phun ra hai chữ: “Sẽ lạnh.”
“Không sợ.” Sở Tuyên dắt y ra ngoài.
Cứ như vậy cùng một chỗ đi trên đường, người khác có thể nhìn thấy.
“Thế giới bên ngoài thay đổi rất nhiều, cậu còn chưa đi dạo qua đi?” Sở Tuyên dẫn theo y, dưới lầu bắt một chiếc taxi, đích đến là trung tâm mua sắm.
Gần trung tâm mua sắm có một con phố ẩm thực, thời điểm nhàm chán Sở Tuyên thích tới chỗ này ăn lung tung. Sức ăn của hắn kỳ thật không nhỏ, có thể ăn từ đầu đường đến cuối phố, nhưng với tư cách một con chó độc thân, rêu rao khắp nơi như vậy dù sao cũng hơi khó coi, cho nên hắn rất ít khi đến.
Hôm nay cũng không còn độc thân rồi, Sở Tuyên dẫn theo vợ tới.
Nắm tay Hoắc Vân Thâm, mười ngón đan xen, xuyên qua từng phố lớn ngõ nhỏ.
“Đồ cậu ngửi qua mùi vị đặc biệt khó ăn.” Sở Tuyên ăn xâu nướng quỷ kia ngửi qua, phát hiện mùi vị gì cũng không có, đồ ăn vốn đang nỏng hổi thoáng cái trở nên lạnh ngắt.
May mắn ông chủ không để ý bên này, nếu không nhất định sẽ bị dọa chết.
“…” Hoắc Vân Thâm im lặng không nói, phát hiện Sở Tuyên cầm xâu nướng thứ hai, lại tiến tới ngửi.
“Cậu muốn bị đánh à?” Sở Tuyên dở khóc dở cười trốn y, hai ba miếng ăn xong xâu nướng.
Sau đó không xâu nướng gì nữa, hắn hỏi Hoắc Vân Thâm: “Cậu muốn đến chỗ nào chơi?”
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu suy nghĩ: “Tiên sinh, tôi muốn đi nhà ma.”
“…” Sở Tuyên chịu thua y.
Dẫn một con quỷ đi chơi nhà ma, khách bên trong có giết mình hay không?
Sở Tuyên thấp thỏm không yên, dẫn Hoắc Vân Thâm đến công viên trò chơi gần đây, thẳng tiến đến nhà ma.
Nhưng không biết tại sao, hắn vậy mà cảm thấy có chút kích thích.
“Nghe đây, sau khi đi vào không được hù dọa khách?” Trước khi đi, Sở Tuyên nhỏ giọng cảnh cáo quỷ bên cạnh.
“Vậy cũng không thể dọa anh sao?” Hoắc Vân Thâm cười yếu ớt.
“Không thể.” Sở Tuyên nói: “Nếu cậu dám làm tôi sợ, lần tới tôi không dẫn cậu ra ngoài chơi nữa.”
Nhà ma này được xưng là nhà ma kinh khủng nhất, người có thể đi đến cuối ít lại càng ít. Hôm nay Sở Tuyên là lần đầu tiên, sau khi hắn đi vào, hết nhìn đông lại ngó tây, phát hiện nơi này là một bệnh viện cũ nát, ánh sáng ảm đạm, hiệu ứng hoang vắng làm rất đúng chỗ, hơn nữa thỉnh thoảng có gió lạnh thổi tới, thật sự rất khủng bố.
“Thật là khủng khiếp a, không bằng chúng ta đừng chơi nữa, ra ngoài đi?” Đôi tình nhân nhỏ bên kia đang lạnh run, thương lượng bỏ cuộc giữa chừng.
“Đến đến đến, mọi người cùng nhau đi thôi.” Nam sinh đứng cạnh cô bé nói, bình thường nam mang nữ đến nhà ma hơi, chút tâm tư kia mọi người đều biết, cậu ta liền khích lệ bạn gái tiếp tục chơi.
Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm đứng ở gần chỗ bọn họ, liền biến thành đối tượng để cặp tình nhân nhỏ dựa sát vào.
Điều này làm Sở Tuyên dở khóc dở cười, nơi đây chính là có một con quỷ hàng thật giá thật, bị giật mình cũng không chịu trách nhiệm gì nha.
“Chúng ta đi.” Sở Tuyên kéo Hoắc Vân Thâm nhanh rời đi.
Đi đến một đoạn đường không có ai, bởi vì con đường này rất tối, những người khác đều không chọn chỗ này.
Tình nhân nhỏ nhìn thấy bọn họ biến mất trong đêm, cũng do dự có nên theo sau hay không: “Chỗ đó rất tối a, dường như rất nguy hiểm… bằng không thì đừng đi?”
Giọng nói sợ hãi của cô bé càng lúc càng xa, Sở Tuyên cười cười, rồi lại đột nhiên cảm thấy trong tay trống không.
Nụ cười của hắn cứng lại trong bóng đêm: “Hoắc Vân Thâm?”
Chung quanh không có ai trả lời, quỷ kia dường như đã bất chợt biến mất.
“Hoắc Vân Thâm!” Sở Tuyên tìm kiếm bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Vân Thâm ở đâu, hắn đột nhiên sợ hãi, sợ đến khuôn mặt trắng bệch: “Sẽ không đâu, sẽ không nhanh như vậy đâu…”
Cho dù quỷ khí hao hết cũng không nhanh như vậy được.
“Hoắc Vân Thâm! cậu đừng làm tôi sợ, cậu mau ra đây!”
Trong khoảnh khắc đã muốn hỏng mất, sau lưng đột nhiên đụng phải một lồng ngực lạnh ngắt.
“Hoắc Vân Thâm?”
Nhưng rất nhanh hắn lại không thấy đâu.
“Cậu! Móa! Cậu đang đùa giỡn tôi!” Sở Tuyên chuyển buồn thành vui, lại chuyển vui thành nghiến răng nghiến lợi, mắng: “Khốn nạn Hoắc Vân Thâm! Cậu là đồ chết tiệt!”
“Tiên sinh.” Một khuôn mặt quỷ cực kỳ xấu xí, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Sở Tuyên.
“A! Cút!” Sở Tuyên bị kinh sợ, không khách khí chút nào nhấc chân đạp y.
Quỷ kia lại biến mất, không biết núp ở chỗ nào, Sở Tuyên giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi cho cậu biết, tôi rất tức giận, cậu đừng ló mặt ra, nếu không tôi sẽ trả thù cậu!”
Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Không biết là hiệu ứng của nhà ma, hay là kiệt tác của quỷ kia.
Sở Tuyên đứng tại chỗ, một chốc lại cảm thấy phía sau có người, xoay người sang rồi lại cái gì cũng không thấy. Cứ vậy xoay tới xoay lui mấy lần, tinh thần khẩn trương của hắn đã nhanh muốn điên rồi.
“Hoắc Vân Thâm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không ra tôi về nhà ném bài vị của cậu… a… ” Lời còn chưa nói hết, một bàn tay lạnh buốt từ phía sau che miệng Sở Tuyên, cánh tay siết chặt hông hắn, rất nhanh kéo hắn vào một góc chết.
“Ném bài vị của tôi?” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Thâm vang lên bên tai Sở Tuyên, mang theo một chút uy hiếp rất nghiêm túc, như là giận: “Anh vĩnh viễn đừng làm như vậy, tôi sẽ giận.”
Y nói, nhờ vào bóng đêm che giấu, từ một góc âm u giải phóng ham muốn chiếm giữ của mình.
“Tôi chỉ nói giỡn…” Miệng Sở Tuyên vừa được buông ra, vội vàng giải thích.
Hoắc Vân Thâm dường như không muốn nhiều lời, lập tức xoay cằm hắn qua, ấn môi xuống, hút mạnh hai phiến môi ấm áp kia… Hoắc Vân Thâm trốn trong bóng đêm lao ra cướp lấy con mồi thuộc về y.
“A…”
Nụ hôn thô bạo, giống như ngày đó ở bên ngoài ăn quỷ, cố chấp bá đạo khiến người ta sợ hãi.
Sở Tuyên thầm nghĩ, mình lại chọc y chỗ nào rồi?
Chỉ bời vì lời nói ném bài vị, y cũng không khỏi quá mức hẹp hòi?
“Cậu nhẹ nhàng một chút… nhẹ nhàng một chút được không?” Hắn một bên nhận lấy nụ hôn thô bạo, một bên kháng nghị.
Quỷ kia lại lưu luyến môi hắn, nói: “Ôn nhu chính là tiên sinh, không phải tôi.”
“Bình thường rất tốt mà, sao đột nhiên liền phát bệnh?” Sở Tuyên biết y cũng không làm gì mình, sau khi giãy giụa một lúc liền chầm chậm thả lỏng.
Không thả lỏng không được, sức lực quỷ kia rất lớn.
“Bởi vì nơi này rất sợ.” Hoắc Vân Thâm kéo ngón tay Sở Tuyên, đặt lên lồng ngực mình, gương mặt y dán sát gò má Sở Tuyên, cúi đầu cười nói: “Tiên sinh thật biết dỗ tôi.”
Y đang nói đến chuyện ngày hôm qua, Sở Tuyên trợn trắng mắt nói lời bịa đặt.
Nơi này căn bản sẽ không nảy lên.
“Tôi…”
“Tôi thật không cam lòng, tiên sinh, tôi muốn sống.” Hoắc Vân Thâm đột nhiên ôm chặt hắn, chôn mặt thật sâu bên cổ hắn, nếu như quỷ có nước mắt mà nói, như vậy nước mắt của y đã chảy xuống.
Chỉ có còn sống, mới có thể hưởng hết mọi thứ mà mọi đôi tình nhân nên có.
“Vân Thâm…” Sở Tuyên giơ tay lên, xoa xoa đầu y, tâm tư càng không ngừng phập phồng, giống như sóng biển cứ cuồn cuộn từng lớp từng lớp một.
Y muốn sống, nhưng mà có biện pháp gì?
Người đã chết cũng không có khả năng sống lại.
“Ừ… là tôi….” Hoắc Vân Thâm ôm Sở Tuyên quỳ xuống, dựa vào bức tường phía sau, thấp giọng nói: “Là lòng tôi quá tham, có thể gặp được tiên sinh là may mắn lớn nhất rồi.”
“Cho nên nói, chúng ta bây giờ cũng rất tốt… không phải tôi đang ở bên cạnh cậu sao?” Sở Tuyên vắt hết óc, an ủi: “Cậu xem, chúng ta kết minh hôn, là vào cửa hợp pháp. Bài vị của cậu khẳng định vĩnh viễn đặt ở trong nhà tôi, tôi không có khả năng vứt bỏ, đó là lời nói đùa, ai bảo cậu không duyên không cớ dọa tôi sợ. Cậu không biết vừa rồi tôi sợ hãi bao nhiêu đâu, thời điểm cậu biến mất tôi sợ đến choáng váng.”
“Tiên sinh không nỡ bỏ tôi sao?” Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu lên, đưa mặt tới gần Sở Tuyên.
“Ừ…a…” Sở Tuyên che miệng, nói: “Đừng hôn tôi như vậy nữa, miệng đau.” Đầu lưỡi bị y mút đến tê dại, lúc nói chuyện cũng bị lắp bắp.
“Được.” Hoắc Vân Thâm đồng ý với hắn, đổi mục tiêu từ môi sang cổ, gỡ bỏ khăn quàng dùng sức gặm cắn.
“Này…” Giọng nói Sở Tuyên run rẩy, yết hầu bị cắn, nói không ra một từ hoàn chỉnh.
Chết tiệt… y sao sẽ biến thành như vậy? Là vì gần đến mùng một sao?
Không đúng, không phải trăng tròn mới có thể như vậy sao?
“A… cậu đang làm gì đó? không được như vậy….” Sở Tuyên luống cuống tay chân ngăn cản cái tay kia, ấn tại chỗ mẫn cảm của mình, lúc ấy không cách nào ngăn cản, đối phương dùng lực rất lớn, thoáng cái liền nắm giữ toàn bộ khu vực riêng tư. Khiến Sở Tuyên vừa tức giận vừa lúng túng, nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì a? Nơi này lạnh như vậy, tôi sẽ bị cảm.”
“…” Động tác của Hoắc Vân Thâm hơi dừng lại, y khó khăn ngẩng đầu lên khỏi xương quai xanh của Sở Tuyên.
Dường như nhẫn nại rất vất vả, nhưng y không hô hấp cũng sẽ không thở dốc, cho dù kích động cũng không có biểu hiện gì.
“Trở về đi.” Sở Tuyên khẽ đẩy quỷ trước mặt, một bên sửa lại khăn quàng cùng cổ áo bị xé mở, một bên đứng lên.
Trong khoảnh khắc hắn nhấc chân, Hoắc Vân Thâm đột nhiên ôm bắp chân hắn, cách quần cắn một cái: “Muốn ăn tiên sinh.”
Ăn sạch cả xương, vĩnh viễn cùng một chỗ với y.
“Đừng khủng bố như vậy…” Sở Tuyên cảm thấy bắp chân tê rần, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Chúng ta vẫn phải tiếp tục chơi đùa a.”
“Tiên sinh nói đúng lắm.” Đưa mắt nhìn hắn thật lâu, Hoắc Vân Thâm đột nhiên cười ra tiếng, sau đó mới vươn tay với hắn, để cho hắn kéo mình dậy.
Sở Tuyên kéo Hoắc Vân Thâm lên khỏi mặt đất, thời điểm đi bộ vẫn cảm thấy chỗ bắp chân bị cắn rất ngứa, thậm chí còn có hơi đau.
Chờ đến khi về nhà, thời điểm đi tắm mới nhìn thấy, nơi bắp đùi hằn nguyên một dấu răng xanh đen, cho dù rửa như thế nào cũng không sạch.
“Qua mấy ngày nữa sẽ biến mất đi?”