Thở dài, Trần quản gia vẫn là báo lại cho Hoắc lão gia.
“Lão gia, vừa rồi tôi đi tìm Sở thiếu gia, cậu ấy nói muốn nhìn đại thiếu gia hết bệnh mới thôi.” Ông muốn khuyên nhủ Hoắc lão gia: “Lão gia, nếu đã nói vậy, cái đó chẳng phải chuyện tốt…”
“Ông thì hiểu cái gì, cứ như vậy đi, ngày mai tôi đến gặp cậu ta.” Hoắc lão gia tử ở bên kia nói, khiến Trần quản gia càng thêm hoảng sợ, ông thật sự cảm thấy không có gì nghiêm trọng như vậy, cho dù thân phận Sở Tuyên có tốt, nhưng mà người ta nguyện ý a.
Thật không biết tại sao lão gia lại cố chấp như vậy?
Trong khóa viện, Sở Tuyên vắt một cái khăn ướt, giúp Hoắc Vân Thâm lau vụn tóc không cẩn thận dính vào cổ, động tác cẩn thận khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Trên mắt có không?”
Nhìn gương mặt bỗng phóng đại trước mắt, phản ứng đầu tiên của Hoắc Vân Thâm chính là chớp mắt mấy cái, kết quả tóc rơi vào khiến hai mắt đỏ lên.
“Đừng động, đừng nháy mắt.” Sở Tuyên vội vàng giúp y lấy ra, nhưng tóc đã vào trong mắt, chỉ có thể dựa sát, dùng ngón tay lấy ra.
Hô hấp lướt nhẹ qua mặt, có thể ngửi thấy được mùi thơm của xà phòng trên người đối phương.
Sau khi làm xong, Hoắc Vân Thâm đưa tay đẩy hắn ra, lại để hai người duy trì một khoảng cách nhất định.
Sở Tuyên ngẩn người, sau đó mới ngượng ngùng nói xin lỗi: “Thật có lỗi.” Có lẽ đối phương không thích ứng loại thân cận thế này, đối với mấy cái này khá mẫn cảm.
Dù cho hai người cùng giới tính, ừ, thời kỳ này còn tương đối bảo thủ, sau này nên chú ý một chút là được rồi.
“Không sao.” Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng vân vê ống tay áo, môi mím thành một đường, thoạt nhìn có vẻ rất mất tự nhiên.
Sở Tuyên cho là y vẫn còn để ý, cười cười cúi đầu sắp xếp.
Mấy ngày nay cẩn thận chăm sóc đến mọi phương diện cho người bệnh, thân thể người bệnh thoạt nhìn tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng cố hết sức phối hợp… tóm lại chăm sóc y, Sở Tuyên cũng không cảm thấy miễn cưỡng chút nào.
“Tôi vào đây, cậu có muốn ngồi một lát nữa không?” Cầm theo mọi thứ, quay người nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, bả vai gầy gò, lại có một loại khí chất đoan trang, quật cường.
Đó là một người có cá tính, nhưng có lẽ quá mức hướng nội, rất khó để cho người tìm hiểu y.
“Vâng.” Hoắc Vân Thâm siết chặt hai tay đang đặt trên đầu gối, khó mà đứng lên biểu đạt cái gì, y đại đa số thời điểm, chỉ có thể hiện ra tư thế chờ đợi, đây là điều y có thể làm được.
Hoắc lão gia tử trở về khu nhà tổ tiên, cũng không bước vào viện tử của Hoắc Vân Thâm, chỉ bảo Trần quản gia đi mời Sở Tuyên.
Khi đó Sở Tuyên đang cho Hoắc Vân Thâm ăn cơm, đã sắp ăn xong, còn sót lại chút nước canh, hy vọng y ăn hết.
“Lão gia nhà các người?” Nghe Trần quản gia mời, Sở Tuyên có vài phần kinh ngạc, sau đó mới ngẫm lại, Hoắc lão gia không phải là cha của Hoắc Vân Thâm sao?
Người cha này cũng thật là… không phải là nên tới đây nhìn một chút sao?
“Đúng vậy, Sở thiếu gia, lão gia nhà tôi mời cậu đến thư phòng nói chuyện.” Thái độ của Trần quản gia vô cùng tốt, còn có chút sợ hãi. Không biết lão gia sẽ nói gì với Sở thiếu gia, chẳng lẽ thật sự phải đổi bác sĩ?
“…” Hoắc Vân Thâm ngồi bên cạnh, động tác húp canh dừng lại, bát canh không tính là lớn trong tay y suýt nữa rơi xuống.
May mà Sở Tuyên thời khắc đều chú ý, lập tức đưa tay đỡ được, sau đó mới tự mình bưng cho y uống.
Thấy một màn như vậy, Trần quản gia càng cảm thấy đáng tiếc, tại sao không thể để vị bác sĩ Sở này ở lại đến khi thiếu gia khỏi hẳn, vậy thật tốt biết bao.
“Trần quản gia ông chờ một chút, lát nữa tôi cùng ông qua.” Sở Tuyên không tìm lý do từ chối, dù sao cũng là lão gia của Hoắc gia, cha ruột của người bệnh, hắn nói mấy câu với Hoắc Vân Thâm: “Cậu ở chỗ này chờ tôi một lát, chờ tôi trở lại cùng cậu đi tản bộ.”
Ngón tay sau lưng nắm đến trắng bệch, Hoắc Vân Thâm lần đầu tiên lộ vẻ bất an: “Anh sẽ quay lại?”
“Ừm.” Sở Tuyên nói: “Đó là đương nhiên, cậu còn chưa khỏe, tôi sẽ không đi.”
Hắn trấn an người bệnh vài câu, liền đứng dậy theo Trần quản gia rời khỏi nơi này.
Hoắc lão gia hơn hai mươi năm trước, đang độ trung niên (*ba bốn mươi tuổi), ông ngồi trên ghế phủ da hổ trong thư phòng, hai mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra khí thế bức người.
“Lão gia, Sở thiếu gia đã đến.” Trần quản gia đi trước một bước, đi vào nói.
“Hoắc thế thúc*, vãn bối Sở Tuyên.” Sở Tuyên đến ngay sau, đi qua chào hỏi.
(*Thế thúc: xưng hô với người tuổi bậc cha chú với mình.)
“Được rồi, ngồi đi.” Hoắc lão gia tử thoáng dò xét hắn, không khỏi thầm tán thưởng, đúng là một thanh niên không tệ, Sở gia không hổ đại thế gia, con cháu đều có phúc khí. (*may mắn, có phúc)
“Cảm ơn thế thúc.” Sở Tuyên ngồi xuống, nụ cười vẫn giữ ở khóe môi: “Thế thúc chắc là đến hỏi thăm bệnh tình của Vân Thâm, gần đây y khôi phục một ít, nhưng vẫn còn rất suy yếu, cần dốc lòng chăm sóc, không thể khinh thường.”
Hơn nữa hắn thật sự nghĩ không ra, đối phương dùng lý do không muốn làm phiền để đổi đi vị bác sĩ đã khiến con mình khá hơn.
“Là như vậy sao?” Hoắc lão gia lộ ra nụ cười hiền lành, khen ngợi: “Trước đã sớm nghe cậu nói y thuật của cậu tinh xảo, quả thật là hậu sinh khả úy.”
“Thế thúc quá khen rồi.” Ánh mắt Sở Tuyên bình thản, cười khiêm tốn.
“Nếu như thân thể kHoắc Vân Thâm đã khôi phục một ít, tôi cũng yên tâm đưa nó ra nước ngoài chạy chữa.” Hoắc lão gia ném thêm một quả bom.
Lại khiến Sở Tuyên chưa kịp chuẩn bị tâm lý, hắn lập tức cau mày, nói: “Đưa ra nước ngoài chạy chữa?”
“Đúng vậy, đã sớm liên lạc với bác sĩ rồi trước đó, nhưng vì trời chưa ấm, không thích hợp đi xa. Hiện tại thời tiết dần ấm lại, đúng là thời điểm tốt.” Hoắc lão gia tử uống một ngụm trà, bên miệng mang theo nụ cười sâu xa khó dò: “Hiền chất a, nghe cha cậu nói, cậu muốn mở bệnh viện? Vậy cậu thấy mảnh đất phía bên thành Nam như thế nào? Nếu cậu vừa ý, có thể nói thế thúc một tiếng.”
“Cảm ơn thế thúc, nhưng mà thế thúc, bệnh tình của Vân Thâm, kỳ thật không phải ra nước ngoài chạy chữa.” Sở Tuyên dùng từ cẩn thận, tận lực ra vẻ mình không phải thổi phồng: “Tôi cảm thấy hiện tại tình huống Vân Thâm như vậy, tĩnh dưỡng là tốt nhất, cho tôi thời gian ba tháng, tôi có thể khiến Vân Thâm hồi phục khỏe mạnh. Nếu tại thời điểm này chạy xuôi chạy ngược, có thể sẽ khiến bệnh tình phản ngược.”
“Cậu nói cũng có lý, nhưng mà…” Hoắc lão gia không cần suy nghĩ, nói: “Tôi đã sớm hẹn bác sĩ, vì nó mà chuẩn bị hơn nửa năm, lần này đưa nó ra nước ngoài không hoàn toàn là chữa bệnh, về phần những nguyên do khác, lượng thứ thế thúc không thể nói cho cậu biết.”
“…” Nghe giọng điệu chính là tâm ý đã quyết, bản thân không thể phản đối.
Sở Tuyên chỉ có thể thở dài, hỏi: “Nếu thế thúc đã quyết định, vậy khi nào thì đưa Vân Thâm ra nước ngoài?”
Hoắc lão gia nói: “Khoảng hai ngày nữa, hiền chất cậu chuẩn bị một chút đi. Còn chuyện đất, tùy thời có thể tìm tôi.”
Rời khỏi thư phòng của Hoắc lão gia, trên đường đi Sở Tuyên tâm sự nặng nề, hắn càng lúc càng cảm thấy, làm như vậy là không đúng, chỗ nào cũng không đúng.
Người bệnh không cần ra nước ngoài chạy chữa, như hiện tại chậm rãi tĩnh dưỡng cũng rất tốt rồi.
“Bác sĩ?” Đợi trong phòng đã lâu, Hoắc Vân Thâm rốt cuộc nhìn thấy bác sĩ trở về, lại phát hiện bác sĩ không tập trung, lông mày nhíu chặt, không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ nho nhỏ, hắn hiện tại đang nghĩ cái gì a?
“Hả, chúng ta ra ngoài tản bộ đi, cậu uống nước chưa?” Sau khi Sở Tuyên hoàn hồn, giúp Hoắc Vân Thâm rót nước.
Vừa mới uống xong một bát thuốc lớn, hiện tại lại uống nước, uống xong liền đi nhà vệ sinh.
Hoắc Vân Thâm ngược lại ai đến cũng không từ chối*, muốn uống liền uống.
(*Nguyên văn là 来者不拒 lai giả bất cự: ý là người ta mún mình làm gì thì mình cũng làm.)
Từ sau khi thân thể này tốt rồi, y không còn bị bế tới bế lui, nhưng Sở Tuyên vẫn nuôi thành thói quen đi toilet cùng y.
“Vân Thâm…” Sở Tuyên đứng ngoài bình phong, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nói lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của mình và Hoắc lão gia: “Ý của cha cậu là, sắp đưa cậu ra nước ngoài chạy chữa, như vậy tôi sẽ không thể tiếp tục chăm sóc cậu rồi.” Dù sao bọn họ không thân cũng chẳng quen*, cũng không có khả năng đi theo.
(*Nguyên văn 非亲非故 phi thân phi cố: không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ.)
Bên trong dường như bị trượt chân, Sở Tuyên vội vàng vượt qua bình phong chạy vào, phát hiện người vẫn rất tốt, chẳng qua là sắc mặt có chút không tốt.
“Làm sao vậy?” Sở Tuyên vẫn đi qua sờ soạng khắp người một lượt, xác định y không té cũng không bị đụng ở đâu.
“Không có việc gì.” Hai mắt Hoắc Vân Thâm vô thần, nhìn qua ánh mắt của Sở Tuyên, có một loại dục vọng muốn xuyên thấu linh hồn, dục vọng muốn nhìn rõ hết thảy, nhưng lại bất lực.
“Vậy thì được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Sở Tuyên yên tâm nắm cổ tay y, cẩn thận dẫn ra ngoài.
Người bệnh đi đường càng lúc càng ổn, kỳ thật ngoại trừ tình cờ suy yếu, thoạt nhìn không khác người thường là mấy. Chẳng qua là sắc mặt có hơi vàng như nến, thân hình gầy một chút thôi.
Nếu Hoắc lão gia chịu cho hắn thời gian ba tháng, thật sự có thể chăm trở lại.
“Ài.” Sở Tuyên lặng lẽ thở dài một hơi, không muốn bị Hoắc Vân Thâm nghe thấy.
“Cho nên, anh muốn đi?” Hoắc Vân Thâm đột nhiên mở miệng hỏi.
“Cái đó hết cách rồi, tôi cũng không muốn đi, nhưng cậu phải ra nước ngoài, tôi cũng không đi theo cậu được.” Sở Tuyên nói thật ra suy nghĩ của mình.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm lóe lóe, hỏi: “Bác sĩ không muốn đi? Cũng muốn ra nước ngoài với tôi?”
“Hừm, nhưng mà dường như không có khả năng.” Sở Tuyên lần nữa thở dài, hắn vẫn cho là mình sẽ chăm sóc Hoắc Vân Thâm thật lâu, không nghĩ tới ngày tách ra cũng không còn xa.
Chỉ còn hai ngày, hắn bắt đầu chuẩn bị để mình rời đi.
Ý định chia ra lượng thuốc đủ cho Hoắc Vân Thâm dùng cho ba tháng, còn có cách làm thuốc tiềm, bắt cô gái trẻ học thuộc, đây là người làm của Hoắc gia, cũng có khả năng ra nước ngoài chăm sóc Hoắc Vân Thâm đi?
“Sau này không còn tôi bên cạnh, cậu phải nhớ kiên trì uống thuốc tản bộ, phơi nắng nhiều một chút, ăn thật nhiều cơm. Mỗi ngày phải bổ sung nhiều nước, biết không?”
Buổi tối, Sở Tuyên ở lại trong phòng Hoắc Vân Thâm, một bên dặn dò, một bên chúi đầu vào cuốn sổ, viết xuống một vài thứ cần chú ý.
Đến lúc đó đưa cuốn sổ này cho Hoắc Vân Thâm tùy thời đều mang theo bên cạnh.
Thanh niên ngồi trên giường, ánh mắt nặng nề, ánh sáng huỳnh quanh chiếu xuống hai má, hiện ra màu xám trắng.
Y nói: “Khi nào thì bác sĩ đi?”
Sở Tuyên nghiêng đầu suy tư, nghe vậy thuận miệng nói: “Ngày mai tôi vào thành một chuyến, mua cho cậu ít đồ. Hẳn là ngày kia sẽ đi.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm cúi đầu, che giấu ánh mắt đau thương.
“Cậu buồn ngủ hay không buồn ngủ?” Sợ quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của y, Sở Tuyên quyết định qua bên kia ghi.
“…” Hoắc Vân Thâm lặng lẽ lắc đầu, không muốn ngủ, y như thế nào sẽ muốn ngủ.
Hôm nay lai một đêm mất ngủ, tối ngày mốt, có thể là đêm cuối cùng của y.