• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ mãi không ra, chỉ có thể quy cho người bệnh thân thể yếu, dễ dàng sinh bệnh.

Sở Tuyên bưng canh gừng nóng hổi, cẩn thận trở lại phòng ngủ, thanh niên với bờ môi tái nhợt, vẫn ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ, mặt trên người áo dài kiểu xưa, nhìn thoáng qua có cảm giác như xuyên qua thời không.

Ngẩn người, Sở Tuyên hoàn hồn nói: “Canh đến rồi, nhưng còn rất nóng, hiện tại cậu khá hơn chút nào chưa?” Hắn đi đến bàn tròn, đặt canh gừng nóng hổi xuống, vẫy vẫy ngón tay có chút bỏng.

Động tác y hệt đứa nhỏ kia, thu vào đáy mắt người thanh niên ngồi ở đằng xa, cùng với ánh mắt dần tối đi, vừa trầm lại vừa phù*, tâm tư khó mà an tĩnh.

(*chắc là lúc lên lúc xuống:D.)

“Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, ăn cơm trưa xong tôi gội đầu cho cậu, chúng ta ra ngoài viện tử gội.”

Sở Tuyên đi qua sờ tóc y, bị tránh một chút.

Hoắc Vân Thâm vì bản thân trốn tránh theo tiềm thức mà cảm thấy bối rối, lập tức cúi đầu giải thích: “Rất bẩn.” Tóc trên đầu mình, đã nhiều ngày không gội, cảm thấy sờ tay lên sẽ không được tốt.

Bác sĩ sẽ sờ thấy một tay đầy dầu, hoặc là những thứ quái lạ khác… nghĩ đến những cái này vẻ mặt càng lộ ra vẻ khó xử.

“Cậu thật là…” Sở Tuyên lập tức dở khóc dở cười, thu lại ngón tay để giữa không trung, nói: “Cậu bẩn hơn nữa tôi cũng đã thấy qua, đây thì tính là gì?”

Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, toàn thân người bệnh đều tỏa ra mùi hôi, thật sự không tính là sạch sẽ.

Sở Tuyên cũng không ghét bỏ qua.

“…” Nhớ lại những ngày đó càng khiến Hoắc Vân Thâm thêm xấu hổ, cằm chôn còn sâu hơn.

Thanh niên đắm chìm trong tâm tình của mình, không cần phải nói điều gì, Sở Tuyên cũng hiểu cho y, hoặc là nói sự thông cảm âm thầm cùng không vạch trần của mình, sẽ khiến đối phương thoải mái một chút.

“Vậy… tôi bưng canh gừng đến cho cậu uống.”

Canh gừng vẫn còn nóng, Sở Tuyên dùng cái muỗng sứ màu trắng, từng muỗng từng muỗng, thổi nguội đưa đến bên miệng Hoắc Vân Thâm.

Ngón tay bác sĩ thon dài trắng nõn, móng tay cắt rất ngắn, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy sạch sẽ thanh lịch.

Tâm tình bây giờ chính là, vô cùng hưởng thụ sự ôn nhu cùng cẩn thận của hắn, lại lúng túng không gì sánh được với sự xấu xí cùng bất kham (*chịu k thấu) của mình.

Người bên cạnh vẫn một mực trầm mặc, cả người tỏa ra không vui nồng đậm.

Sở Tuyên không biết an ủi y như thế nào, bởi vì không lý giải được người bệnh, không thể nào hiểu được y hiện tại đang phiền não cái gì.

“Lau miệng một chút.”

Hoắc Vân Thâm vươn tay ra khỏi ống tay áo, ngón tay nhỏ gầy, tiếp nhận khăn tay Sở Tuyên đưa tới.

Là vải bông màu trắng tinh khiết, đưa tới bên môi, có một mùi hương nhàn nhạt, hình như là mùi thuốc.

Lau xong khóe miệng, đang do dự có nên trả lại khăn tay cho bác sĩ hay không, Hoắc Vân Thâm phát hiện, bác sĩ trẻ tuổi bưng bát quay đi, hắn nói đi bưng bữa sáng, còn hỏi y muốn ăn cái gì.

Bộ dạng nhu thuận nhìn khăn bông còn nắm trong tay, Hoắc Vân Thâm mở nó ra, trải trên gối, gấp lại từ đầu, gấp bốn rồi lại gấp bốn, thành một xấp nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cầm thật lâu, sau đó mới bỏ vào ngực.

Sáng hôm nay không cho người bệnh uống thuốc tiềm, nhưng sau khi ăn cơm uống một chén thuốc là không đổi, sau mới cùng y tản bộ trong sân nhỏ.

Giống như tối hôm qua, Sở Tuyên trực tiếp đỡ eo Hoắc Vân Thâm đi ra ngoài… khác tối qua ở chỗ, hôm nay là ban ngày, trong nhà có người qua lại.

Tuy rằng người không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có sáu bảy người, cộng thêm Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm cũng chưa đến bảy người.

Sở Tuyên ôm Hoắc Vân Thâm đi qua, mọi người không hẹn mà cùng ngừng chân nhìn xem, rốt cuộc kết luận một câu, bác sĩ kia có chỗ không giống.

“Người nhà cậu đều không ở chỗ này?” Nếu không như thế, như thế nào ở chỗ này hai ngày, Sở Tuyên ngay cả một thân thích của người bệnh cũng chưa từng thấy qua.

“Vâng.” Hoắc Vân Thâm trả lời vấn đề bình thường chưa từng nghĩ sẽ đụng tới, rồi lại cảm thấy nhẹ nhàng đến lạ, bản thân cũng không bị ảnh hưởng tâm tình, vẫn cảm thấy rất tốt.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Sở Tuyên lại hỏi.

“Hai mươi hai, hoặc là hai mươi ba?” Hoắc Vân Thâm vô cùng không chắc chắn, y cũng không để ý thời gian dài ngắn bao nhiêu, bởi vì không có ý nghĩa.

“Tôi hai mươi ba.” Sở Tuyên nói, cảm thấy mình cũng không phải loại người sẽ nói chuyện phiếm, hắn nghĩ một chút nói: “Cậu có muốn nghe chuyện học y của tôi không?”

Vị người bệnh lạnh lùng này, y không thích trò chuyện, vậy y có thích lắng nghe không?

“Được.”

“Kỳ thật cũng rất bình thường, cũng có rất nhiều thú vị, ngược lại học y là một chuyện rất khô khan…” Sở Tuyên nói bằng giọng dịu dàng, chọn một vài chuyện tương đối thú vị chia sẻ với đối phương.

Có rất nhiều thuật ngữ cùng khái niệm, từ thịnh hành, Hoắc Vân Thâm nghe không hiểu ra sao, y cảm thấy hứng thú, lại sâu sắc cảm thấy bản thân là ếch ngồi đáy giếng.

Dù sao bác sĩ là người học ở phương Tây, mà mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đây là sự khác biệt một trời một vực.

Cuối cùng, Sở Tuyên lựa dời chủ đề, đổi thành nói cái khác, bởi vì hắn phát hiện, người bệnh vẫn là không vui. Cũng không bởi vì mình chia sẻ mà tâm tình thay đổi, ngược lại càng trở nên âm trầm.

“Cậu đừng buồn, thân thể của cậu rồi sẽ tốt thôi, chờ đến sau khi cậu khỏe lại, cậu muốn làm cái gì cũng có thể.” Sở Tuyên nắm chặt bàn tay hơi lạnh của y, ý định muốn cho y chút cổ vũ.

Nhưng đối phương cầm ngược lại tay hắn, sau đó lập tức thả ra, như thể không có việc gì.

“Bác sĩ, anh là người nơi nào?” Hoắc Vân Thâm mở ra cái miệng vụng về của mình, nghĩ muốn biết nhiều thêm chút.

“Ở trong thành, không xa.” Hơn hai mươi năm trước, Tây Kiều là một vùng quê vô cùng hẻo lánh.

Y lại hỏi: “Đã lấy vợ chưa?”

Sở Tuyên cười nói: “Sao có thể, tạm thời chưa nghĩ đến.” Hắn cảm thấy đây là một giấc mộng, kết hôn là không thể nào a.

Hoắc Vân Thâm không hỏi hắn tại sao tạm thời không cân nhắc, chỉ đưa mắt nhìn hắn vài lần. Ánh mặt trời chói mắt, khiến lông mi y liên tục chớp động, có chút chịu không nổi ánh sáng chói chang này.

Mà bác sĩ bên cạnh lại dán người qua, giơ tay lên che trán cho y, thuận tiện khiến mắt y dễ chịu một chút.

“Phơi nắng nhiều một chút mới có lợi, như vậy mới khỏi nhanh được.”

“Ừm.”

Đến trưa, Sở Tuyên tự mình xuống bếp, người bệnh ăn được hai bát cơm bự, thoạt nhìn khẩu vị rất tốt.

Đây là chuyện tốt, có thể ăn cơm ngủ tốt, lại phối hợp uống thuốc cùng thuốc tiềm, thân thể có thể hồi phục rất nhanh.

Có đôi khi Hoắc Vân Thâm cũng không muốn ăn nhiều như thế, nhưng y không cho phép bản thân ăn quá ít, cho dù nghĩ không muốn ăn, cũng phải ăn hai bát. Kiên trì mỗi ngày sau khi ăn cơm xong liền ra ngoài tản bộ, phơi nắng phơi nắng… Dù sao bất luận làm cái gì, bên cạnh luôn có một người.

Năm sáu ngày thoáng cái trôi qua, Trần quản gia cuối cùng nhận thấy, bệnh của thiếu gia nhà bọn họ đây là muốn tốt hơn rồi.

Vô cùng vui mừng, liền báo cáo chuyện này cho Hoắc lão gia tử trong thành.

“Bác sĩ?” Hoắc lão gia tử trong thành, suy tư một lát, mới nhớ tới có chuyện như thế.

Vị bác sĩ họ Sở kia, cha hắn cùng Hoắc gia có làm ăn qua lại với nhau. Cha hắn lúc trước trong lúc vô tình nhắc tới, con của ông ta du học trở về, học y ở phương Tây rất không tồi.

Sau không biết vì sao, biết nhà ông có một thiếu gia bị bệnh, liền nói đến xem một chút.

Hoắc lão gia tử không từ chối, nghĩ bác sĩ trẻ y thuật có thể tốt chỗ nào, liền đồng ý.

Không nghĩ tới mới qua mấy ngày ngắn ngủi, Trần quản gia lại tới báo cáo, đúng là tốt hơn nhiều?

“Lúc trước người ở lại, sao ông không nói?” Hoắc lão gia tử chất vấn quản gia, cũng bởi vì Trần quản gia cái gì cũng không nói cho ông, ông cho rằng chuyện này đã xong xuôi, bác sĩ kia chẳng qua là thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo, ai có thể nghĩ tới hắn lại làm việc hiệu quả như vậy.

“A, lão Trần nghĩ vị bác sĩ Sở kia trẻ tuổi như thế, chắc hẳn cũng không có kết quả tốt, ai ngờ… ài, là lão Trần nhìn sai rồi, nếu là người lão gia tìm về, y thuật hẳn là rất tốt.” Trần quản gia vẫn không quên vuốt mông ngựa, thật tình không biết Hoắc lão gia tử đang vô cùng phiền não.

“Ông biết cậu ta là ai không? Tôn thiếu gia (*con trai) của Sở gia, sao có thể phiền cậu ta ở lại khu nhà tổ tiên để xem bệnh?” Hoắc lão gia nói: “Nếu như bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, ông mời Sở thiếu gia trở về đi, tôi sẽ tìm bác sĩ khác cho đại thiếu gia.”

“A, được được, nghe theo lão gia.” Trần quản gia vội vàng gật đầu không ngừng, mặc kệ đúng hay không, dù sao lão gia đã phân phó như vậy thì ông cứ như thế mà làm theo.

Thời điểm ông đi vào khóa viện, Sở Tuyên đang ở trong sân cắt tóc cho Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm ngồi trên một cái ghế chân cao, khoác trên người miếng vải màu trắng, hơi cúi đầu, Sở Tuyên đang bận rộn phía sau y.

“Bác sĩ Sở?” Trần quản gia đi tới nhìn một chút, cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc này cười nói: “Bác sĩ Sở đích thân cắt tóc cho thiếu gia? Bác sĩ Sở thật là đa tài đa nghệ.”

Sở gia là Sở gia nào, ông cũng biết, người này chính là thiếu gia cao quý, thật là ngoài ý muốn.

Thái độ của Trần quản gia thay đổi rất nhiều, cảm nhận được rõ rệt nhất chính là Sở Tuyên, hắn ngẩng đầu nói: “Là Trần quản gia? Có chuyện gì sao?”

Hắn một tay cầm lược, một tay cầm kéo, đang bận rộn.

“Có có có, là như vầy, vừa rồi lão gia nhà chúng tôi nói cho tôi, tôi mới biết ngài là thiếu gia của Sở gia a, ôi, thật là có mắt như mù, mấy ngày nay chiêu đãi không chu toàn, mong Sở thiếu gia đừng trách!” Trần quản gia cúi đầu khom lưng nhận lỗi, biểu lộ cực khoa trương.

“Trần quản gia khách khí rồi, mấy ngày nay tôi rất tốt.” Sở Tuyên động động cái kéo trong tay: “Ông xem, tôi đang bận lắm, nếu như ông không có chuyện gì, tôi tiếp tục cắt?”

“Ai ai ai!” Trần quản gia biết nhìn sắc mặt người, vội vàng muốn lui, nhưng: “Không không không, Sở thiếu gia, là như vầy, lão gia nhà tôi nói hiện tại bệnh tình của thiếu gia đã chuyển biến tốt, mà thời gian của Sở thiếu gia là vàng là bạc, không nên tiếp tục làm phiền thiếu gia ngài. Nếu như gần đây có việc bận, cũng không nên chậm trễ, cứ đi mà làm.”

Ý tứ trong lời nói Trần quản gia, thể hiện rất rõ.

Hoắc Vân Thâm đang cúi đầu ngồi trên ghế, khẽ nâng đầu, đuôi mắt nhìn về chàng trai phía sau mình, nghe ý tứ Trần quản gia, thân phận của hắn không nhỏ?

Sở thiếu gia?

Là Sở thiếu gia kia?

Ngay cả người triền miên giường bệnh như y, cũng biết rõ.

Một lần nữa cúi đầu xuống, Hoắc Vân Thâm khôi phục lại vẻ mặt không gợn sóng,  bởi vì bất lực, y làm cái gì cũng hiện ra vẻ dư thừa.

Trải qua nhiều nhất trong suốt nửa đời người, chính là cảm giác vô lực này, vô cùng khiến người ta chán ghét.

“Như thế nào lại đi? Tôi là bác sĩ, còn chưa thấy người bệnh của mình hoàn toàn tốt, sao có thể rời khỏi?” Sở Tuyên đương nhiên biết rõ ý tứ của Trần quản gia, nhưng chỉ hiểu mặt ngoài, cũng giống như Trần quản gia không rõ lắm nguyên do phía sau, hắn cười nói: “Ông yên tâm, thời gian trước mắt còn chưa quý giá, tất cả đều dồn về việc xem bệnh cho thiếu gia các người.”

“A…” Trần quản gia đương nhiên vui mừng, cảm thấy vị Sở thiếu gia này thật bình dị gần gũi, hoàn toàn không chút kiêu ngạo.

“Hơn nữa tôi ở rất thoải mái, không cảm thấy có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn. Ông không cần để trong lòng những thứ này, tôi đến là để chữa bệnh, cũng không phải đến làm khách quý.” Sở Tuyên dùng giọng điệu đùa giỡn nói, lộ vẻ thân thiết.

Chẳng những Trần quản gia có ấn tượng vô cùng tốt về hắn, ngay cả Hoắc Vân Thâm trầm mặc ngồi trên ghế dựa, cũng hé miệng mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK