“Đúng, tôi cũng không muốn nói như vậy, nhưng dễ dàng nhận thấy cậu rất lưu luyến cuộc sống ở nhân gian.” Sở Tuyên nhìn y, thấp giọng nói: “Coi như tôi cầu xin cậu, cậu đi đi.”
“Tôi cho rằng, tôi đi cùng anh lâu như vậy, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”
“Có dễ dàng như vậy sao?” Sở Tuyên hỏi ngược lại, ngay từ lúc đầu hắn đã không chấp nhận Hoắc Vân Thâm, bởi vì đối phương là quỷ, Sở Tuyên sợ y còn không kịp, như thế nào lại tiếp nhận y?
Cho dù là cho tới bây giờ, Sở Tuyên đối với Hoắc Vân Thâm vẫn duy trì ý tưởng, có thể rời xa liền rời xa.
Đi cùng với y là dưới tình huống không có biện pháp, lý trí Sở Tuyên vẫn luôn rất rõ ràng, bản thân hẳn là nên quay về cuộc sống của một người bình thường, mà không phải cùng một con quỷ kết minh hôn qua cả đời.
Có thể nói, Sở Tuyên đối với Hoắc Vân Thâm không có ác ý, thậm chí đồng tình thương tiếc, nhưng cho tới bây giờ, hắn còn chưa đạt tới loại yêu thích đến khắc cốt ghi tâm, không cùng một loại tình cảm Hoắc Vân Thâm đối với hắn.
Nhưng mà, đối mặt với khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của Hoắc Vân Thâm, trong lòng Sở Tuyên rất khó chịu, thời điểm bảo y cút cũng rất khó chịu.
Thời điểm nghĩ đó là chuyện đương nhiên, đến giây phút thật sự phải làm mới biết được, tình cảm của một người rất khó nói.
Nhưng cho dù nói y cút đi, y dường như vẫn không nguyện ý đi.
Giọng Sở Tuyên mang theo cầu khẩn: “Hoắc Vân Thâm, cậu hãy buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn đi cùng cậu, tôi muốn quay về cuộc sống của một người bình thường.”
“Thật sao?” Hoắc Vân Thâm nở nụ cười chứa đầy bi thương, nhẹ nhàng lật tẩy hắn: “Anh rõ ràng thích tôi.”
Nếu như không thích, vì cái gì đối với mình dốc hết ôn nhu?
Hoắc Vân Thâm vươn tay ra với hắn: “Anh chỉ là vì tôi, đúng không? Nói cho tôi biết…” Y muốn Sở Tuyên nói, đừng chà đạp phần tình cảm này, sẽ khiến người ta bị thương rất nặng, cũng sẽ khiến người ta tức giận.
“Van cậu nhìn rõ tình cảnh của mình, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.” Sở Tuyên lắc đầu, cũng không muốn nói ra lời độc ác làm tổn thương người nào đó.
Cuối cùng, Hoắc Vân Thâm vẫn không chịu rời khỏi hắn, cố chấp mà tiến đến gần: “Tiên sinh ôm tôi một cái, tôi rất tức giận, cũng rất khó chịu.”
“Không…” Sở Tuyên liều mạng lắc đầu, né tránh: “Không được qua đây, tôi sẽ không ôm cậu, cậu cần phải đi, Hoắc Vân Thâm, cậu tự xem lại mình một chút… mặt trắng bệch giống như tờ giấy, tôi nhìn thấy gương mặt quỷ của cậu tôi liền sợ hãi, thật sự.”
“Tiên sinh đừng nói nữa.” Hoắc Vân Thâm thì thào, tay của y cách Sở Tuyên ngày càng gần.
Những lời tổn thương người, khiến trái tim lạnh như băng của y muốn nổ tung, y không cam đoan bản thân sẽ không vì vậy mà nổi điên, cho nên y bảo Sở Tuyên không nên nói nữa.
“…” Sở Tuyên dựa vào vách tường, một đường né tránh tay của y, đột nhiên hắn chạy đến trước bàn thờ, thoáng cái cầm lên bài vị của Hoắc Vân Thâm, chưa đến thời điểm bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn làm như vậy: “Hoắc Vân Thâm cậu đừng tới nữa, đừng ép tôi.”
“Anh muốn thế nào?” Ánh mắt Hoắc Vân Thâm lộ vẻ nguy hiểm, nhẹ nhàng nói với hắn: “Nếu như tôi ép anh, anh sẽ như thế nào đây?”
Sở Tuyên cắn răng, vẻ mặt đấu tranh dữ dội, hai tay hắn nắm chặt bài vị, đốt ngón tay trắng bệch, bởi vì dùng quá sức, nội tâm của hắn giãy giụa không thôi, thật sự…
“Cho dù tôi lừa cậu, Hoắc Vân Thâm, là tôi nói chuyện không cân nhắc, phụ lòng cậu.” Hắn nói xong, cầm bài vị trong tay ném xuống chân Hoắc Vân Thâm: “Cậu đi đi, từ nay về sau, cậu có cuộc sống của cậu, tôi có cuộc sống nhân gian của tôi, hai bên không liên quan gì tới nhau!”
*Cộp* một tiếng, bài vị rơi dưới chân… Hoắc Vân Thâm kinh ngạc cúi đầu nhìn, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Tuyên, ánh mắt cố chấp thâm tình, cũng dần biến đổi.
Đó là một loại lãnh ý rét thấu xương.
Cứ như vậy bao phủ Sở Tuyên, lại khiến Sở Tuyên chịu đựng hai loại thống khổ, lảo đảo lùi về sau, phần eo đâm mạnh vào cạnh bàn thờ, rất đau, nhưng hắn không rảnh để ý đến phần eo của mình, giờ phút này cũng không cảm thấy được thân thể đau đớn.
Bởi vì tất cả giác quan đều mất đi khống chế rồi, hắn chỉ để ý một việc.
Nói ra những lời này, từ nay về sau, cùng Hoắc Vân Thâm một đao hai đoạn rồi. (*一刀两断 nhất đao lưỡng đoạn: cắt đứt quan hệ.)
“…” Hoắc Vân Thâm khom lưng, đưa tay cầm bài vị kia, nhặt lên.
Chữ viết đỏ thắm phía trên, là lúc trước Sở Tuyên từng nét từng nét hạ xuống; quần áo của mình, cũng là Sở Tuyên chọn mua từng cái, còn có vô số lần cá nước thân mật, như hình với bóng kia.
Chuyện xưa rõ mồn một trước mắt, rồi lại chỉ là một mộng cảnh ngắn ngủi.
Nó không thuộc về Hoắc Vân Thâm, nó chỉ là một cơn ác mộng của Sở Tuyên.
“Anh nói anh lừa tôi, anh còn nói anh phụ tôi.” Hoắc Vân Thâm ôm bài vị, ánh mắt hung ác mà phẫn nộ: “Như vậy anh cũng đã biết, tôi cũng không tốt tính như vậy, tôi sẽ giết anh!” =
Sở Tuyên hít thở không thông mà đứng ở đó, không cách nào nói ra một chữ, hắn bị khí thế của Hoắc Vân Thâm làm khiếp sợ, không còn chút sức để di chuyển.
“Sở Tuyên, tôi cho anh một cơ hội, rút lại những lời anh vừa nói.”
Hoắc Vân Thâm tạm thời tỉnh táo lại, trong mắt chứa đầy mong đợi nhìn hắn.
Sở Tuyên lắc đầu, cổ họng khó khăn phát ra một chữ, “Không…”
Một giây sau, cổ của hắn bị Hoắc Vân Thâm bóp trong tay: “Vậy anh liền đi chết đi!” Quỷ kia điên cuồng mà tức giận bóp cổ hắn, thật sự có ý định để cho hắn chết.
“…” Mặt Sở Tuyên lập tức lộ ra vẻ khó chịu, trong nháy mắt đỏ lên, hô hấp cực độ khó khăn.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, chưa cần đến hai phút, hắn chắc chắn phải chết.
Sở Tuyên giãy giụa theo phản xạ, sau vài giây, hắn buông tha cho giãy giụa cùng chống cự, hắn tiếp nhận cách trả thù này của Hoắc Vân Thâm.
“Hừ!” Hoắc Vân Thâm một tay ném Sở Tuyên văng ra ngoài, lạnh lùng như băng mà nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất thở dốc, lâu giống như một thế kỷ vậy.
Y rốt cuộc, buông tha cho tất cả ý niệm, buông tha cho tất cả không cam lòng, cùng với tất cả ảo tưởng tốt đẹp.
Có lẽ trong lòng y đã rất rõ ràng, Sở Tuyên không phải chán ghét mình như vậy, chẳng qua là cũng không yêu thích như thế.
“Nguyện anh và tôi, không gặp lại.” Ném ra những lời này, Hoắc Vân Thâm nhấc bước đi qua Sở Tuyên, bước chân rời đi không hề dừng lại, bởi vì tuyện vọng rồi.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ không hề nảy lên, những nhịp đập tự cho là đúng, chỉ là một lần lỗi giác.
Sau khi Hoắc Vân Thâm rời đi, Sở Tuyên nằm dưới sàn thật lâu thật lâu, hắn cảm thấy mình giống như chết rồi. Tuy rằng Hoắc Vân Thâm không hoàn thành một khắc cuối cùng, nhưng kỳ thật đã khiến hắn, giống như đã chết.
Đồng tử tan rã, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, không biết qua bao lâu, mới đưa tay che lên hai mắt đỏ au, bò dậy khỏi sàn nhà, hai bờ vai run rẩy, sụp đổ mà khóc không ngừng.
Cảm giác nặng nề này không biết đến từ đâu, chẳng qua là cảm thấy không thể khống chế nổi, cần phát tiết một chút.
Sở Tuyên một bên khịt mũi, một bên không ngừng khuyên bảo mình, làm như vậy là đúng, đừng nghĩ gì nữa, mày sẽ hủy hoại tất cả… nhưng có một số việc không phải bản thân cứ nói không muốn là có thể không nghĩ đến, càng là bắt buộc chính mình, trong lòng lại càng khó chịu.
Trong lòng rất khó chịu.
Chưa bao giờ biết rõ một người có thể khổ sở thành như vậy, đại khái này là lần thất thố đầu tiên trong đời Sở Tuyên.
Càng lúc càng khó chịu, Sở Tuyên ôm vai lén khổ sở, không dám biểu hiện, cũng không dám lớn tiếng. Hắn sợ Hoắc Vân Thâm đi mà quay lại, nhìn thấy bộ dạng này của mình sẽ không muốn rời đi.
Một đêm này, Sở Tuyên không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Mỗi một giây mỗi một phút đều là giày vò, không muốn nghĩ ngày mai phải làm cái gì bây giờ, cái gì một ngày ba bữa, cái gì đi làm thuê phòng, những cái đó là cái quái gì, rất quan trọng sao?
Đúng, đương nhiên quan trọng, miễn là người sống thì phải quan tâm những thứ kia.
Một người trưởng thành, cho dù bạn bị cái gì đả kích, cuộc sống của bạn vẫn phải tiếp diễn, bạn cần phải phấn chấn lên để duy trì hoạt động bình thường.
Chính là chết tiệt* như vậy.
(*Nguyên văn Thao đản 操蛋: thổ ngữ phương bắc, hàm ý oán giận. Ý là không tốt, không lý tưởng, không hài lòng, không may, xui xẻo.)
Có đôi khi sẽ nghĩ, tôi cực khổ như vậy đến cùng là vì cái gì?
Toàn bộ buổi tối, tâm tình Sở Tuyên cứ dao động lên xuống liên tục, sang ngày hôm sau mặt trời vừa mọc, bình tĩnh nhắm mắt lại để bản thân nghỉ ngơi.
“Trần Tiêu, hôm nay tôi không đi làm, việc ở công ty anh cứ sắp xếp, có gì thì gọi điện cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc, tôi biết rồi.” Trần Tiêu không thể quản được miệng mình, hỏi: “Tổng giám đốc, có phải ngài bị bệnh rồi không? Nghe giọng uể oải quá.”
Nói uể oải là còn đánh giá cao Sở Tuyên, tình huống thật chính là hơi thở mỏng manh.
“Không, chẳng qua là quên ăn cơm, dạ dày có hơi đau.” Hắn nằm ba tiếng trên giường, tỉnh lại rốt cuộc có chút ý thức, nghĩ đến gọi điện thoại cho Trần Tiêu.
“A, ừ, đau dạ dày phải nhanh chóng uống thuốc, tật xấu này trước kia tôi cũng có… nhà ngài có thuốc dạ dày không? Nếu không tôi mang cho ngài?”
Sở Tuyên yên lặng một lát, nói: “Muốn đưa cũng không cần anh đưa tới, tôi sẽ gọi anh Triệu mua cho. Anh đi đi, coi chừng công ty cho tốt, tôi liền cảm ơn cậu rồi.”
“Ôi, vậy sao dám, đó là bổn phận của tôi. Vậy được rồi, ngài nhớ rõ nhất định phải gọi cho anh Triệu mua, còn tôi, coi chừng công ty thật tốt, miễn cho tổng giám đốc lo lắng.”
Sở Tuyên nghe thế, trực tiếp cúp máy.
Hắn kinh ngạc nhìn xuất thần, không đầy một lúc điện thoại trong tay lại vang lên, cầm lên vừa nhìn là Hoắc Vân Long.
Nhìn thấy anh ta, Sở Tuyên không khỏi có chút chột dạ.
“Sở Tuyên, cậu không sao chứ?” Hoắc Vân Long chiều hôm qua, sau khi bọn Sở Tuyên rời đi không lâu, truy tìm hành tung của em trai, đã tìm ra vườn cây kia.
Sau khi anh đi đến, phát hiện Hoắc Vân Cương ngất trong nhà gỗ, cũng nhìn thấy thi thể Thành Lợi Minh rải rác bên ngoài.
Trước khi đi đã nhận được tin tức, Hoắc Vân Cương bắt cóc Sở Tuyên, nhưng hiện trường lại không nhìn thấy Sở Tuyên. Về sau Hoắc Vân Long gọi thẳng điện thoại cho Sở Tuyên, lại không có người bắt máy, nếu không thì cũng bị nhấn tắt.
Sở Tuyên mới nhớ lại, lúc trước điện thoại đã nhận được mấy cuộc gọi, nhưng bị mình tắt đi.
Bởi vì lúc ấy tâm tình rối loạn, ai gọi đến cũng không muốn tiếp.
“Tôi không sao, cảm ơn Hoắc tiên sinh quan tâm, đúng rồi, Hoắc Vân Cương không sao chứ?” Sở Tuyên bắt đầu trước.
“Nó không có việc gì, chỉ là té xỉu, ngày hôm qua đã tỉnh lại.” Hoắc Vân Long áy náy nói: “Cậu mới là người khiến tôi lo lắng, cậu không có việc gì là tốt rồi. Vân Cương không phải cố ý làm vậy, đều là Thành Lợi Minh đầu độc mới có thể như thế, hiện tại nó đã tỉnh táo, sẽ không gây chuyện bất lợi với cậu nữa. Còn những hành động lúc trước của nó, tôi trước thay nó nói lời xin lỗi với cậu, hy vọng cậu đừng để trong lòng.”
“Ừm, không sao.” Sở Tuyên gật đầu, tỏ vẻ chính mình không thèm để ý, sau đó chần chờ vài giây, hắn nói: “Hoắc tiên sinh, tôi nghĩ hay là tôi vẫn nên từ chức đi, tôi cảm thấy tôi không thích hợp ở lại Hoắc thị.”
“Vì cái gì đột nhiên nói như vậy?” Hoắc Vân Long có chút sốt ruột, nói: “Có phải cậu không hài lòng với công ty hay không? Cậu nói ra, tôi xử lý cho cậu.”
“Không phải, không phải vấn đề ở công ty, mà nguyên nhân là ở tôi.” Sở Tuyên nói.
“Nguyên nhân từ cậu? Có thể nói cho tôi biết được không?” Hoắc Vân Long nghi hoặc, nguyên nhân là gì lại khiến Sở Tuyên có thể buông tha cho công việc này.
Không phải hắn tự phụ, tổng giám đốc của công ty con Hoắc thị, là chức vị người người đều muốn, không lý do gì Sở Tuyên không quan tâm.
“Chẳng lẽ cậu muốn quay về làm bác sĩ? Nếu là vậy mà nói, tôi cũng có thể giới thiệu cho cậu một vài bệnh viện lớn, tuy rằng bệnh viện không phải do tôi mở, nhưng Hoắc thị cũng có đầu tư bệnh viện.”
“Không không, tôi cũng sẽ không tiếp tục làm bác sĩ.” Ý định của Sở Tuyên, đương nhiên sẽ không tiếp tục làm bác sĩ.
Hắn biết bát tự mình xui xẻo, dễ dàng gọi quỷ, tiếp tục làm bác sĩ đó là một con đường chết.
Bệnh viện là địa phương âm khí quá nặng, mỗi ngày gần như đều có người chết trong bệnh viện. Bên người Sở Tuyên đã không còn ai bảo vệ hắn. Để về sau có thể bình an mà sống, hắn sinh ra một loại ý niệm trong đầu.
Sau khi xác định từ chức với Hoắc Vân Long, ngày hôm sau Sở Tuyên đến công ty làm thủ tục từ chức. Chiều cùng ngày, hắn gọi xe đi đến cửa tiệm của Từ đạo sĩ.
Có một đoạn thời gian không đến rồi, bên trong vẫn như cũ.
“Cái gì? Cậu muốn đến chỗ tôi học Âm dương thuật?” Giọng nói kinh ngạc này đến từ Từ đạo sĩ.
Anh đã có một khoảng thời gian không thấy Sở Tuyên đến giúp đỡ, chắc hẳn gia hỏa này gần đây sống tạm ổn.
Nhưng không lâu sau, gia hỏa này rồi lại chạy đến nói với mình, hắn muốn học bắt quỷ?
“Đúng, anh Từ, mong anh nhận tôi làm đồ đệ đi.” Sở Tuyên nói với Từ đạo sĩ, cúi người thật sâu: “Về sau tôi khẳng định chịu khổ chịu mệt, nhẫn nhục chịu khó, sẽ nộp học phí. Tuyệt đối không lời biếng cũng không chiếm tiện nghi của anh Từ.”
“Tôi nói, cậu ngay cả công việc cũng không có, lấy tiền đâu mà nộp học phí cho tôi?” Từ đạo sĩ cười ha ha hai tiếng, anh như thế nào cảm thấy Sở Tuyên rất không đáng tin cậy? “Nửa chừng xuất gia, cũng không phải ai cũng có thể tu thành chính quả.” Anh khích lệ Sở Tuyên: “Tôi thấy cậu vẫn là nên ngoan ngoãn trở về, quay về bác sĩ của cậu.”
Sở Tuyên mặt mày ủ rũ nói: “Bệnh viện là địa phương nào, anh Từ cũng không phải không biết. Tôi tiếp tục làm việc ở bệnh viện không phải là đi tìm chết sao? Tóm lại tôi muốn cùng anh Từ, cho dù làm việc lặt vặt cũng được. Tôi muốn… tôi muốn hiểu thêm một chút, về chuyện của quỷ.”
“Vì con quỷ nhà cậu?” Từ đạo sĩ khoanh tay, lông mày khẽ nhíu nhìn hắn, đúng vậy a, trong nhà người này còn có một lệ quỷ.
Dẫn theo lệ quỷ học bắt quỷ, mệt hắn nghĩ ra được.
“Y đi rồi.” Sở Tuyên buồn bực nói: “Về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa, tôi cũng từ có vợ biến thành người đàn ông độc thân rồi.”
“Cái gì?” Từ đạo sĩ lộ vẻ khiếp sợ, rời đi là có ý gì?
“Còn nhớ lão tiên sinh lần trước không?” Sở Tuyên ngồi xuống, chậm rãi nói với Từ đạo sĩ: “Vân Thâm vì cứu tôi mà đánh nhau với quỷ khác, tổn thương nguyên khí, thân thể trở nên rất suy yếu. Lão tiên sinh nói có thể cứu y, tôi liền cầu lão tiên sinh mang y đi.”
“Mang đi nơi nào?” Mí mắt Từ đạo sĩ giựt giựt, bắt đầu có chút hoài nghi…
Lai lịch Lý Lục, anh vẫn luôn suy đoán, nhưng thủy chung không dám chắc chắn.
“Cụ thể là nơi nào tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin tưởng lão tiên sinh.” Sở Tuyên nói, từ trong túi quần lấy ra một túi gấm: “Đúng rồi, đây là lão tiên sinh trước khi đi đưa cho tôi, không biết có tác dụng gì?”
Hắn đoán là trừ tà các loại, dù sao đi nữa cùng có quan hệ với quỷ.
“Cái này…” Từ đạo sĩ lập tức lấy qua, cầm trong tay nhìn, mặt ngoài là một túi gấm tông màu nâu, thêu đường gợn sóng đơn giản, sau khi mở ra, bên trong là một… mảnh gỗ màu đen?
Dĩ nhiên không phải mảnh gỗ, Từ đạo sĩ để sát mũi ngửi một cái, nói với hắn: “Đậm lệ khí, đây cũng là một thứ rất lợi hại. Trải qua chế tạo đặc biệt, có thể dùng để trừ tà.”
“Nhưng mà… Vân Thâm dường như không sợ.” Sở Tuyên nhớ lại đêm qua, Hoắc Vân Thâm đi đến cạnh mình, cũng không vì túi gấm mà phát sinh bất thường.
“Cậu đã quên, y và cậu có minh hôn chi ước.” Từ đạo sĩ trả lại túi gấm cho hắn, bảo hắn giữ cho tốt: “Túi gấm này nhất định là lão tiên sinh chế tạo dành cho riêng cậu, nói không chừng bên trong có thứ của cậu, máu, hoặc là tóc.”
“Cũng có khả năng.” Sở Tuyên gật đầu, Lý Lục kia ở nhà mình được mấy ngày, lấy đi vài cọng tóc của mình cũng là chuyện dễ dàng.
“Địa phương mà ông ta nói, tôi nghĩ có lẽ tôi đã đoán ra được.” Từ đạo sĩ lộ ra vẻ khát khao, thở dài nói: “Hẳn là quỷ vực trong truyền thuyết, nhưng mà, tôi chưa từng nghe nói có người sống đi vào.”
Mà Lý Lục là người, không thể nào là quỷ cũng không có khả năng là yêu, ông ta rồi lại ra vào quỷ vực tự nhiên?
“Tôi không biết.” Sở Tuyên lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, hắn đối với mấy cái này hiểu biết quá ít, rất nhiều thứ không rõ ràng lắm, cho nên có chỗ cố kỵ.
“Cậu không nỡ bỏ con quỷ kia?” Ngay cả Từ đạo sĩ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, Hoắc Vân Thâm đi, Sở Tuyên cũng không vui vẻ.
“Y cùng tôi lâu như vậy, ít nhiều sẽ có một chút đi.” Sở Tuyên hững hờ hững (*vân đạm khing phong), tìm một cái cớ cho bản thân mình.
“Thật sự?” Từ đạo sĩ lộ vẻ hoài nghi.
“Giả, có phải tôi rất vô lí hay không?” Cũng chỉ có thể Từ đạo sĩ mới có thể dốc bầu tâm sự, Sở Tuyên không nhịn được mà nói: “Thời điểm y chưa đi, ngày ngày đều nghĩ thế nào thoát khỏi y. Hiện tại y rời đi, tôi rất không quen, cảm thấy không biết nên làm gì.”
Sinh hoạt vốn theo quy luật, thoáng cái liền rối loạn.
“Chẳng qua là cậu chưa quen, qua một đoạn thời gian là tốt rồi.” Từ đạo sĩ không đành lòng nói cho hắn, tình huống bây giờ của hắn cũng giống như thất tình.
Một người lưu luyến một quỷ, bản thân lại không tự hiểu, Từ đạo sĩ với tư cách người bên ngoài cũng không muốn nhắc nhở hắn, dù anh có nói, Hoắc Vân Thâm cũng không xuất hiện nữa rồi, như vậy cần gì phải miệt mài theo đuổi.
“Hẳn là vậy.” Sở Tuyên rũ mắt, bắt buộc chính mình thu hồi tâm tình, không muốn thất thố trước mặt Từ đạo sĩ.
“Túi gấm lão tiên sinh cho hẳn là hữu dụng, về sau cậu cũng không lần lo lắng có quỷ quấn cậu, như vậy… cậu vẫn muốn theo tôi làm mấy việc lặt vặt sao? Nếu như cậu kiên trì, tôi cũng không phải không thể thu cậu, vừa vặn tôi thiếu một chân chạy, về sau cậu giúp tôi làm chân chạy, làm tốt anh Từ trả tiền lương cho cậu.”
Sở Tuyên bị vỗ vỗ vai, coi như công việc đã có chỗ dựa.
“Được, cảm ơn anh Từ.” Hắn nói.
Cho dù Hoắc Vân Thâm không có ở đây, Sở Tuyên cũng muốn hiểu thêm về những thứ này. Hắn nói không ra nguyên nhân cụ thể khiến mình liều chết vẫn kiên trì, có lẽ chẳng qua là không cam lòng, có lẽ chẳng qua là chưa tiếp nhận được chuyện này.
Tính cách Sở Tuyên chính là như vậy, trên mặt tình cảm hắn vĩnh viễn chậm nửa nhịp. Yêu đương so với người khác thì chậm nhiệt, chờ hắn tiến vào trạng thái, người ra đã qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nhất, chờ hắn gặp phải cảnh thất tình, người ta đã từ thất tình đi ra.
Cái này có tính là chứng sai thì* không?
(*差时症 soa thì chứng: đại loại chỉ chứng bệnh sau khi bị tình yêu tổn thương gây ra bệnh về tâm lý khó có thể trị liệu. Hoặc là 1 chứng bênh, biểu hiện lâm sàng: trong 1 đoạn thời gian ngắn ngủi, lại cảm giác dài dằng dặc. Mỗi giây đều bị kéo dài vô tận, giống như k có phần cuối. Hay trong 1 đoạn thời gian dài, lại cảm thấy ngắn)
Có lẽ là không, chỉ đơn giản là chậm nhiệt mà thôi.
Bạch Tuyết thật lâu không thấy, nghe nói Sở Tuyên từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc của công ty con Hoắc thị, chạy tới làm thuê cho Từ đạo sĩ, cằm muốn rớt xuống đất.
Liền muốn Sở Tuyên mời cơm.
Sở Tuyên có chút không hiểu nổi cô: “Thời điểm tôi đảm nhiệm tổng giám đốc cậu cũng không bảo tôi mời cơm, đột nhiên trở thành người làm thuê, cậu rồi lại muốn tôi mời cơm? Đây là đạo lý gì?”
Bạch Tuyết nói: “Bởi vì tôi đã tính toán a, cảm thấy cậu ngốc ở Hoắc thị không lâu, không chắc. Nhưng chỗ của anh Từ không giống, ít nhất cậu cũng sẽ làm ba năm rưỡi.”
Ba năm rưỡi…
Sở Tuyên thì thào mấy chữ này, sau đó lắc đầu một cái: “Được, mời hai người ăn cơm.”
Trong quá trình ăn cơm, Bạch Tuyết mới biết được, vợ gia hỏa này đã rời đi. Cô cho rằng Sở Tuyên phải vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn tình huống, dường như có chỗ không giống với tưởng tượng của mình.
Nói giỡn một câu, Sở Tuyên căn bản không cười.
Từ đạo sĩ vẫy tay với cô, dùng giọng nói Sở Tuyên khó có thể nghe được: “Đừng đùa, thất tình lại ly hôn, đả kích không nhỏ.”
Lại quan sát vẻ mặt hốt hoảng của Sở Tuyên, Bạch Tuyết liền vội vàng che miệng mình, gật gật đầu.
Có lẽ Bạch Tuyết có ngôn linh, Sở Tuyên ở trong cửa tiệm của Từ đạo sĩ, một lần làm là gần ba năm.
Bình thường vẫn sẽ nhớ đến Hoắc Vân Thâm, nhưng sinh hoạt đã trở về quỹ đạo, những suy nghĩ nổi loạn không lý trí, đã chậm rãi bị thời gian phai mờ.
“Sở Tuyên, lấy hũ Tụ linh phù ra đây.” Từ đạo sĩ dạy Sở Tuyên gần ba năm, gần đây sai hắn ngày càng thuận tay.
“Vâng.” Sở Tuyên ba năm sau, đã đến nhi lập chi niên (*bước vào tuổi ba mươi.), nhưng bề ngoài không có gì thay đổi, vẫn là bộ dạng có chút phiền muộn kia.
Hắn đi vào phòng chuyên đặt chai hũ, tìm ra cái hũ Từ đạo sĩ muốn.
Từng cái hũ trong này, đều có một con quỷ.
Mà hũ dán Tụ linh phù, lại có chút đặc biệt, nó chính là con quỷ của Bạch Tuyết.
Một năm trước Bạch Tuyết gặp phải nguy hiểm, quỷ này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, đi ra cứu được Bạch Tuyết. Nhưng nó đã rất yếu, sau khi cứu được Bạch Tuyết liền hồn bay phách tán.
Từ đạo sĩ kịp thời đến, dùng Tụ linh phù cùng cái hũ này thu hồi tam hồn lục phách của con quỷ kia.
“Cứ như vậy mãi cũng không phải biện pháp, thủy chung có một ngày nó sẽ biến mất.” Từ đạo sĩ bỗng có một ý niệm, anh nhìn Sở Tuyên nói: “Một năm sau quỷ môn mở, tôi nghĩ nên đưa nó đến quỷ vực.”
Chịu không nổi ánh mắt của Từ đạo sĩ, Sở Tuyên đành phải nói ra thời gian địa điểm cho anh ta.
“Dù sao tôi cũng sẽ không đi…” Hắn nói thầm, thế giới này mới là thế giới của hắn.
“Đã hoàn toàn quên vợ của cậu? Trách không được phụ nữ luôn nói đàn ông chúng ta đều là kẻ phụ lòng, ài, ngay cả cậu cũng vậy…”
Đương nhiên chỉ là nói giỡn, Từ đạo sĩ hoàn toàn không hy vọng Sở Tuyên đi.
“Tôi chưa quên y.” Sở Tuyên ngồi trong xe, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tranh cải giãy giụa dường như chỉ mới ngày hôm qua, hình ảnh khắc sâu nhất trong lòng Sở Tuyên, là Hoắc Vân Thâm tức giận bóp cổ mình, nói ra câu nguyện tôi và anh không gặp lại.
Từ đạo sĩ nhận cái hũ trong tay Sở Tuyên, xác nhận hồn phách bên trong vẫn hoàn hảo, liền nói: “Thời gian sắp tới, tôi phải đi đến ngõ không đèn* sớm trước một ngày. Nếu như cậu không đi, cửa tiệm liền giao cho cậu.”
(*Ngõ không đèn nằm trong đường Quảng Lăng, Dương Châu, Trung Quốc. Sở dĩ nó được gọi là ngõ không đèn là vì theo người dân sống ở đây, ngõ phố này cơ bản không thể lắp được đèn, cứ lắp ngày hôm nay ngày hôm sau bật lên không thấy sáng. Họ cũng nhiều lần thay rồi lấy bóng đèn xuống kiểm tra, bên ngoài thì vẫn mới nguyên nhưng dây tóc bên trong luôn bị đứt không biết vì nguyên cớ gì.
Khổng chỉ đèn điện, nếu dùng đèn pin hay đèn xe máy, đèn ắc quy đều xảy ra hiện tượng tương tự vì thế hễ đến tối là không ai dám bén mảng đến ngõ phố này.
Theo lời kể người già sống xung quanh, ngõ này từ đời nhà Thanh từng là hiện trường thảm sát quy mô lớn, thây chất thành đống lên đến tận mái nhà.)