Gã nhìn tay Sở Tuyên, rõ ràng là một bàn tay đẹp mắt như vậy…
“Trần Tiêu.” Hoắc Vân Long trầm giọng kêu, trời đưa đất đẩy lại cứu được Trần Tiêu một mạng.
Sở Tuyên thở dài một hơi, đồng thời dùng ánh mắt âm thầm cảnh cáo Hoắc Vân Thâm, đừng gây sự.
Vừa rồi tự tiện thay mình bắt tay Trần Tiêu, đã có chút quá mức.
Có phải cứ có người xuất hiện bên cạnh mình, y đều như vậy hay không? Như vậy sẽ khiến người ta không thở nổi, y có hiểu hay không?
“Tất cả ngồi xuống đi,” Phục vụ đến châm trà, Hoắc Vân Long lấy ra hai thực đơn, đưa cho bọn họ, nói: “Tự xem thử muốn ăn cái gì, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn.” Hai người trẻ tuổi, tiếp nhận thực đơn từ tay Hoắc Vân Long, đây cũng không phải là đãi ngộ ai cũng có.
Sở Tuyên rất rõ ràng tình cảnh của mình, cho nên hắn cũng vinh nhục bất kinh. (*k quan tâm hơn thua, được vinh hay nhục đều không để trong lòng.)
Trần Tiêu chỉ là một thanh niên bối cảnh thông thường, gã thật sự được sủng mà lo… đồng thời dời mắt về phía Sở Tuyên ở đối diện, là bởi vì cậu ta? Cho nên mình mới có phần đãi ngộ này.
“Tổng tài, không nghĩ tới tôi sẽ có cơ hội cùng ăn cơm với ngài.” Trần Tiêu nói, gã người này tính cách phóng túng không bị trói buộc đã quen, cho dù thật sự được sủng mà lo, vẫn là một bộ dạng cà lơ cà phất.
Hoắc Vân Long bình thường vẫn tương đối nghiêm túc, hôm nay ở trước mặt Sở Tuyên, so với bình thường quả thật gần gũi hơn, anh nói: “Hôm nay bảo cậu ra ngoài, là có chuyện quan trọng. Sở Tuyên mới đến, sự vụ cao thấp trong công ty tạm thời chưa quen. Cậu là trợ lý của tổng giảm đốc tiền nhiệm, năng lực tôi đã thấy, sau này cẩn thận hỗ trợ Sở Tuyên, mau chóng khiến cậu ấy nắm giữ được công ty.”
Ý tứ trong lời nói Trần Tiêu đã hiểu, Sở Tuyên là thật sự có thực quyền quản lý công ty này, mà không phải là bình hoa.
“Tổng tài nói gì vậy, tôi là trợ lý của quản lý Sở, giúp đỡ ngài ấy là bổn phận công việc của tôi, cho dù ngài không nói tôi cũng sẽ làm tốt.” Gã nói, ánh mắt dạo quanh một vòng trên người Sở Tuyên, mang theo thiện ý.
Sở Tuyên nhận được ánh mắt của gã, liền mỉm cười gật đầu với gã.
“Được, hy vọng sau này hai cậu làm việc vui vẻ.”
Hôm nay Hoắc Vân Long phá lệ hạ mình cầu hiền (*thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài), nhưng toàn bộ là vì Sở Tuyên, hy vọng đối phương có thể nhận phần nhân tình này.
“Quản lý Sở, uống trà.” Trần Tiêu biết nhìn sắc mặt người, chỉ mấy câu ngắn ngủi, đã biết Sở Tuyên không động được.
Đám người trong công ty nghĩ muốn tìm mặt mũi trước mặt Sở Tuyên, đó là không có khả năng rồi, trở về báo lại cho bọn họ một câu.
“Cảm ơn.” Sở Tuyên học theo bộ dạng Hoắc Vân Long, chậm rãi vững vàng ngồi xuống, mỉm cười ôn hòa, cũng không từ chối.
“Sở Tuyên.” Hoắc Vân Long dùng giọng điệu thật tâm thật ý, nói: “Sau này cứ thoải mái ở công ty, có gì khó xử, cứ việc tìm tôi. Nếu người phía dưới không thành thật, cho cậu làm chủ, không cần nhìn mặt mũi của tôi.”
“Được.” Sở Tuyên gật đầu,.
“Tuy nói là đi làm, nhưng kỳ thật cũng không cần mỗi ngày phải tới công ty, cái này tự cậu tính toán, phụ thuộc vào nhu cầu cuộc sống của cậu, cố gắng… hài hòa, đi làm ngược lại không hề gì.” Hoắc Vân Long nhưng lại sợ hãi, công việc nhiều khiến Sở Tuyên mệt mỏi, kinh động đến Hoắc Vân Thâm.
“Được.” Sở Tuyên tiếp tục gật đầu, đồng ý một cách sảng khoái.
Hoắc Vân Long còn khai báo một số chuyện, ý tứ đơn giản chính là, cậu muốn quản công ty thế nào cậu liền quản như thế đó, cho dù thua lỗ cũng không sao, tôi còn rất nhiều sức người sức của cho cậu tiêu
Sở Tuyên liên tục tiếp nhận.
Lúc này Trần Tiêu đã rõ ràng, bản thân chính là đảm đương vị trí người nghe. Sau đó mới đem những lời được nghe này, trở về công ty nói ra bên ngoài, gián tiếp giúp Sở Tuyên ra oai phủ đầu trong công ty.
Nói bọn họ biết, tổng giám đốc mới tới này, không thể chạm vào.
Qua ba tuần rượu*, Hoắc Vân Long cảm thấy những lời cần nói cũng đã nói xong, chỉ còn một vấn đề cuối cùng, lại còn là một vấn đề khó lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
(*Nói chung để chỉ thời gian.)
Anh tới gần, nhỏ giọng hỏi Sở Tuyên: “Anh hai… anh ấy có ở đây không?”
Trong miệng Sở Tuyên còn miếng thịt, vội vàng nuốt xuống, nhìn qua quỷ đang ngồi bên cạnh, gật đầu với Hoắc Vân Long: “Ngay đây.”
“Ở… ở đâu?” Hoắc Vân Long nuốt nước miếng, đánh ực một cái.
“Ngồi bên cạnh tôi.” Sở Tuyên cười nói: “Bình thường không có gì làm, đều theo chân tôi, không xa hơn mười bước.”
Lúc này, Hoắc Vân Long lau mồ hôi trán, gật gật đầu không nói nữa.
Trần Tiêu đối diện, nhìn thấy bọn họ thì thà thì thầm, lúc này rất biết điều mà đứng dậy nói: “Hai vị cứ từ từ mà ăn, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Cho dù Trần Tiêu đã đi ra, Hoắc Vân Long vẫn trầm mặc, sắc mặt hơi xanh.
Sở Tuyên nuốt thức ăn trong miệng, ánh mắt chậm rãi dâng lên một tầng sương, nói: “Nếu không phải hôm nay có người ngoài, tôi liền kêu phục vụ bày thêm một bộ bát đũa. Anh em hai người, chưa từng ăn cơm cùng nhau phải không?”
Theo như Hoắc Vân Thâm tự mình tiết lộ, khi y còn sống thì sinh hoạt cũng không được tốt, cuối cùng lại rơi vào chết không rõ ràng.
Lỗi của ai?
Tại sao lại có thể đối xử với người thân của mình như vậy? Sở Tuyên không rõ, hắn cảm thấy oán giận, cảm thấy không đáng, có một cỗ khí cứ nghẹn trong lòng không xuống được.
Hoắc Vân Thâm có tài có dung mạo, có xuất thân tốt, còn trẻ như y vì cái gì lại chết đi như thế?
“Ừ…” Hoắc Vân Long vuốt mặt, thở dài: “Sở Tuyên cậu biết không, tôi nhưng thật ra rất hối hận, lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, nếu như tất cả có thể trở về lúc trước, tôi dù thế nào cũng sẽ không, sẽ không… tuyệt đối sẽ không khiến anh hai biến thành như vậy.”
“Cho dù là tiễn anh ấy đi, cũng sẽ không bằng phương pháp như thế.”
“Trên đời làm gì có chuyện nếu như, anh chưa nếm thử tư vị của ngày hôm nay, cũng sẽ không có loại hối hận này, con người đều là như thế.” Sở Tuyên liếc nhìn bên cạnh, trở lại vị trí tiếp tục ăn: “Có một số việc chúng ta không thể khống chế được, bởi vì chúng ta đều là quân cờ trong một bàn cờ.”
“Cậu nói rất đúng, chúng ta đều là quân cờ trong bàn cờ.” Hoắc Vân Long run run rẩy rẩy cầm lên bát canh, rồi lại nuốt không trôi.
Hoắc lão gia tử già rồi, nhưng ông ấy không chấp nhận mình già, ông ấy không muốn chết.
Nếu như lúc còn trẻ có thể hổ dữ ăn thịt con, như vậy hiện tại lại hi sinh một hai đứa con trai thì có làm sao?
Chân tướng mọi việc của sự kiện Hoắc Vân Thâm, ông ấy vẫn luôn lừa gạt từ trên xuống dưới, ngay cả Hoắc Vân Long cũng là vô tình mới biết được. =
Vị Thành sư phụ kia, là đạo sĩ quỷ dị nhất mà Hoắc Vân Long từng gặp qua. Người này không đơn giản chút nào, rồi lại mỗi ngày cùng với Hoắc lão gia tử như hình với bóng, có lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn nữa đang chuẩn bị nổi lên cũng không chừng.
“Hoắc tiên sinh là người hiếu thuận nhất mà tôi từng thấy.” Sở Tuyên nghĩ, nếu như Hoắc Vân Long không phải hung thủ hại chết Hoắc Vân Thâm, anh ta căn bản không cần sợ Hoắc Vân Thâm trả thù.
Như vậy anh ta đối tốt với mình, thông qua mình cố gắng nịnh nọt Hoắc Vân Thâm, là tại sao?
Đơn giản là vì người cha già của mình, Hoắc lão gia tử.
Kinh nghiệm sống của Sở Tuyên vô cùng nghèo nàn, sẽ không xã giao cũng không biết nhìn người. Nhưng mà hắn cảm thấy, Hoắc Vân Long là người tình cảm, tuy rằng trên người có lòng dạ cùng tâm cơ của bậc hào phú, nhưng không tàn bạo khát máu.
“Người còn sống, hiếu thuận là điều phải làm a, huynh đệ hữu cung (*Anh em thân ái tôn kính lẫn nhau.), gia đình hòa thuận, cũng chỉ cầu được thế mà thôi.” Hoắc Vân Long vỗ vỗ mu bàn tay Sở Tuyên đặt trên bàn: “Chọn thời gian, cùng anh hai ăn một bữa cơm, không có người ngoài, chỉ có ba người chúng ta.”
Sở Tuyên nhìn bàn tay kia, trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi.
“Được.” Hắn đồng ý.
++++++
Ban đêm, Hoắc Vân Long vừa chấm dứt một cuộc xã giao, lê bước chân mệt mỏi, chậm rãi về nhà.
Anh lên lầu, nhìn về cuối hành lang, bỗng nhiên dừng lại tiếp tục bước lên lầu, đi về nơi sâu nhất của hành lang.
“Thành sư phụ, chẳng lẽ không có cách nào nhanh hơn, cách hút số mệnh của y đã không thể làm được nữa. Chỉ có thể chờ đến khi y cạn kiệt quỷ khí.” Thành sư phụ đã tính trước, nói: “Ha ha, y cho rằng chỉ cần tìm được toàn bộ linh hồn thân thể liền không còn gì phải lo nữa rồi, cũng không biết linh khí trên người lệ quỷ chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn, một khi thời điểm đã đến, nên biến mất vẫn là biến mất.”
“Còn phải đợi bao lâu?”
“Nhiều thì mười năm, ít thì năm năm.”
“Vậy thì lâu quá.” Trong phòng đọc sách, Hoắc lão gia tử giận dữ lắc đầu nói: “Năm nay tôi đã bảy mươi rồi, nếu y ba ngày hai lần tìm tới tôi, tôi chỉ sợ sẽ bị y dọa chết.”
“Thân thể này của lão giả tử vẫn còn tốt, có thể chờ được.” Thành sư phụ nói: “Còn năm năm mười năm này, có Sở Tuyên kéo lấy y, trong lòng của y đều là người kia, còn lúc nào rảnh rỗi tìm ông gây phiền toái?”
“Hừm… cũng không biết Hoắc Vân Long bên kia sắp xếp như thế nào rồi.” Hoắc lão gia tử lòng đầy tâm sự, ông không phải lo lắng Hoắc Vân Long không sắp xếp Sở Tuyên cho tốt, là lo lắng tuổi của mình.
“Lão gia tử hà tất phải lo lắng, chỉ cần mỗi ngày ông kiên trì uống rượu đồng tử, sống đến một trăm tuổi quả thật dễ như trở bàn tay.”
Nghe đến đó, Hoắc Vân Long cẩn thận lui về sau, sau đó cũng không dám quay đầu lại mà rời đi.
Cái gì quỷ khí, cái gì rượu đồng tử, rốt cuộc Hoắc gia còn lại bao nhiêu thứ mà mình không biết?
Mà những thứ này, Hoắc Vân Thâm cùng Sở Tuyên có biết không?
Mà người biết ít nhất, e rằng là Sở Tuyên. Ngay từ đầu là bản thân không muốn hiểu, hiện tại là còn chưa kịp đi tìm hiểu.
Sau khi ăn cơm cùng Hoắc Vân Long xong, Sở Tuyên phát hiện, mình biết rất ít chuyện về Hoắc Vân Thâm.
Có một số việc là tận lực tránh đi, không muốn biết.
Dĩ nhiên là bởi vì, không muốn lắng nghe một chuyện xưa đầy bi kịch. Sở Tuyên là một người mềm lòng, hắn sợ sau khi nghe xong sẽ khiến mình không bỏ xuống được. Đồng thời cũng bởi vì, trong lòng thủy chung tồn tại sự ngăn cách vô hình đối với Hoắc Vân Thâm, đè ở trong tim không lên cũng không xuống, thỉnh thoảng sẽ nhói lên như bị kim châm.
Đêm nay chịu đựng loại đau này, hắn cầm một ly nước ấm đứng trên ban công hóng gió, hỏi: “Người giết cậu là Hoắc lão gia tử sao? Tại sao ông ấy muốn giết cậu.”
“Cuối cùng tiên sinh cũng hỏi.” Không biết Hoắc Vân Thâm đã đứng đấy từ lúc nào, giọng nói của y trầm thấp nặng nề, lần lượt truyền đến từ những phương hướng khác: “Là ông ấy giết tôi, bởi vì thân thể tôi không tốt.”
Cũng bởi vì, mẹ của Hoắc Vân Thâm không phải là vợ chính thức của Hoắc lão gia tử.
Trong ký ức của Hoắc Vân Thâm, mẹ của mình vô danh vô phận, ở trong ngôi nhà này, được gọi là Liên phu nhân. Nhưng kỳ thật bà ấy căn bản không phải phu nhân Hoắc lão gia tử cưới hỏi đàng hoàng.
Bản thân sinh ra không lâu sau, ước chừng một hai năm, Hoắc lão gia tử bỗng nhiên kết hôn.
Vợ ông lấy chính là mẹ của Hoắc Vân Long, bà ấy mới là phu nhân chính quy của Hoắc gia. Lúc trước Hoắc lão gia tử không kết hôn với Liên phu nhân, hai người không tính là vợ chồng, chỉ tính là cùng cư trú.
“Bọn họ ở tại Hoắc gia trong thành phố, khu nhà tổ tiên không có bao nhiêu người, đều là những người sắp sửa mục nát… ví dụ như tôi, ví dụ như mẹ tôi, chúng tôi đều là những người sắp chết.” Đến tận bây giờ Hoắc Vân Thâm còn cho rằng, là thân thể của mình không được tốt, xuất thân không tốt, cuối cùng mới buông tha, bị lợi dụng.
“Cậu không hận Hoắc lão gia tử sao? Ông ta làm như vậy thật sự… khiến cho người ta vô cùng khinh thường, cậu là con ruột của ông ấy, không phải chó mèo.” Hiện tại Sở Tuyên còn không biết, lệ quỷ giống như Hoắc Vân Thâm là không thể đầu thai, thậm chí đến thời điểm sẽ hồn phi phách tán.
Lý Lục cùng Bạch Tuyết biết rõ cũng chưa nói cho hắn biết, mà đạo sĩ Từ sợ là kinh nghiệm chưa đủ, đối với cái này cũng không biết gì.
Nếu như Sở Tuyên biết, ngoại trừ càng oán giận, thì có thể như thế nào? Hắn cũng không thể chia nửa mạng cho Hoắc Vân Thâm.
“Đã từng hận.” ánh mắt của Hoắc Vân Thâm trong bóng đêm dần nhu hòa, y thích nhìn Sở Tuyên như vậy, thu tất cả nhất cử nhất động của hắn vào đáy mắt, nói: “Nhưng tôi có tiên sinh, tại sao phải hận?”
Sở Tuyên nói: “Cậu có hận ông ta hay không… có quan hệ gì đến tôi?” Giữa hai người, không có bất kỳ liên quan gì, được không nào?
“Có.” Hoắc Vân Thâm hiện ra bên cạnh hắn, nói: “Tôi sợ bọn họ xúc phạm tới tiên sinh, tôi chỉ là một con quỷ, khi tôi có được năng lực giúp tiên sinh diệt quỷ, rồi lại mất đi rất nhiều… chỉ khi làm người mới có thể giúp tiên sinh mọi chuyện.”
Bằng cách nào đó, những lời này lại khiến Sở Tuyên nói không ra lời.
Qua một lúc mới nói: “Cậu rất tốt, so với những loại quỷ vừa thấy mặt đã muốn mạng của tôi, tôi… kỳ thật rất may mắn gặp được cậu.”
Đây là lời nói thật, khi chứng kiến những con quỷ không có nhân tính kia, sẽ cảm thấy kỳ thật Hoắc Vân Thâm rất ôn hòa.
“Nhưng mà, tiên sinh ước gì cả đời này không nhìn thấy quỷ.” Quỷ kia cười nói, đón từng làn gió lướt qua mặt, là bình lặng yên ổn như vậy.
Chỉ khi đứng bên cạnh hắn, mới có cảm giác như mình còn sống.
“…” Sở Tuyên quá hiểu tính cách của y rồi, những thứ này đều là bản lĩnh bên ngoài. Cho dù y có bên cạnh mình cười đến xuân về hoa nở, cũng không thay đổi được thực chất hung tàn bên trong con người y.
“Được rồi, lập trường của chúng ta bất đồng, nghiêm túc so đo liền không thể thoải mái cùng một chỗ đùa giỡn. Tôi còn… muốn cùng tiên sinh sống tốt mà.” Hoắc Vân Thâm nắm lấy ngón tay hắn buông thỏng bên người, chỉ hơi giữ, sợ lạnh đến hắn.
“Ừ.” Tay kia của Sở Tuyên, cầm ly nước ấm, lặng im uống một ngụm.
“Rất thích nhìn bộ dạng uống nước của tiên sinh.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ….”
Ngày hôm sau phải đi làm, Sở Tuyên từ chối lời đề nghị muốn đi ngâm nước ấm của quỷ kia. Nhưng cho dù được ngâm nước ấm, cũng sẽ không làm.
Quỷ bị từ chối ấp úng nói: “Đã thật lâu tiên sinh không lật thẻ của tôi.” (*chắc là thẻ thị tẩm giống trong cung í.)
“Nhưng mà… tôi cũng không có lật của người nào.” Toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một con quỷ mà thôi, Sở Tuyên chua xót quay người sang chỗ khác, đi ngủ.
Ngày hôm sau Sở Tuyên mặc âu phục, nghĩ tới nghĩ lui vậy mà chỉ có thể đón xe bus đi làm… tổng giám đốc như hắn thật sự là chỉ có tiếng mà không có miếng.
Hôm nay Hoắc Vân Long tâm sự nặng nề, luôn cảm thấy mình bỏ sớt một sự kiên không lớn không nhỏ, là cái gì a?
Nghĩ thật lâu mới vỗ đùi, lập tức gọi qua cho trợ lý của mình: “Giang Thành, đến gara của tôi chọn một chiếc xe công vụ, tìm người lái đến công ty thiết kế, cho tổng giám đốc mới, Sở Tuyên.”
Sau khi phân phó xong, đột nhiên bổ sung: “Thuận tiện để lái xe ở lại, chạy xe cho cậu ấy.”
Sở Tuyên hẳn là không biết lái xe, anh cảm thấy vậy.
Thời điểm nhận được xe cùng lái xe, Sở Tuyên đang nói chuyện với Trần Tiêu, hắn thầm nghĩ đến rất đúng lúc: “Gọi tài xế lên đây đi, tôi nói với anh ấy vài lời.”
Phân phó lái xe xong, Sở Tuyên tiếp tục thảo luận các loại sự vụ trong công ty, bắt đầu từ định hướng chung.
“Tổng giám đốc, hôm nay là ngày đầu tiên ngài đi làm, buổi tối có phải nên mời nhân viên đi ăn bữa cơm, ca hát gì đó hay không?” Trần Tiêu lợi dụng lúc ăn cơm, nói ra chuyện này với Sở Tuyên.
Tổng giám đốc tiền nhiệm, phải như vậy a.
“Đây là thông lệ?” Toàn bộ nhân viên, mời tất?
Sở Tuyên đau răng, như vậy tốn không ít tiền, không phải mình keo kiệt, là gần đây trong tay không còn bao nhiêu.
“Là thông lệ, tổng giám đốc đời trước cũng mời, quay về ghi lại vào sổ sách, tính cho công ty.” Trần Tiêu nói, gã biết rõ lai lịch Sở Tuyên không nhỏ, nói gần nói xa đều hướng về Sở Tuyên, không dám giấu giếm nửa điểm.
“Được như vậy?” Sở Tuyên nhìn gã, do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy thì cứ thế đi, anh đi thông báo cho mọi người một chút.” Bản thân tạm thời không có tiền, trước cứ dùng tiền của công ty đã rồi tính sau, sau này xem thế nào rồi tính tiếp.
“Được, chuyện này tôi sẽ xử lý, như vậy chiều nay, tổng giám đốc chờ ở công ty hay bên ngoài?” Trần Tiêu cẩn thận dè dặt hỏi, dù sao Hoắc Vân Long đã từng nói, vị này có thể không cần đi làm đúng giờ.
“Ra ngoài? Đi đâu? Nếu như hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, đương nhiên là chờ ở công ty.” Sở Tuyên cười cười, không để ý tới thăm dò của Trần Tiêu, nếu như hắn muốn gây khó dễ cho người của công ty, cũng sẽ không lựa chọn tại thời điểm mấu chốt này, bản thân còn đứng chưa vững.
Huống chi tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, mà không phải kẻ địch. Có thể bình an vô sự liền bình an vô sự, địch không động ta không động, phì phì, người không động ta không động.
“Hừm… tổng giám đốc là một người thiết thực không kiêu căng siểm nịnh, nói được làm được*.” Trần Tiêu thật sự không biết nói thế nào, gã phát hiện Sở Tuyên khó chơi, như thế nào cũng không thăm dò được.
(*Nguyên văn 实干家 thật kiền gia: k chỉ nói suông, nói mà k làm. Người chân đi trên đất bằng, làm việc chân thành tận tụy.) edit đại 😀
Nói chuyện nhiều như thế, gã còn chưa hiểu đối phương có địa vị gì.
“Tôi còn chưa làm gì anh đã biết tôi nói được làm được, ánh mắt trợ lý Trần anh coi như không tệ.” Sở Tuyên ăn no rồi, vỗ vai Trần Tiêu, quay về văn phòng uống trà.
“Tối theo bọn họ đi ăn đi hát, có rất nhiều người, nếu cậu không thích mà nói, liền tránh ở xa đi… cậu biết hát không?” Tự khóa mình trong phòng, Sở Tuyên mới nói mấy lời với Hoắc Vân Thâm.
Hôm nay lạnh nhạt với y cả buổi trưa, cũng không biết có tức giận không.
“Không biết hát.” Quỷ kia căn bản là gọi lúc nào đến lúc đó, Sở Tuyên vừa nói y liền hiện hình ra, đứng trước cửa sổ sát đất đầy nắng, vẫy tay với Sở Tuyên: “Tiên sinh tới đây đi.”
Sở Tuyên đứng bất động ở nơi đó, hai tay đút túi quần, nói: “Tại sao không phải cậu qua đây?”
“Chỗ này ấm áp.” Y cười nói, khuôn mặt ngược sáng, nhu hòa ấm áp, nhìn không rõ lắm.
“Quỷ như cậu mà còn sợ lạnh?” Sở Tuyên cảm thấy buồn cười, đi tới chỗ y, lập tức được mặt trời phơi ấm.. Quỷ kia vươn tay ra ôm eo hắn: “Như vậy tiên sinh sẽ không sợ lạnh, tôi có thể… ôm tiên sinh.”
“Kỳ thật….” Vẫn lạnh như cũ, chỉ là ánh mặt trời quá sáng lạn, trái tim cũng ấm theo rồi… Sở Tuyên rút tay ra khỏi túi quần, cũng ôm lấy y, bình tĩnh nói: “Không thích phơi nắng, cần gì phải miễn cưỡng chính mình.”
Thời điểm Hoắc Vân Thâm ngẩn người, Sở Tuyên dùng tư thế ôm công chúa, bế y lên, đưa đến nơi không bị mặt trời chiếu đến, thả xuống.
Hai chân Hoắc Vân Thâm lơ lửng, phảng phất đứng không vững, dựa vào người Sở Tuyên một chút.
Đây không phải là y giả bộ yếu ớt, mà thật sự không khôi phục lại được.
Sở Tuyên hắn… vậy mà chủ động ôm mình, còn tỏ vẻ đau lòng?
“Phải kinh ngạc như vậy sao?” Chẳng qua là được bế lên thả xuống, quỷ này rồi lại biểu hiện giống như hoàng hoa khuê nữ* được thổ lộ, Sở Tuyên quả thật chịu thua y, nói: “Đứng vững, không có mặt trời đặc biệt lạnh.”
(*黄花大闺女 Hoàng hoa khuê nữ là những cô gái trẻ chưa xuất giá, bởi vì hoa cúc còn chưa bị người hái, chỉ xử nữ.)
“Nhưng mà, muốn dựa tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm kinh ngạc nói, rồi lại tự động đứng thẳng, kéo ra một khoảng cách với Sở Tuyên.
“Cái đó… như vậy đi.” Sở Tuyên lui hai bước, đứng dưới mặt trời, trước mặt là bóng râm không có ánh nắng.
Hoắc Vân Thâm hiểu ý hắn, kinh ngạc đi tới, đứng bên phía bóng râm, cả người bao trùm trong bóng mát, không bị mặt trời quấy nhiễu.
“Tiên sinh…”
“Tuy rằng ngu ngốc, nhưng thế này cũng không tệ lắm.” Sở Tuyên ngẩng đầu, cũng không thể một mực tránh mặt Hoắc Vân Thâm, huống chi mặt Hoắc Vân Thâm cũng không khó coi, thanh tú đoan chính thanh nhã, nếu còn sống… còn sống, vậy cũng tốt.
Cũng không cần giống như bây giờ, âm dương cách biệt, ngay cả nắm tay cũng sợ lạnh.
“Tiên sinh nói gì?” Hoắc Vân Thâm đột nhiên hỏi.
Sở Tuyên khẽ giật mình, chẳng lẽ mình nói ra suy nghĩ sao? Hắn lắc đầu nói: “Chưa nói gì a, tôi nói, mỗi ngày cậu không thấy nhàm chán sao?”
Trở thành quỷ, đã không thể ăn uống chơi đùa, cũng không thể hưởng thụ nhân sinh, chỉ tưởng tượng đã cảm thấy nhàm chán cô đơn lạnh lẽo.
Mắt Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên mở lớn: “Sao sẽ không nhàm chán? Nhưng cũng không tẻ nhạt.” Bởi vì cuộc sống nhàm chán đã qua, bây giờ mỗi ngày đều không tẻ nhạt.
Y có thể từng giây từng phút mà nhìn một người, nghe người này nói chuyện cười đùa, tham dự sinh hoạt của người này… cho nên sao sẽ nhàm chán, y chỉ hận thời gian không đủ dài, một vài năm nữa, y không bao giờ có thể nhìn thấy người này được nữa.
“Nếu như cậu chưa chết.”
“Cái gì?”
“Tôi vừa mới nói, nếu như cậu còn chưa chết.” Sở Tuyên nhìn nơi khác, khuôn mặt quay ngược lại ánh mặt trời, ẩn trong bóng tối, nói: “Như vậy cậu so với hiện tại có thể vui vẻ hơn.”
“Nếu là vậy, con cháu tôi đầy cả sảnh đường, lại cùng tiên sinh trở thành người dưng, không có cơ hội cùng xuất hiện.” Quỷ kia thì thào: “Không chừng đến một ngày, đầu đường gặp tiên sinh, tiên sinh còn trẻ, mà tôi đã đến tuổi trung niên, đến lúc đó tiên sinh gọi tôi một tiếng chú, mới gọi là đâm vào tim khoan vào xương…”
Thấy Sở Tuyên không tiếp lời, quỷ kia thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi đã chết.” Một lúc sau, y liền đi.
Năm rưỡi chiều, công ty đến giờ tan tầm.
Sở Tuyên cùng trợ lý Trần Tiêu cùng đi ra khỏi phòng, tuy rằng Trần Tiêu có xe riêng, rồi lại theo Sở Tuyên ngồi chung một xe.
Gã muốn đến Sở Tuyên cũng không ngăn, chỉ là khi đối phương vừa lên xe, không khí trong xe liền lạnh rất nhiều.
Ngay cả lái xe cũng cho là mình mở lộn điều hòa, bằng không thì sao lại lạnh như vậy?
“Khụ, trợ lý Trần, anh qua lấy xe luôn đi, đêm nay không uống rượu, tất cả uống trà cùng nước có ga.” Sở Tuyên nói.
Trần Tiêu vừa ngồi xuống thì sững sờ: “Nhưng mà, ăn cơm ca hát không uống rượu… chỉ sợ mọi người không đồng ý.”
“Tôi là người không uống rượu, bọn họ muốn uống tôi không cản, đương nhiên, anh muốn uống rượu tôi cũng không ngăn. Được rồi, đi đi.” Sở Tuyên nhanh chóng đuổi Trần Tiêu xuống xe, sau đó mới nói với lái xe: “Anh Triệu, lái xe.”
Hoắc Vân Thâm không thích có người khác trong xe, hắn sẽ không để trong xe có người khác nữa.
Những thứ nằm trong khả năng, có thể tùy ý y, bản thân ngại gì mà không để y tùy ý một chút.