Vừa mở mắt, liền mắt đối mắt với Lý Ức gần trong gang tấc.
Lý Ức vốn là khom lưng tới gần nàng muốn đánh thức nàng, lại không nghĩ rằng đầu váng mắt hoa, nên đã ngã sấp xuống ở trên người nàng. Hắn lập tức gấp đổ một thân mồ hôi: "Không phải, Đại sư huynh người đừng hiểu lầm, ta không phải khinh bạc người. . ."
"Khinh bạc ta?" Phương Cẩm An nghe xong lời này của hắn ngược lại cười khúc khích: "Tiểu Ức đệ càng ngày càng khôi hài." Lý Ức khó hiểu: ta sao lại trêu chọc nàng vui vẻ rồi? Hắn mờ mịt không hiểu nhìn Phương Cẩm An.
Phương Cẩm An cười càng lợi hại hơn. Bọn họ lúc này mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngược lại là bỏ qua Đức Sinh công công đang sốt ruột ở một bên: "Ôi chao, nương nương của ta ơi, Điện hạ trúng tên độc, không kéo dài được đâu! Van xin ngài, nhanh thưởng cho Điện hạ một viên Tiên Đan đi!"
"Đừng nghe hắn nói mò, thật ra cũng không có gì." Lý Ức quyết chống đỡ tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Nhưng đương nhiên tình huống của hắn bây giờ không lừa được người khác."Ở trước mặt ta, không cần giấu giếm." Nàng đứng dậy, tìm một cái kéo, cắt bỏ ống tay áo của hắn.
Trên cánh tay chỉ có một miệng vết thương nho nhỏ, nhưng mà hơn phân nửa cánh tay đều là màu tím đen. "Độc thật là lợi hại." Phương Cẩm An sắc mặt ngưng trọng. Nàng vội vàng đi đến trước bàn trang điểm, lấy ra một vòng đeo tay bằng hạt châu bảy màu. Sau đó chọn một viên màu xanh lá trong đó, xoay tròn, trân châu nhìn như một khối vậy mà tách ra làm hai, từ bên trong rơi ra một viên đan dược cùng màu.
Lý Ức nhìn thấy vòng đeo tay bằng hạt châu này, thì đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Hắn biết rõ xâu hạt châu này, đây là đồ vật Phương thị cất giấu. Vào những giây phút cuối cùng của kiếp trước, Phương Cẩm An đúng là ăn viên màu tím của chuỗi châu bảy màu này, mới có thể một lần nữa lấy được sức lực, động dây cung kéo được mũi tên.
Thế nhưng cái giá phải trả là, thất khiếu chảy máu, đổ máu đầm đìa.
Khi đó Lý Ức không thể nhìn thấy mọi vật, là tùy tùng Bách Linh như hình với bóng ở bên cạnh hắn, dùng thanh âm không chút tình cảm chút giải thích cụ thể cho hắn —— hôm nay chưa từng nghĩ có thể tận mắt nhìn thấy xâu chuỗi ngọc châu này!
Kiếp trước kết cục như vậy, hắn tuyệt sẽ không để xảy ra lần nữa. Nhưng nhìn chuỗi hạt Phương Cẩm An nắm trong tay, Lý Ức vẫn một hồi hãi hùng khiếp vía, rõ ràng cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau lòng khi đó ở kiếp trước.
"Sững sờ cái gì? Mau ăn thuốc!" Phương Cẩm An đã đút đan dược tới bên miệng hắn. Lý Ức yên lặng mở miệng ăn.
Đồ của Phương thị, quả nhiên không phải tầm thường, ăn xong lập tức liền cảm thấy thần kinh run lên.
"Như thế nào, có đỡ một ít không?" Phương Cẩm An hỏi hắn.
Lý Ức ho khan: "Đã đỡ hơn, nhưng còn có chút chóng mặt. Cho ta thêm một viên đi, viên màu tím kia nhìn không tệ. . ."
"Thuốc đâu có ăn bậy được." Phương Cẩm An đánh đầu hắn: "Ta thấy là đệ nhớ thương thứ tốt của sư huynh rồi!"
"Hắc hắc, nếu như bị sư huynh nhìn ra, thì sư huynh liền thưởng cho ta đi." Lý Ức cười đùa tí tửng đưa tay đoạt chuỗi vòng hạt châu này. Phương Cẩm An chỉ một ngón tay đâm lên trán hắn, rồi đẩy hắn ra: "Không phải ta keo kiệt, nhưng công dụng của những thứ đan này không giống nhau, không ăn bậy được."
Đức Sinh ở bên cạnh, trên mặt thản nhiên, chân mày lại không chịu nổi run lên: hai vị này đây là có chuyện gì? Túc Vương, Túc Vương không trúng tà chứ? Hắn còn có thể cười?!
"Sao lại bị trúng tên độc này?" Phương Cẩm An lại hỏi Lý Ức.
Lý Ức trầm mặc một chút.
Phương Cẩm An lập tức liền minh bạch: "Là Lý Mẫn tổn thương đệ?"
"Vâng. . ." Lý Ức chần chờ nói: "Tổng cộng có hai mũi tên, một cái khác bị ta đánh lại, trong lúc vô tình làm bị thương hai mắt hắn."
"A?" Phương Cẩm An nghe vậy tay run một cái, chuỗi châu bảy màu này 'leng keng' một tiếng rơi xuống đất.
Đức Sinh vội nhặt lên giúp nàng: "Thái tử điện hạ tính mạng không sao, hắn có giải dược, đều đã ăn vào."
"A." Phương Cẩm An bối rối nháy mắt mấy cái: "A, vào rồi nói chuyện, miệng vết thương còn chưa có băng bó."
Nói xong vội vàng đi tìm vải bông sạch sẽ, tự tay băng bó cho Lý Ức.
Nếu như hắn thật sự giết hắn ta, nàng nhất định không tha thứ cho hắn. Lý Ức trong lòng ảm đạm mất một lúc, cuối cùng nhịn không được nói: "Nàng đã nói muốn lưu lại tánh mạng của hắn, ta tuyệt sẽ không không nghe lời nàng."
Lời này của hắn, sao nghe mà đáng thương quá. Phương Cẩm An liền cảm thấy trong lòng kiên định, khóe miệng không nhịn được nhướng lên. "Cảm ơn đệ, Tiểu Ức." Nàng thân thiết vươn tay ôm lấy hắn.
Như thế, vậy cũng đáng. Trong lòng Lý Ức lập tức lại sáng rực. Thấy nàng không có chú ý, nhẹ nhàng phủ môi dán lên tóc nàng.
Đức Sinh công công lại là một hồi lông mi chạy loạn.
Mà Tạ Tụ đúng lúc này đi vào.
Từ góc độ của nàng, chỉ thấy đỏ mặt, Lý Ức ngồi ở bên giường, cánh tay trần, mà Phương Cẩm An đang mặc quần áo ngủ té nhào vào trong lòng ngực của hắn, y như là chim non nép vào người. . . . .
"Hí...iiiiii ~" Tạ Tụ hít một hơi khí lạnh thật sâu, quạt tròn nhỏ vung lên: "Lý Ức, ngươi, đồ cầm thú!"
Nàng làm Lý Ức, Phương Cẩm An và Đức Sinh công công đồng loạt hoảng sợ."Nói bậy gì đó!" Phương Cẩm An quở trách nàng một câu, tiếp tục băng bó miệng vết thương cho Lý Ức.
Mà Lý Ức, thì âm u nhìn nàng, đôi mắt vô thần, nhưng cũng rõ ràng xác thực biểu đạt ngươi lập lại lần nữa coi, ngươi có tin ta bóp chết ngươi hay không.
"A, ha ha, là ta đã hiểu lầm." Tạ Tụ lập tức hùa theo.
Sau khi băng bó kỹ, Lý Ức trước lệnh Đức Sinh tìm cho hắn một bộ quần áo phù hợp, rồi lại lệnh Đức Sinh an bài nhiều cung nhân hơn hầu hạ Thái Tử Phi cho thỏa đáng. Cuối cùng nói: "Còn có cái vật nhỏ bên cạnh kia, đưa đến chỗ mẹ ruột nó đi."
"A, thế giới rốt cuộc cũng được thanh tĩnh." Phương Cẩm An hai tay hợp ở trước ngực vỗ nhẹ: "Vẫn là cảm giác tay cầm quyền thiên hạ tốt hơn, ta vì sao không làm sớm nhỉ. . ."
"Ta đã tốt hơn nhiều, muốn đi phía trước xem sao, có chuyện nàng liền sai người tới tìm ta." Lý Ức mỉm cười nhìn nàng nói.
"Có thật không sao không? Vậy đệ liền đi đi." Phương Cẩm An gật gật đầu: "Hiện tại cũng là thời khắc quan trọng, đệ không thể khinh thường."
Đúng lúc này, bên ngoài xa xa truyền đến tiếng đại đội nhân mã tiến đến. Hai người liếc nhìn nhau: "Bắc Kinh quân đã đến."
Bắc Kinh quân này đến, cũng không phải là trợ lực cho Lý Ức, mà là đến cản đường. Dù sao Bắc Kinh quân tuyệt đối trung thành với Hoàng Đế, ở trong mắt Giang Phàm, Lý Ức cũng không thoát hiềm nghi mưu phản phạm thượng."Ta đi ứng đối với bọn họ." Lý Ức lưu luyến không rời nói với Phương Cẩm An.
"Đợi một chút." Phương Cẩm An ngẫm nghĩ một hồi, lại đi đến trước bàn trang điểm, lấy ra một cái hộp: "Cho bệ hạ dùng thêm một lần đan dược hoàn này —— Trước đó ta đã cho ông ấy dùng một lần, nói không chừng có thể khiến bệ hạ nhanh chóng tỉnh lại."
Lý Ức nhận lấy, nhìn xem: "Cái này không giống với cái vừa rồi đã cho ta ăn?"
Phương Cẩm An liếc mắt nhìn Đức Sinh công công, cười cười nháy mắt mấy cái với Lý Ức.
Lý Ức bừng tỉnh đại ngộ. Hắn ăn, thế nhưng là thứ tốt Phương gia cất giấu.
Trong lòng vui mừng không thôi, Lý Ức lại ôm Phương Cẩm An: "Vẫn là nàng tốt với ta."
"Việc nhỏ, việc nhỏ." Phương Cẩm An đẩy hắn ra, xoay người lại cầm đến một vật: "Tấn Dương soái lệnh này đệ cũng cầm trước đi, Sở Loan Tử Diễm quân đệ trước cứ dùng, chống lại Bắc Kinh quân, cũng không đến mức rơi xuống hạ phong."
Lý Ức quả thật có chút được sủng ái mà lo sợ, "Không cần, ta ứng phó được" hắn chối từ: "Tấn Dương soái lệnh vĩnh viễn là của nàng."
"Đệ đừng suy nghĩ nhiều, cầm lấy đi." Phương Cẩm An lại cười: "Thật ra, đệ hẳn là hiểu rõ, nếu ta thật sự muốn dùng bộ hạ cũ, thì có soái lệnh hay không cũng không có gì khác nhau."
Đích thật là như vậy. Thế nhưng Lý Ức vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng."Nhận của nàng nhiều đồ như vậy, nhưng lại không có gì đưa cho nàng, ta trong long thấy bất an." Hắn thấp giọng nói.
"Ài, " Phương Cẩm An thở dài một tiếng: "Sư huynh ta đây, từ trước đến nay đã quen là một kẻ tiêu tiền như nước, cũng không so đo các ngươi có cái gì hồi báo. . . Chỉ mong rằng các ngươi đừng trở thành Bạch Nhãn Lang, như vậy là được rồi."
Nàng đây là một nửa là thật một nửa là giỡn, nhưng không ngờ Lý Ức lại cầm tay của nàng, quỳ một gối xuống trước mặt nàng: "Nếu như có ngày ta phụ nàng, thì ta sẽ bị vạn tên xuyên tim, chết không tử tế."
Một bên Tạ Tụ im lặng ôi một tiếng, rồi liên tục dùng quạt tròn nhỏ quạt lên mặt.
Đức Sinh công công cũng không nhịn được, đè cổ họng nghiêm mặt nặng nề ho khan mấy tiếng.
Phương Cẩm An cũng cả kinh hai mắt trừng trừng: "Đệ làm cái gì vậy, chút thứ đồ vật ấy liền đáng giá cho đệ muốn chết muốn sống à? Mau đứng lên. . . Mau đi đi."
Lý Ức cứ một bước lại quay đầu một lần.
Tạ Tụ lúc này mới cười mờ ám đi đến bên cạnh nàng: "Hắc hắc hắc ~ "
"Tại sao cười thành như vậy?" Phương Cẩm An quay đầu, ghét bỏ nhìn nàng.
Ở trong mắt nàng, Tạ Tụ không nhìn thấy được nửa phần tình ý.
"Ách, nương nương, người cho Túc Vương cái này cái kia, ta theo người lâu như vậy, người cũng chưa từng cho ta thứ gì tốt." Tạ Tụ thử dò xét nói.
Nào có thể đoán được Phương Cẩm An sững sờ: "Cũng đúng, ta lại sơ sót. . ."
Nàng đến bàn trang điểm lấy ra một cái chìa khóa đưa cho Tạ Tụ: "Đến tư khố của ta, thích gì cứ lấy, không cần khách khí với ta!"
Tạ Tụ vốn không có ý này, nhưng thấy nàng ấy hào sảng như vậy, ngược lại không thể không nể mặt —— nàng cũng là lớn lên trong đống cẩm tú, làm gì thích những tục vật kia chứ.
Nhưng mà tư kho Phương Cẩm An vừa được mở ra, Tạ đại tiểu thư ôm ngực hít khí: hóa ra đây chính là tư kho của Tấn Dương Hầu phủ trong truyền thuyết a. . . . .